Editor: Hyna Nguyễn
Hắn đi rồi về sau, cô càng nhiều tự do.
Cô có thể làm việc chính mình muốn làm, còn có thể cùng Nghiêm Khắc liên lạc, xử lý việc Thiệu Kiệt bệnh viện, cô có thể làm rất nhiều rất nhiều việc cô muốn làm, còn không cần lo lắng bị hắn trảo, bị hắn hung, bị hắn dọa.
“Ân, không có việc gì. Trương trợ lý, phiền toái anh, anh nếu có việc, anh đi trước đi.”
“Tốt, Ôn tiểu thư.” Trương trợ lý khom lưng, “Cô nếu có chuyện khác, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“Hảo, chào anh.”
Ôn Hướng Dương phất tay tiễn Trương trợ lý, nhìn bầu trời xanh lam, hít sâu một hơi, không cần ứng phó Mộ Lăng Khiêm, cảm giác không khí đều là tươi mát.
“Uy, tiểu Hân, ta nhớ rõ hôm nay là thứ Bảy, mau tìm một chỗ, chúng ta gặp nhau.”
Nghiêm Hân còn đang ngủ liền nhận được điện thoại của Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương đã lâu không có chủ động như vậy muốn gặp cô, Nghiêm Hân rất là cao hứng.
“Hảo a, hảo a. Hướng Dương, tớ đang định lên cùng cậu nói đến sự tình bệnh viện của Thiệu Kiệt đâu, anh trai của tớ đã ở liên hệ được bệnh viện nước Mỹ bên kia, cụ thể, chúng ta gặp mặt nói đi.”
“Ân, hảo.”
Hai người các cô hẹn gặp nhau ở cửa hàng trà sữa đối diện trường đại học. Ôn Hướng Dương tới trước cửa hàng trà sữa, a di cửa hàng trà sữa còn nhận ra Ôn Hướng Dương, thấy Ôn Hướng Dương tới, cô cười nói, “Tiểu cô nương, cháu đã lâu không có tới đâu. Cháu tốt nghiệp, như thếnào giờ có rảnh trở về vậy? Hôm nay muốn uống cái gì?”
“Đúng vậy, a di, cháu hẹn bằng hữu. Cho cháu một ly trà sữa trân châu đi.”
“Ân, hảo, vậy cháu trước ngồi một lát, dì lập tức làm cho cháu.”
“Tốt.”
Ôn Hướng Dương đi đến cửa hàng trà sữa, tìm vị trí ngồi xuống, cửa hàng trà sữa nhà này quy mô không lớn, nhưng là hoàn cảnh thực hảo, a di bán trà sữa người cũng nhiệt tâm, bởi vậy sinh ý thực hảo, vào thời điểm học đại học cô thích nhất đến nơi này tới uống trà sữa. Cô mới vừa ngồi xuống, đột nhiên nghe được có người kêu tên cô.
“Hướng Dương? Hướng Dương, thật là ngươi!”
Ôn Hướng Dương còn tưởng rằng là lão đồng học, chính là lúc cô quay đầu lại nhìn đến nàng người êu cô, sắc mặt cô liền âm trầm xuống.
Lâm Hạo!
Hắn như thế nào lại ở chỗ này?
Lâm Hạo bước nhanh đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, duỗi tay kéo tay Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương ghê tởm vội vàng thu hồi tay mình, lạnh lùng quét Lâm Hạo liếc mắt một cái, xoay người liền nghĩ rời đi.
Lâm Hạo thấy Ôn Hướng Dương phải đi. Hắn tiến lên liền ngăn cản Ôn Hướng Dương.
“Hướng Dương, Hướng Dương, em đừng đi, anh có lời muốn nói cùng em.”
“Chúng ta không có gì để nói cả.”
“Hướng Dương, xem như em nghĩ đến lúc chúng ta đã từng kết giao, em cứu anh đi. Anh cầu em, em cứu anh đi.” Lâm Hạo thấy Ôn Hướng Dương không để ý tới hắn, hắn mặt dày mày dạn liền đi kéo Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương lắc mình trốn đi. Cô ghê tởm chết đụng chạm của người nam nhân này. Lâm Hạo rõ ràng thấy được ánh mắt chán ghét của Ôn Hướng Dương, nhưng là so với sự chán ghét của Ôn Hướng Dương với hắn, hắn càng để ý hắn về sau còn có thể hay không là thiếu gia Lâm gia cao cao tại thượng.
“Hướng Dương, Hướng Dương, Triệu gia Thái tử gia tiểu cữu không phải ngươi bạn trai sao?
Ngươi giúp ta đi cầu xin hắn đi, cầu xin hắn, làm Triệu gia Thái tử gia buông tha nhà của chúng ta đi. Ta biết sai rồi, ta không nên cõng ngươi cùng Trần Vân Hi kết giao. Chính là, kia đều là nàng, đều là Trần Vân Hi nàng mương dẫn ta, ngươi biết đến.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế ghê tởm muốn mệnh, “Lâm Hạo, một cây làm chẳng nên non. Ngươi không cần phải đem sở hữu sai lầm đều đẩy đến người khác trên người. Tựa như chúng ta đi đến này một bước, cũng có ta nguyên nhân. Ta thừa nhận, ta không thích ngươi. Ngươi lúc trước truy ta, ta xác thật bị ngươi nghị lực cảm động quá, ta mới đáp ứng cùng ngươi kết giao, mặc dù ta biết rõ ngươi là coi trọng nhà của ta thế.”