“Mộ……”
“Alo, Alo, alo……” Ôn Hướng Dương còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt, Mộ Lăng Khiêm căn bản là chưa
từng cho cô 1 cơ hội nhiều lời.
Ôn Hướng Dương cầm di động, ước chừng sửng sốt khoảng một phút đồng hồ, khóc không ra nước mắt tưởng di động bị sao, Mộ Lăng Khiêm tuyệt đối là câủ tử.
Mười phút, cô căn bản không có khả năng có thể đến Mộ Thiên đại hạ.
Mười phút đuổi không đến, cô đối với Mộ Lăng Khiêm đều dựa theo tính tình mà suy đoán, hắn khẳng định sẽ không lãng phí khuôn mặt tuấn lãng kia của hắn, mặt đen của hắn như dùng một loại lạnh nhạt giống như mùa đông khắc nghiệt, cô cảm giác bị áp bức.
Đi, hắn vẫn là sẽ sinh khí.
Chi bằng đi gặp Ca Ca, rốt cuộc Thiệu Kiệt lại có việc, sớm một ngày giải quyết, cô sớm một ngày an tâm.
Hơn nữa, không đi gặp Ca Ca, Ca Ca khẳng định sẽ sinh lòng nghi ngờ, bị bao dưỡng cũng không phải là chuyện tốt.
Ôn Hướng Dương cuối cùng quyết định, dũng cảm một lần, không nghe Mộ Lăng Khiêm nói, không đi Mộ Thiên đại hạ,nàng đến quán cà phê liền thấy Nghiêm Khắc, nói với Thiệu Kiệt sự việc của bệnh viện.
Buổi sáng 9 giờ năm mươi, Ôn Hướng Dương liền đến quán cà phê Ma Tạp, mới vừa bước vào trong quán,
liềnkhông cần tìm, liền nhìn thấy bóng người ngồi dựa ở cửa sổ, một thân tây trang màu trắng, cử chỉ ưu nhã uống cà phê đó là Nghiêm Khắc.
“Ca Ca.” Ôn Hướng Dương lập tức đi đến trước mặt Nghiêm Khắc, cười nói, “Cười một cái sao. Anh xem những cô gái đó đều nhìn chằm chằm vào anh.”
Nghiêm Khắc thấy Ôn Hướng Dương còn đang nói cười, hắn buông xuống tách cà phê trên tay, Nghiêm Khắc với khuôn mặt anh tuấn," Đừng nói sang chuyện khác em là thật sự tưởng giúp Thiệu Kiệt chuyển viện, vẫn là không thể giải quyết được chuyện gì? Không thể không chuyển viện.”
“Ca Ca, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Em thề, em thật sự chính là giúp Thiệu Kiệt chuyển địa điểm bệnh viện mà thôi. Anh xem Thiệu Kiệt ở bệnh viện kia nhiều năm như vậy, vẫn là không có chuyển biến tốt đẹp.”
“Phải không?”
“Em lừa anh làm gì.” Ôn Hướng Dương ngồi xuống đối diện Nghiêm Khắc, “Thiệu Tuấn vẫn luôn không có tin tức, em cũng không biết trừ bỏ Thiệu Tuấn, còn có ai có tủy tương xứng với Thiệu Kiệt. Việc duy nhất em có thể làm chính là trước mắt tìm được tủy thích hợp, cho Thiệu Kiệt việc trị liệu tốt nhất "
Ôn Hướng Dương mắt trông mong nhìn Nghiêm Khắc, “Ca Ca, anh nếu là có hiểu biết về bệnh viện, bác sĩ thích hợp hơn,anh có thể giúp em liên hệ được không?”
“Thiếu trang đáng thương.” Nghiêm Khắc gọi cho Ôn Hướng Dương một ly nước uống, nhìn Ôn Hướng Dương cười tủm tỉm nói “Tiểu Hân nói em trong khoảng thời gian này, thường xuyên biến mất. Em nói thật đi, rốt cuộc em làm cái gì đi?”
Ôn Hướng Dương không hề nghĩ ngợi, tròng mắt vừa chuyển nói, “Làm công kiếm tiền a. Em tốt nghiệp đại học được vài tháng, em thật sự không thể để các người tiếp tục giúp đỡ a, em chính là có nhân cách làm người, không phải ăn xin.”
“Anh nhớ rõ em học chính là nghành quảng bá và báo chí, em nếu là muốn tìm công việc, anh an bài ngươi em vào đài truyền hình làm"
“NO!” Ôn Hướng Dương lời lẽ chính đáng cự tuyệt nói, “Không cần giúp em đi cửa sau, em có thể dùng năng lực chính mình đi vào.Quan trọng nhất chính là, em cảm thấy anh không thích hợp đến cái loại này địa phương đi. Chỉ số thông minh của em không đủ để chống đỡ làm phá bản tin.”
“Em ngu xuẩn còn cần có lý do!"
“Em nơi nào ngu xuẩn?Em chỉ là không am hiểu suy đoán tâm tư của người khác, không biết như thế nào cũng không quen thuộc có người ở chung, không biết người khác trong lòng suy nghĩ cái gì, không hơn!”
Ôn Hướng Dương đang cùng Nghiêm Khắc cãi nhau tại thời điểm, trong quán cà phê, một nam nhân cái ăn mặc 1 cái áo blouse trắng cầm cái di động gọi cho nam nhân nào đó đánh cái điện thoại, vui sướng khi người gặp họa nói,“Ai, Mộ đại thiếu gia, buổi trưa vui vẻ a. Tôi như thế nào lại nhìn thấy tiểu tình nhân của cậu ở quán cà phê cùng một người nam nhân nói chuyện vui vẻ a? Đây là hồng hạnh xuất tường, thế là thế nào đâu?”