Editor: Thủy Tiên
-----------------------
Thế nhưng, nhớ lại Mộ Lăng Khiêm vui buồn thất thường, cô cho hắn ăn đậu hũ, đó là việc hắn thích, hắn lại đem cô đuổi ra khỏi biệt thự, cô cảm thấy cô thật sự không dễ dàng để đi suy đoán suy nghĩ của người đàn ông này.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Ôn Hướng Dương vạch trần ga trải giường đang khóa trên người mình, đập vào mắt chính là dấu hôn xanh xanh tím tím ái muội đang hiện lên trong gương.
Nhìn thấy chính mình như vậy, sắc mặt Ôn Hướng Dương nhất thời đỏ rực, nhịn không được mắng một tiếng, quái thú.
Sau khi tắm rửa xong, cô thay quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi phòng tắm, tìm di động, vừa tính mở điện thoại xem thời gian, mở di động ra, liền thấy điện thoại đã mãn cách.
Ngón tay trắng nõ đang hoạt động trên điện thoại dừng lại.
Này…
Trên màn hình hiển thị, cô tối hôm qua gọi cuộc điện thoại xin giúp đỡ kia, trên màn hình hiện tên….
Không phải Nghiêm Khắc!
Mà là Mộ Lăng Khiêm!
Cô thế nhưng gọi điện thoại nhầm người!
Ôn Hướng Dương lục xem thư từ qua lại, thế nhưng số điện thoại của mọi người trong danh bạ của cô bị xóa không còn một mảnh, từ đầu tới đuôi, chỉ để lại một người – Mộ Lăng Khiêm!
Người đàn ông này…
Hắn làm sao lại mở được khóa điện thoại của cô?
Cô kinh ngạc, kinh ngạc hết sức, ánh mắt khẽ quét qua đồ vật đặt trên tủ đầu giường, cô hoạt động thân thể, đi lên trước.
Trên bàn có một hiệp ước.
Hiệp ước ngắn gọn sáng tỏ, hai người quan hệ trong vòng bốn tháng, Mộ Lăng Khiêm mỗi tháng trả cho cô 20 ngàn phí bao dưỡng.
Trên đời này chỉ sợ không có công việc nào kiếm tiền tốt hơn cái này, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Ôn Hướng Dương vẫn đọc kĩ từng câu từng chữ trong hiệp ước, xác định không có sai khác, mới kí tên mình lên.
Phía dưới hiệp ước còn có một trương vô hạn ngạch hắc tạp cùng một trương viết mật mã tờ giấy (Ed: mình không hiểu đoạn này lắm mn thông cảm), nét bút lãnh ngạnh mạnh mẽ, chính là từ trong mấy con số mật mã được viết này toát ra một cỗ khí phách lãnh khốc.
Không hạn ngạch hắc tạp, nhưng là cái này tạp có thể tùy tâm sở dục loạn hoa sao?
Đáp án là không thể.
Ôn Hướng Dương còn chưa có nghĩ nghĩ đi tìm cái chết, càng không nghĩ bởi vì tiền mà thiếu Mộ Lăng Khiêm cái gì, bị Mộ Lăng Khiêm đuổi giết.
Việc cấp bách, là đem 20 vạn, trước khi ba cô phát hiện, đem em trai đang điều trị tại Mỹ, đổi bệnh viện tiếp tục điều trị.
Ôn Hướng Dương đem đồ vật thu xếp tốt, rời khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi.
“Sự phụ, phiền toái người đi đến ngân hàng gần nhất.” Lên xe, Ôn Hướng Dương nói địa điểm cho tài xế, liền nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Nghiêm Hân, “Uy, tiểu Hân, cậu có biết bệnh viện nào ở nước Mỹ đứng đầu về chữa bệnh bạch cầu không?”
Nghiêm Hân lúc này đang nghỉ trưa, cô cơm nước xong đang chuẩn bị trở về, đang đi trên đường nghe được lời này của Ôn Hướng Dương, cô không khỏi có chút giật mình, “Hướng Dương, cậu đang rất tốt tại sao lại hỏi đến cái này? Có phải Thiệu Kiệt có chuyện gì hay không?”
“Không.” Ôn Hướng Dương k muốn làm Nghiêm Hân lo lắng, “Chính là muốn đổi bệnh viện tốt hơn cho Thiệu Kiệt.”
“Hướng Dương câu đừng lo lắng quá. Đợi tìm được Thiệu Tuấn, bệnh của Thiệu Kiệt khẳng định sẽ khỏi. Bọn họ là anh em sinh đôi, tỉ lệ ghép tủy thành công là rất lớn.”
“Ừ, tớ hiểu rồi.”
“Ôn Hướng Dương đi tới bệnh viện kiểm tra qua, tủy của cô căn bản không hề phù hợp với em trai, nếu không cô đã sớm đi làm phẫu thuật.
Cô đối với cha mình không ôm bất kỳ hi vọng nào, thân nhân hiện tại của cô chỉ có duy nhất hai người em trai, cô cho dù có phải sức cùng lực kiệt cũng phải bảo vệ họ thật tốt.
“Hướng Dương, tới đối với chuyện này không có hiểu biết nhiều.” Tham âm Nghiêm Hân có chút buồn rầu, bất quá rất nhanh lại nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh trai tớ hẳn là biết đến. Hướng Dương, nếu không như thế này, tớ gọi điện thoại hỏi anh tớ một chút, xem anh ấy có biết chuyện cậu hỏi không?”