Editor: Rin đẹp trai~~
Beta: Stuki°°
Diệp Ảnh không muốn nói nơi ở hiện tại của anh ta, Ôn Hướng Dương rốt cuộc không có miễn cưỡng, đi tới chỗ Toa Toa tỷ, trả lời: “Được.”
Ôn Hướng Dương mang theo Tiểu Q ra cửa.
Một người một chó kêu taxi đi, Ôn Hướng Dương liền ôm Tiểu Q, vuốt ve đầu Tiểu Q, xem phong cảnh ngoài xe, xe taxi đi quá một tiệm cơm Tây, liền đến quán cà phê của Tần Toa.
Tiệm cơm Tây kia cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng vẫn hấp dẫn lực chú ý của Ôn Hướng Dương, bởi vì Ôn Hướng Dương cư nhiên ở nơi đó nhìn thấy Ôn Lợi Thịnh cùng Ôn Nhã, cùng ngồi với bọn họ chính là một nam nhân trung niên.
Ba người ngồi ở cùng nhau còn chạm cốc,bộ đang ngồi ăn thực vui vẻ.
Ôn Hướng Dương thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày.
“Tiểu thư, tới rồi. Vẫn là trả tiền mặt chứ?” Đúng lúc này, xe taxi ngừng lại, tài xế nhìn phía Ôn Hướng Dương dò hỏi.
“Tiền mặt.” Ôn Hướng Dương còn đang ở trên xe ngồi thẫn thờ một lát, mới định thần, trả tiền, xuống xe.
Ôn Hướng Dương xuống xe, Ôn Nhã từ tiệm cơm Tây đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Hướng Dương từ trên xe taxi bước xuống,quét mắt trên dưới đánh giá cô.
Ôn Nhã nhìn thấy Ôn Hướng Dương, ánh mắt của cô ta lập tức lạnh xuống, ngay sau đó, khóe miệng giơ lên một mạt cười lạnh.
Cô ta vén lại áo khoác lông chồn trên người, bước từng bước hướng Ôn Hướng Dương đi qua: “Nha, đây không phải là chị sao? Chị như thế nào lại ở chỗ này vậy?” Ôn Nhã nói, ngẩng đầu nhìn quán cà phê, cong cong khóe miệng: “Chị là tính đi vào sao? Theo em được biết, đồ trong quán cà phê này không tiện nghi cho lắm, chị đến để ăn sao?”
Ôn Hướng Dương làm lơ Ôn Nhã, đến phản ứng cũng lười đáp trả.
Cô cất bước liền nghĩ hướng bên trong đi đến, Diệp Ảnh nói không chừng đã tới rồi, cô vẫn là tốt nhất nên đi vào sớm một chút.
Ôn Nhã thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên còn không để ý tới mình, cô ta bước nhanh đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, chặn đường đi của Ôn Hướng Dương, cười đến vô cùng yêu diễm mà khoa trương nói: “Chị,hai chị em chúng ta đã lâu không gặp rồi. Chị liền như vậy đi rồi sao? Chị như vậy, người em gái đây vô cùng thương tâm a.”
“Tránh ra.” Ôn Hướng Dương liếc mắt nhìn Ôn Nhã một cái, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Chị, như thế nào chị vẫn là giống khi còn nhỏ vậy, chị như vậy thật đúng là làm người khác thích không nổi!” Ôn Nhã tới gần Ôn Hướng Dương, cả khuôn mặt để sát vào Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương chán ghét nhíu mày, lắc mình tránh đi cô ta.
Tiểu Q quan sát rõ ràng thái độ Ôn Hướng Dương đối Ôn Nhã, biết nữ nhân này là địch nhân, nó hướng về phía Ôn Nhã liền lớn tiếng sủa lên, nhe răng nhếch miệng, một bộ dáng muốn cắn người.
Ôn Nhã không chú ý tới Tiểu Q. Bình thường Tiểu Q vẫn luôn ngoan ngoãn chờ bên người Ôn Hướng Dương, hiện tại Tiểu Q kêu lên như vậy, Ôn Nhã thật đúng là bị dọa đến cả người run lên.
Tiểu Q thấy Ôn Nhã còn không đi, còn quấn lấy Ôn Hướng Dương.
“Gâu gâu!” Tiểu Q sủa to một tiếng, tiến lên há mồm định cắn Ôn Nhã.
Ôn Nhã bị dọa khuôn mặt thất sắc, liên tục lùi lại, duỗi tay liền cầm túi xách đuổi Tiểu Q đi, vừa đuổi vừa hét lớn: “Tránh ra, con chó này,mày mau cút ngay cho tao!”
“Tiểu Q, đừng sủa nữa.”
Ôn Hướng Dương thấy Ôn Nhã bị dọa đến hoảng sợ, liếc mắt một cái, mang theo Tiểu Q nghĩ muốn vào quán cà phê. Nhưng mà, cô còn không có đi vào, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Ôn Nhã: “A!”
Ôn Nhã đột nhiên té lăn quay trên mặt đất, còn một bộ dáng hoa lê đái vũ bộ oán niệm thống khổ nhìn Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương nhắm hai mắt lại, quả nhiên, không đến một giây sau, giọng nói Ôn Lợi Thịnh liền vang lên phía sau.