Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 248: Mộ thiếu vẫn cầm thú như xưa




Beta: Stuki^^

Chuyện này, Ôn Hướng Dương nghi hoặc hai ngày nay, hiện tại không nói, Ôn Hướng Dương cũng không biết về sau khi nào mới có thể tìm được cơ hội.

“Cái kia, tôi có thể hỏi, Diệp Ảnh đi đâu vậy?”

Ôn Hướng Dương vừa thốt lên xong,nam nhân còn ở trong thân thể cô đột nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hướng về phía cô.

Ôn Hướng Dương bị ánh mắt băng lãnh này nhìn vội vàng giải thích nói: “Tôi chỉ là kỳ quái mà thôi. Rốt cuộc anh phái hắn tới bảo vệ tôi, nhưng là, thời gian dài như vậy, hắn liền dường như mất tích.”

“ bên người tôi không cần người vô dụng.”

Ôn Hướng Dương có chút giật mình, không cần người vô dụng là có ý tứ gì?

“Anh đem hắn đuổi đi?”

Mộ Lăng Khiêm nhìn chằm chằm Ôn Hướng Dương không nói lời nào.

Ôn Hướng Dương biết chính mình không nên nhiều chuyện,trước tiên cô hẳn là phải đi bảo trụ cái mạng nhỏ của chính mình, nhưng cô chính là biết tính tình của Mộ Lăng Khiêm, cho nên mới lo lắng cho Diệp Ảnh.

Diệp Ảnh làm việc bất lợi, khẳng định không như vậy dễ dàng qua đi.

Việc này, dù sao cũng là từ cô dựng lên, nếu không, Diệp Ảnh hiện tại còn phục vụ bên cạnh Mộ Lăng Khiêm.

“Mộ thiếu.” Ôn Hướng Dương to gan lần nữa, cô hô một tiếng đè ở trên người nam nhân của cô, nhìn thẳng hai tròng mắt lạnh băng mà thâm thuý của hắn, nói: “Tôi nghe nói, Diệp Ảnh đi theo bên cạnh anh mười mấy năm. Anh thật sự muốn vì ta, đuổi hắn đi sao? Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, tôi hy vọng anh có thể cho hắn một cơ hội nữa.”

“Cô thực quan tâm hắn?”

Ôn Hướng Dương nghe thanh âm như vậy chợt lạnh xuống dưới vài độ, cô đương nhiên sẽ không tự tìm đường chết, vội vàng giải thích nói: “Tôi không phải quan tâm hắn, tôi là quan tâm anh! Mộ thiếu, tôi hy vọng có người có thể bảo vệ anh, không thể làm anh bị thương. Diệp Ảnh theo anh nhiều năm như vậy, tôi chỉ là cảm thấy độ trung thành của hắn so với những người mới kia muốn cao hơn.”

Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương không nói lời nào.

Ôn Hướng Dương là muốn thay Diệp Ảnh cầu tình, cô sợ Mộ Lăng Khiêm căn bản là vô dụng, cô cần thiết nhìn thẳng hắn.

“Mộ thiếu, nếu là anh cảm thấy lời đã nói ra không thể thu hồi. Tôi đây dùng ân tình của người kia cùng anh trao đổi, đổi lại anh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Tôi chỉ là nghĩ nhiều cho anh có thể tín nhiệm người bảo vệ anh, tôi không muốn lại nhìn thấy anh bị thương!”

“Dùng ân tình của người kia để trao đổi?” Mộ Lăng Khiêm ngăn chận Ôn Hướng Dương,khoảng cách mặt hai người chỉ còn lại có mấy cm.

Ôn Hướng Dương cảm nhận được hô hấp Mộ Lăng Khiêm, cắn răng, chịu đựng sợ hãi đối Mộ Lăng Khiêm, từ kẽ răng phun ra một chữ duy nhất: “ Đúng.”

Mộ Lăng Khiêm như cũ không có trả lời cô, chỉ là lại lần nữa áp trên thân thể của cô, đem một chút sức lực mới vừa khôi phục lại lăn lộn ngã ở trên giường, một đầu ngón tay đều không nghĩ động.

Cố tình vào lúc này, cô cư nhiên nhìn thấy đầu Tiểu Q xuất hiện ở cửa sổ nơi đó, hai chân trước của nó còn lay ở trên bệ cửa.

Ôn Hướng Dương hoảng sợ, nơi này của cô chính là lầu ba, Tiểu Q là từ đâu bò lên trên được?

“Mộ thiếu…”

Ôn Hướng Dương sợ Mộ Lăng Khiêm phát hiện Tiểu Q bò ở cửa sổ, còn to gan lớn mật tưởng bò tiến vào,nhưng cô chính là lại không còn sức lực, lại không nghĩ muốn động, cô không thể không câu dẫn Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa, còn một bên chủ động thân thiết với Mộ Lăng Khiêm, một bên cõng Mộ Lăng Khiêm, liều mạng ý bảo Tiểu Q không cần tiến vào, chạy nhanh trở về.

Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên còn muốn, hắn tự nhiên sẽ không cùng cô khách khí.

Cũng may Tiểu Q thực thông minh, rốt cuộc nó là một con chó săn chỉ số thông minh cao, bị mang theo xem qua không ít thiếu nhi không nên đồ vật,lúc sau đang xem đến động tác của hai người trên giường, nó rất nhanh liền xem đã hiểu ra hiệu của Ôn Hướng Dương

Ôn Hướng Dương thấy Tiểu Q rời đi, cô cũng không dám lại phát ra âm thanh, chỉ là vô lực nằm ở trên giường, tùy ý thực tủy biết vị để Mộ Lăng Khiêm đùa nghịch, nhưng là, bị lăn lộn thảm hại, đến cuối cùng vẫn là nhịn không được mắng một tiếng: Cầm Thú.