Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 200: Tiếng cười của hắn thật là dễ nghe




Ôn Hướng Dương không biết nên nói như thế nào,cô khẩn trươngnắm chặt tay, rất hối hận. Là cô hiểu lầm, hiểu lầm hắn thời điểm này còn muốn cùng cô làm chuyện đó tại đây.

Cô còn đánh hắn.

Cô nghĩ đến Mộ Lăng Khiêm lạinghĩ tới bản thân mình.Cô lớn mật đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm,âm thầm hít một hơi thật sâu, rồi cô nhón mũi chân, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại hôn lên.

Đôi môi chạm nhau, môi hắn có chút lạnh. Nam nhân bị cô hôn lấy không có bất kì phản ứng gì. MộLăng Khiêm không để ý đến cô, côlại không biết phải làm thế nào nữalàm cô hối hận, áy náy muốn chết.

Hiện tại trong lòng cô chỉ có suy nghĩ là lấy lòng hắn, muốn làm cho hắn vui vẻ, bởi vì hắn không chỉ là kim chủ của cô…

Cô vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, tưởng sẽ gợi cho hắn đáp lại cô, cô không có bất kì kinh nghiệm gì, duy nhất chỉ vài lần là cùng Mộ Lăng Khiêm, nhưng đều là hắn chủ động. Vì vậy cô cũng chỉ biết một chút như vậy thôi.

Nhưng hắn dĩ nhiên lại không để ý đến cô!

Ôn Hướng Dương suy sụt,mất mác mở to mắt, đến khi trong tận sâutrong đáy mắt cô, sự khẩn trương cùng lo lắng muốn tràn đầy, Mộ Lăng Khiêm đột nhiên có động tác. Hắn há miệng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào trong miệng cô, kèm theo đó là mùi khói thuốc nhàn nhạt, Ôn Hướng Dương chưa từng tiếp xúc với khói thuốc gần như vậy,cô liền ho khan kịch liệt, há miệng thở dốc, nước mắt cô thi nhau lănxuống.

Mộ Lăng Khiêm vỗ vỗ nhẹ lưng Ôn Hướng Dương nhưng lời nói ra lại là: “Tự mình chuốc lấy cực khổ!”.

Ôn Hướng Dương ho khan qua đi,đầu gục xuống, chân thành tha thiết: “Mộ thiếu! Thực xin lỗi!”.Nói xong, cô ngẩng đầu, nhìn bụng Mộ Lăng Khiêm lo lắng hỏi:“ Vết thương của anh thế nào rồi?Có còn đau hay không? Đều là tôi không tốt,anh đừng đối tốt với tôi như vậy…”

-“Hoa Úc nói?” Mộ Lăng Khiêm không trả lời vấn đề của Ôn Hướng Dương mà nhàn nhạt hỏi một câu.

Ôn Hướng Dương sửng sốt rồi gật gật đầu.

Lại một trận gió lạnh nữa thổi tới,Ôn Hướng Dương run lập cập,không cần chưng cầu ý kiến Mộ Lăng Khiêm, vội vàng đi đóng cửa sổ lại. Mộ Lăng Khiêm cũng không nói gì thêm, tầm mắt hắn đừng lại, nhìn một thân quần áo đơn bạc của cô, nhíu nhíu mày.

Cô gái ngu ngốc này! Giày khôngmang lại đi chân trần trên nền nhà lạnh băng, cái tính này của cô ngốcchết đi được.

Mộ Lăng Khiêm đi đến trước giường bệnh, cầm một lọ thuốc mỡ, ngồi xổm xuống, bắt được đôi chân nhỏ bé đáng yêu của Ôn Hướng Dương.

Chân Ôn Hướng Dương bị tóm lấy,cô hơi dừng một chút, có chút mất tự nhiên muốn lùi lại phía sau nhưng Mộ lăng Khiêm không cho.

Cô nhìn bàn chân mình bị bàn taycủa Mộ Lăng Khiêm sờ tới sờ lui,mặt có chút hồng hồng,lúng túnggọi anh: “Mộ thiếu…!”

Mộ Lăng Khiêm không có để ý đến cô, chỉ giúp cô bôi thuốc, sau đó cầm một điếu thuốc đi ra ngoài.

Hắn không phải là không hút thuốc,chỉ là rất ít khi hút, hay nói là không hút trước mặt Ôn Hướng Dương quá nhiều.

Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm còn muốn hút thuốc, cô đi đến đứng ở phía trước cửa sổ bên cạnh người Mộ Lăng Khiêm, có chút lấy lòng lôi kéo ống tay áo củaMộ Lăng Khiêm: “Mộ thiếu! Anh đừng đứng, anh đi nằm đi. Anh muốn làm cái gì, anh nói cho tôi, tôi giúp anh.”

Nói xong, Ôn Hướng Dương tạm dừng một giây, đôi mắt mang theothỉnh cầu nhìn Mộ Lăng Khiêm: “Anh có thể không hút thuốc được không? Hút thuốc đối với thân thể anh cùng việc khôi phục vết thương đều không tốt.”

Mộ Lăng Khiêm không có trả lời Ôn Hướng Dương, hắn tiến đến bên tai cô, hơi thở ấm áp phun ở bên tai,âm thanh ái muội hỏi nhỏ: “Làm cái gì đều giúp tôi?”

Tầm mắt hắn sâu thẳm dừng ở trên người Ôn Hướng Dương, không biết là do bầu không khí trong phòng nhỏ hẹp khiến bốn phía độ ấm tănglên, tiếng nói hắn nghẹn ngào trầm thấp mang theo dụ hoặc, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô đến nỗi khiến tim cô đập nhanh không chịu khống chế.

Ôn Hướng Dương không biết chính mình khẩn trương là vì cái gì, cô chỉ nuốt nước miếng, gật gật đầu.

Mộ Lăng Khiêm thấy được sự đồng ý của cô, đột nhiên cất bước tới gần, đảo mắt liền đem Ôn Hướng Dương dựa lưng vào vách tường,phía trước dán với ngực hắn, đem cả người cô đều ôm lên, khiến cho hai chân cô đều rời đi mặt đất, chỉ có thể dựa vào thân thể hắn, mới không rớt xuống đất.

Mộ Lăng Khiêm cúi đầu tiến đến trước mặt cô, khoảng cách môi của hai người chỉ cách nhau trong gang tấc.

Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn làm cái gì, cô có chút thấp thỏm nhắm hai mắt lại.

Cô khẩn trương muốn chết, thời điểm cô cho rằng Mộ Lăng Khiêm muốn thân thể cô, bên tai cô truyền đến lại là tiếng cười phát ra từ lồng ngực Mộ Lăng Khiêm.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hướng Dương nghe được Mộ Lăng Khiêm cười, thanh âm hắn vốn rất êm tai, thanh âm cười rộ lên này càng là mang theo một cổ khí phách cùng quyết đoán. Cô ngẩng đầu nhìn mặt hắn, lại chợt phát hiện khi hắn cười rộ lên, khuôn mặt ánh lên mị hoặckhông nói nên lời, tản mát ra hormone giống đực, kích thích khiến cả người cô mềm như bông.