Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 187: Bị dọa đến tiểu tiện ngay tại chỗ




Editor: Hi! Mình là cu Rin °^°~

Lâm Hạo bị dọa đến mông ngã trên mặt đất, hỏang sợ nhìn chiếc xe hướng về anh ta mà chạy như bay đến, giống như là muốn cảnh báo, sẽ đem anh ta đâm thành đống bùn lầy dưới xe thể thao.

Không!

Không được lại đây!

Lần này Lâm Hạo bị dọa đến hoàn tòan bất động, sợ tới mức quên cả muốn chạy trốn.

“Xuy –” Một tiếng ma xát vang lên chói tai, Rolls-Royce cách chỗ Lâm Hạo và Ôn Hướng không đến ba mươi centimet, đột ngột phanh lại, trên mặt đất tạo ra một vòng tròn khói.

Con ngươi của Lâm Hạo run rẫy kịch liệt, bị dọa đến không thể khống chể được mà tiểu tiện ngay tại chỗ, mùi khai trong nháy mắt lan tỏa. (-_-“)

Lâm Hạo ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy được đầu xe Rolls-Royce, giống như một con thú hoang dã tỏa ra sát khí lãnh khốc, chỉ cần giơ tay là có thể đem anh ta nghiền thành từnh mảnh vụn.

“Phanh!” Một tiếng vang lớn, âm thanh cửa xe bị đá văng một cách thô bạo.

Một bóng người cao lớn từ trên xe Rolls-Royce đi xuống, người đó mặt chiếc áo sơmi đen, một cái quần tây đen, ăn mặt đơn giản lại tỏa ra một loại khí thế bức người làm người khác không dám nhìn thẳng, tốc độ của anh ta quá nhanh, Lâm Hạo lại bị dọa đến tiểu ra quần căn bản không nhìn rõ được mặt của người đó.

Thời khắc quyết định, Mộ Lăng Khiêm cuối cùng cũng tới.

Nhưng Mộ Lăng Khiêm không thèm để ý đến Lâm Hạo, mà anh nhìn người đang nằm ở phía sau anh ta, bị trói ở trên ghế, Ôn Hướng Dương bị cởi hết đồ còn chỉ còn lại nội y bên trong.

Khuôn mặt nhỏ của cô bị đánh sưng đến nỗi căn bản không thể nhìn ra được hình dáng như thế nào, máu chảy ở trán và khoé miệng của cô đã khô cạn, cô yếu ớt nằm ở trên ghế, đôi tay gục xuống giống như một tấm vải rách nát.

Mộ Lăng Khiêm không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu uất ức.

Máu ở bụng Mộ Lăng Khiêm trào ra, đem áo sơmi đen của anh nhuộm thành màu đỏ, ở bụng truyền đến cơn đau đớn cực độ, nhưng mà lúc này, lại không có bất cứ cảm giác đau đớn gì.

Cùng lắm anh xa cô có mấy ngày, làm sao cô lại khiến mình trở thành cái bộ dạng này?

Diệp Ảnh đâu? Không phải anh đã để Diệp Ảnh ở lại bảo vệ cô sao?

Cô gái này……

Cô gái đáng chết này….

Mộ Lăng Khiêm đi một bước đau một bước, không biết là miệng vết thuơng rất đau, vẫn cứ như vậy hít thở khó khăn khiến ở bụng càng đau hơn.

Mộ Lăng Khiêm bước tới trước mặt Ôn Hướng Dương, nhìn Ôn Hướng Dương đang bất tĩnh, sâu thẳm ánh mắt lãnh khốc đó là sự tự trách và nuối tiếc, cả người tỏa ra khí thế giống như vị thần chết đến từ địa ngục, muốn đem nơi này hủy diệt hết tất cả mọi thứ!

Người đàn ông này…

Người đàn ông này là ai?

Từ đâu lại đến đây?

Lâm Hạo sợ hãi.

Trần Vân Hi cũng sợ hãi.

Mộ Lăng Khiêm quay lưng về phía bọn họ, bọn họ không thể nhìn thấy mặt Mộ Lăng Khiêm, cũng không nhận ra người đang đứng trước mặt là Mộ Lăng Khiêm.

Mặc dù vậy, chuyện Mộ Lăng Khiêm xuất hiện ở đây, cũng đủ khiến cho bọn họ bị dọa đến bất động.

Bọn họ trơ mắt nhìn Mộ Lăng Khiêm ôm Ôn Hướng Dương đi qua, quên cả ngăn cản.

Mộ Lăng Khiêm đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, anh duỗi tay, muốn ve khuôn mặt bị đánh đến không thể nhìn ra mặt người này của cô, nhưng mà dường như sợ làm đau cô, bàn tay ngưng lại giữa không trung, lần đầu tiên, anh không biết làm sao để giảm bớt nỗi đau của cô.

Mộ Lăng Khiêm ngồi xổm người xuống, động tác anh ôn nhu từ từ tháo sợi dây thừng trên người cô xuống, anh nhặt bộ quần áo trên mặt đất bị xé thành hai mảnh của Ôn Hướng Dương, mặc lại cho cô.

Không sao nữa rồi, tôi đã ở đây, tôi mang em trở về.

Dám làm tổn thuơng người của tôi, các ngươi đều — nên — chết!

Mộ Lăng Khiêm đứng lên, quay đầu lại, Lâm Hạo và Trần Vân Hi cuối cùng cũng thấy rõ mặt của Mộ Lăng Khiêm.

Hai mắt bọn họ trừng lớn.

Mộ……

Mộ Lăng Khiêm……

Lâm Hạo hoàn hồn, tự nhiên Mộ Lăng Khiêm lại đến, xong rồi, mọi chuyện đều xong rồi.

Không đúng, còn chưa xong đâu!

Chỉ cần Mộ Lăng Khiêm chết đi, chỉ cần Mộ Lăng Khiêm và Ôn Hướng Dương đều chết ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Hạo nghĩ vậy, anh ta liền nhìn về hướng Trần Vân Hi la lớn:” Vân Hi, nổ súng, nổ súng giết anh ta đi! Ở đây chỉ có chúng ta, giết anh ta chết, sẽ không ai biết là do chúng ta làm. Nổ súng! Mau nổ súng! Nếu anh ta còn sống, chúng ta sẽ xong đời!”