Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 179: Anh vẫn còn tình cảm đối với con tiện nhân này?!




Ôn Hướng Dương buông đôi tay đang áp chế ra Trần Vân Hi, lạnh lùng liếc mắt một cái quét qua Trần Vân Hi, vỗ vỗ tro bụi trên người, đứng lên.

Trần Vân Hi nhìn Ôn Hướng Dương lúc này, còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta, còn có thể trước sau như một vẫn ưu nhã.

Cô ta tức giận, ghen ghét, cả người đều thiêu đốt như muốn thiêu đốt.

“Ôn Hướng Dương!” Ả nhặt lên khối gạch mới vừa rơi trên mặt đất, hướng tới Ôn Hướng Dương đập khối gạch tới.

Trần Vân Hi lần này hành động quá đột ngột, đập quá nhanh, thế cho nên Lâm Hạo chỉ có thể trừng lên đôi mắt.

Máu tươi theo đầu Ôn Hướng Dương chảy xuống, vết máu uốn lượn mà chảy xuống, như nở rộ trên mặt Ôn Hướng Dương, quyến rũ, kinh tâm động phách.

“Hướng Dương, ô ô ô……” Ngiẻm Hân bị bịt miệng thế nhưng lại bị một màn này kích thích, nhổ ra mảnh vải trong miệng, kêu lớn lên.

Ôn Hướng Dương bị đập vào khiến cho trước mắt có chút mơ hồ, cái loại dâu đớn cực hạn này, làm cô chống đỡ không được suýt nữa ngất đi.

Chính là, không thể!

Cô không thể ngã xuống được!

Trần Vân Hi thấy Ôn Hướng Dương đứng đó bị ả đánh, còn bị ả đánh đến mức đứng thẳng không được, liên tiếp lùi lại vài bước, nhìn cảnh Ôn Hướng Dương bị mình ngược đãi này, cảm giác tuyệt vời đến mức làm cho máu trong người ả đều sôi lên.

Trần Vân Hi nếm tớ loại tự vị trả thù này rồi, ả lại lần nữa nâng lên khối gạch trong tay.

Nhưng chính lúc này.....

“Đủ rồi!”

Thanh âm của Lâm Hạo vang lên ở sau lưng Trần Vân Hi.

Hắn một lần nữa đem mảnh vải nhét vào trong miệng Nghiêm Hân, ánh mắt trách cứ quét về phía Trần Vân Hi, âm lãnh bất mãn nói: “Vân Hi, em muốn đánh chết cô ta sao? Nếu cô ta chết, kế hoạch lần này của liền uổng phí. Chúng ta rốt cuộc sẽ không cứu được bản thân mình!”

“Lâm Hạo, anh ngăn cản tôi? Anh cư nhiên lại ngăn cản tôi?” Trần Vân Hi trừng mắt nhìn Lâm Hạo, duỗi tay chỉ Ôn Hướng Dương: “Chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm với con tiện nhân này?!”

Lâm Hạo nghe nói như thế cũng bực lên, nổi tính khí, Trần Vân Hi từ khi nào đã trở nên không hiểu chuyện như vậy?

“Anh còn trừng tôi? Anh thế nhưng lại vì con đàn bà này mà trừng tôi?!” Trần Vân Hi trong cơn giận dữ, lớn tiếng rít gào.

Lâm Hạo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Trần Vân Hi, thấy Trần Vân Hi còn muốn làm loạn, hắn nâng tay lên, một cái tát hạ xuống trên mặt Trần Vân Hi, hắn không thể không đánh cho cô ta tỉnh lại: “Em nói bậy gì đó?! Chờ cô giải quyết chuyện của chúng ta xong, em sẽ chính là người giết chết nó, anh đều sẽ không nhiều lời một câu!”

“Anh đánh tôi?” Trần Vân Hi che lại mặt chính mình, khó có thể tin rống lớn lên: “Anh thế nhưng chỉ vì cái con đàn bà điên này mà đánh tôi?!”

“Lâm Hạo, lương tâm của anh đều bị chó ăn rồi sao?” Trần Vân Hi rống giận nhào tới Lâm Hạo.

Ôn Hướng Dương mắt thấy hai người đang xích mịc, nàng nhịn xuống ý muốn cười lên, lửa cháy còn đổ thêm dầu nói: “Lâm Hạo, tôi biết là anh yêu tôi, anh cùng Trần Vân Hi ở bên nhau bất quá là nhất thời lạc lối. Tôi đối với anh cũng là……”

“Câm miệng! Ôn Hướng Dương, mày câm miệng cho tao! Lâm Hạo là chồng của tao! Con tiện nhân này, mày câm miệng cho tao!”

Trần Vân Hi có thể thông đồng cùng với Lâm Hạo, chính là bởi vì Ôn Hướng Dương đối xử với Lâm Hạo không nóng không lạnh, ả mới có thể thừa cơ mà tiến tới, đối với Lâm Hạo, ả không có tự tin.

Lúc này, ả nghe được Ôn Hướng Dương cư nhiên lại thổ lộ với Lâm Hạo, ả hướng về phía Ôn Hướng Dương liền rít gào lên.

Lâm Hạo nghe Ôn Hướng Dương nói lại cảm thấy có một tia cảm xúc kích động, cái người phụ nữ hắn hao tổn tâm cơ theo đuổi này, kỳ thật cũng thích hắn, đúng hay không? Hắn biết không có một người phụ nữ nào sẽ không quan tâm tới hắn như vậy mà!

"Em đối với tôi cũng như thế nào?” Lâm Hạo tràn đầy mong đợi nhìn Ôn Hướng Dương, chờ câu kế tiếp của Ôn Hướng Dương.

“Lâm Hạo!”

Phatn ứng của Lâm Hạo làm cả người Trần Vân Hi cả người đều cứng lại, ả có thể cho phép Lâm Hạo mạnh mẽ chiếm đoạt Ôn Hướng Dương, nhưng ả tuyệt đối không cho phép trong lòng Lâm Hạo vẫn có Ôn Hướng Dương!

Trần Vân Hi như kẻ điên đánh về phía Lâm Hạo, duỗi tay đánh Lâm Hạo, Lâm Hạo đột nhiên bị đánh không kịp phòng ngừa, bị móng tay sắc nhọn của Trần Vân Hi cắt qua mặt, máu từ trên mặt chảy ra.

Lâm Hạo đau đến hít sâu một hơi khí lạnh, một tay sờ mặt chính mình, thấy thế nhưng mà lại chảy máu, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Trần Vân Hi, giơ tay, lại cho Trần Vân Hi thêm một cái tát: “Con đàn bà này, mày điên rồi sao? Mày dám đánh tao?!”

“Lâm Hạo, anh sao lại đánh tôi?! Ta liều mạng với anh!”

Hai người bị Ôn Hướng Dương châm ngòi đến mức cắn xé lẫn nhau, còn ngu xuẩn đem khẩu súng cùng chủy thủ đều đánh mất, rơi hết trên mặt đất.

Ôn Hướng Dương nhìn hai người chó cắn chó, cô biết đây là cơ hội của cô, liều mạng lắc lắc đầu chính mình, che lại đầu, đi từng bước một di động tới vị trí của khẩu súng kia.

Nghiêm Hân thấy một màn như vậy, thu hồi tầm mắt, dùng chân với tới lưỡi dao, Hướng Dương đang nỗ lực, cô cũng không thể trừ bỏ khó chịu cùng tự trách trong lòng, cái gì cũng không làm được.

Nhưng mà....

“Lâm Hạo, cô ta muốn lấy súng!” Lúc Ôn Hướng Dương sắp bắt được khẩu súng, Trần Vân Hi đột nhiên hét to một tiếng.