Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 151: Đào hố cho người cha vô nhân đạo




“Cô muốn cùng tôi nói cái gì?” Mộ Lăng Khiêm thong thả ung dung buông tờ tạp chí trong tay, nhìn Ôn Hướng Dương.

“Tôi……”

Ôn Hướng Dương một câu còn chưa nói xong, đã bị đôi mắt đen nhánh như nước biển sâu không thấy đáy của Mộ Lăng Khiêm gắt gao nhìn chằm chằm đến mữ phải ngừng lại rồi hô hấp.

Anh ta nhìn đôi mắt cô, như không chút để ý mở miệng nói: “Cho cô hai lựa chọn: Một, dựa theo lời hôm qua tôi nói mà làm. Hai, tôi dùng em trai cô để uy hiếp cô, hoặc là bây giờ tôi liền mang cô đi gặp Tiểu Lam, nói cho cô ấy biết, chúng ta có quan hệ.”

Ôn Hướng Dương nghe thế, nháy mắt từ trên chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt khó có thể tin trừng mắt nhìn Mộ Lăng Khiêm nói: “Mộ Lăng Khiêm, anh điên rồi sao?”

Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái: “Là do có người quá không nghe lời.”

Thanh âm Mộ Lăng Khiêm không mang theo bất luận cảm xúc cùng độ ấm nào, làm cho Ôn Hướng Dương sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trở về.

Anh ta gần đây đối với cô quá mức dung túng, thế cho nên cô kém chút đã quên mất, anh là Mộ Lăng Khiêm, là đế vương của Nam Đức thị, là người mà không có người dám trêu chọc vào.

“Nói cho tôi biết, cô lựa chọn cái gì. Nếu là điều thứ nhất, vậy thì bây giờ đi làm bữa sáng cho tôi đi.”

Ôn Hướng Dương rốt cuộc vẫn nhận thức được, cô không thể trêu vào tên hỗn đản này, nắm chặt bàn tay, xoay người hướng về phía phòng bếp đi qua.

Mộ Lăng Khiêm nhìn theo bóng dáng của Ôn Hướng Dương, ánh mắt lóe lóe, lại lần nữa cầm lấy cuốn tạp chí đặt lên bàn.

Ôn Hướng Dương nhận mệnh làm bữa sáng cho Mộ Lăng Khiêm, chiên một cái bánh trứng tiêu(?), làm một đĩa đậu phụ nhỏ, cùng một ly sữa bò, căn bản là không bõ dính răng.

Nhưng mà, Mộ Lăng Khiêm cư nhiên không thèm để ý, chỉ là nhìn cô một cái, liền mang bản mặt vô cảm cúi xuống ăn.

Anh ta rời khỏi biệt thự, chuẩn bị đi công ty trước, nhìn cái con người đang đứng phía trước ủ rũ Ôn Hướng Dương, chỉnh lại cà vạt rồi nói: “Tiểu Lam cần cô, cô muốn có thể đi ra ngoài. Buổi tối trước 9 giờ trước phải trở về.”

“Vâng, Mộ thiếu.” Ôn Hướng Dương không dám dị nghị, chỉ là thái độ cùng Mộ Lăng Khiêm nói chuyện rõ ràng cùng luac trước rõ ràng có điểm khác biệt.

Mộ Lăng Khiêm đến công ty, Ôn Hướng Dương trở về phòng.

Trở lại trong phòng, cô thở ra một hơi thật dài, cô không muốn náo loạn, náo loạn cũng vô dụng, chi bằng ngẫm lại nên làm như thế nào mới có thể trước lúc khế ước cùng Mộ Lăng Khiêm hết hiệu lực, không bị Tiểu Lam biết.

Ôn Hướng Dương lấy ra di động, mở máy.

Điện thoại hiển thị có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Lý Lam Hi gọi tới.

Ôn Hướng Dương đang nhìn di động đến phát ngốc, di động lại lần nữa vang lên.

Trên màn hình vẫn là Lý Lam Hi.

“Alo?” Ôn Hướng Dương tiếp điện thoại.

“Alo, là Hướng Dương sao? Cậu mới vừa có chuyện gì xảy ra sao? Như thế nào mà vừa gọi đã tắt máy? Tôi gọi lại còn không được! Tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện đấy!”

“Tiểu Lam, mình không có việc gì, vừa rồi là di động đột nhiên hết pin, tự động tắt máy.”

“Vậy là tốt rồi. Ai, Hướng Dương, mình nói cho cậu việc này, ngày hôm qua mình không phải cố ý cho cậu leo cây đâu, là vị hôn phu của mình đột nhiên xuất hiện, mình không có biện pháp. Cậu cũng không biết anh ta hung dữ như thế nào đâu. Bất quá, ngày hôm qua anh ta rất kỳ quái, mình nói nói mình với cậu đang ở bên nhau chơi, anh ta vậy mà không giáo huấn mình, liền đi trở về.” Lý Lam Hi thật cao hứng nói: “Hướng Dương, cậu thật đúng là phúc tinh của mình, đây chính là lần đầu tiên mình bị anh ta bắt, mà không bị anh ta giáo huấn!”

Ôn Hướng Dương nghe Lý Lam Hi này vô tâm vô phế nói, bàn tay đang nắm di động siết chặt: “Tiểu Lam……”

“Không nói đến anh ta nữa, cậu lại không phải paparazzi, cậu khẳng định không thích nghe mấy việc riêng tư nhỏ nhặt này của mình."

“Ai, Hướng Dương, chi phiếu của cậu còn chưa có cầm đi đâu. Mình quyết định, vì đền bù việc mình ngày hôm qua chơi đến một nửa đã bị bắt đi, mình muốn lại cho cậu thêm một trương! Thế nào? Mình tốt lắm phải không? Cậu không cần cảm tạ mình! Đúng rồi, chúng ta hôm nay tiếp tục ước đi, cậu nói đi chỗ nào chơi vui nhỉ?”