Ôn Hướng Dương trở về biệt thự, tắm rửa sạch sẽ một lượt, ngã đầu liền ngủ. Mặc dù cô hiện tại căn bản là ngủ không được, cô cũng không nghĩ lại mở mắt ngồi trông mong chờ đợi Mộ Lăng Khiêm trở về.
Vào lúc ban đêm, Mộ Lăng Khiêm có trở về hay không, Ôn Hướng Dương không biết.
Chỉ là ngày hôm sau, thời điểm cô dậy đã hơn 6 giờ, nhìn lướt qua gara, nhìn thấy xe của Mộ Lăng Khiêm đậu ở gara trong biệt thự.
Ôn Hướng Dương không có làm bữa sáng, cũng không có quét tước biệt thự, càng không có đãi ở nhà, cô đi ra ngoài làm kiêm chức.
Cô muốn kiếm tiền!
Mộ Lăng Khiêm hơn 7 giờ, đi đến trước cửa phòng Ôn Hướng Dương, gõ cửa, cũng không có được ai đến đáp lại.
Anh lấy ra chìa khóa mở cửa, liền nhìn thấy căn phòng trống không người nguyên bản nên nằm trên giường lại không thấy, chăn cũng xếp chỉnh chỉnh tề tề, giống như người trong phòng, sáng sớm liền đi ra ngoài.
Mộ Lăng Khiêm tầm mắt quét một vòng ở trong căn phòng không có một bóng người, nhăn lại mày vũ.
Anh cất bước đi xuống lâu, ở trong biệt thự tìm một vòng, cũng không thấy được Ôn Hướng Dương.
Anh đi đến phòng bếp, nhìn đến tinhd trạng trong phòng bếp, vừa thấy liền biết buổi sáng không ai dùng quá.
Vật nhỏ này, chạy đi đâu?
Ôn Hướng Dương đi làm kiêm chức.
Cô bắt xe buýt, thời điểm tới làm kiêm chức quán cà phê, quán cà phê còn chưa có mở cửa. Cô biết không yêu cầu tới sớm như vậy, cô chỉ là không nghĩ ở lại biệt thự mà thôi.
Quán cà phê mỗi ngày đều là tự thân ông chủ quán đến mở cửa, Chân Khâm hôm nay gần nhất, rất xa liền nhìn thấy trước cửa có một người người đang đứng, hiện tại đã tiến vào mùa thu, hôm nay thời tiết lại có chút lạnh, anh liền nhìn thấy cái người kia ăn mặc đơn bạc, chiếc vay liền thân mạc trên thân ảnh nhỏ bé đó giống như một con thỏ con vẫn đang ở trước cửa quán cà phê tới tới lui lui nhảy đát.
Thấy một màn như vậy, Chân Khâm đều nhịn không được nở nụ cười.
Anh đến gần xem, con thỏ nhỏ mới vừa rồi thấy rõ ràng đứng ở chỗ đó nhảy đát chính là Ôn Hướng Dương xin nghỉ đã lâu.
Ôn Hướng Dương thấy Chân Khâm tới, cô đứng thẳng thân thể, chào hỏi nói, “Chân soái, buổi sáng tốt lành.”
“Tiểu Ôn, sớm.” Chân khâm cũng không có dò hỏi Ôn Hướng Dương bất luận chuyện gì, mà là mở miệng nói, “Bên ngoài lạnh lẽo, đi vào trước đi.”
“Được.”
Vào quán cà phê, Ôn Hướng Dương liền thay r bộ quần áo đang mặc bằng đồng phục nhân viên của quán, thân thể cũng ấm áp chút.
Mới vừa đi ra tới, chân khâm liền đổ một ly cà phê đưa cho cô, “Uống trước ly cà phê ấm áp dạ dày đi.” Nói, còn nói giỡn nói, “Em hôm nay như thế nào tới sớm như vậy đâu? Chẳng lẽ là sợ anh sa thải em?”
Ôn Hướng Dương tiếp nhận cà phê nói cảm ơn, cười nói, “Chân soái sao lại nói như vậy nha, chúng em tất cả đều biết anh chính là ông chủ tốt nhất trên đời này rồi.”
Tuy nói là kiêm chức, nhưng cô lại luôn bất động bỏ bê công việc như vậy, xin nghỉ. Anh ấy cũng chưa từng nói ra là muốn sa thải cô, như thế còn không phải là một ông chủ tốt khó gặp sao?
“Sự tình trong nhà đều giải quyết sao?”
“Vâng, hiện tại phải làm việc thật tốt để kiếm tiền.”
Trong lúc đang nói chuyện, những nhân viên phục vụ khác rong tiệm cũng lục tục kéo tới, nhìn thấy Ôn Hướng Dương trở về, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, vô cùng náo nhiệt liền đánh thành một mảnh, so với Ôn Hướng Dương một người oa ở biệt thự, phải có nhân khí, có sức sống hơn nhiều.
Kiêm chức ở quán cà phê chỉ là một buổi sáng, buổi chiều Ôn Hướng Dương không có việc gì làm, cô liền chạy đến một cái hiệu sách bên cạnh, đọc sách cả một buổi chiều, dù sao cô cũng không có ý nghĩ muốn trở về cái biệt thự kia quạnh quẽ một mình.
Lúc chạng vạng, cô thu dọn hết tất cả đồ dùng của mình một lượt, ăn cơm xong, lại lần nữa đi vào quán bar, tính toán làm lại nghề cũ, phải đẩy mạnh tốc độ, chạy thật nhanh đi kiếm thật nhiều tiền để dự trữ.
Mà nguyên cả một ngày nay, di động của Ôn Hướng Dương đều ở trạng thái tắt máy, lần này không phải bởi vì di động không điện, mà là cô không muốn mở.