Ôn Hướng Dương đoán không ra tâm tư của Mộ Lăng Khiêm, anh sinh khí, cô lo lắng hãi hùng; anh không tức giận, cô càng lo lắng đề phòng. Dựa theo tin tức cô biết, anh bên ngoài là có nữ nhân đi? Có lẽ là anh đã bắt đầu chán ghét cô, vừa lúc, sự tình của em trai cũng đã được giải quyết, cô nên đi kiếm đủ tiền, cùng ânhphân chia giới hạn.
Sau khi hai người ăn xong, Ôn Hướng Dương thu thập chén đũa, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, liền nghe được thanh âmMộ Lăng Khiêm ở phía sau cô vang lên, “Ngày mai theo tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Ôn Hướng Dương kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Mộ Lăng Khiêm đang ở cuối hành lang. Hai người cách nhau một khoảng hành lang, Mộ Lăng Khiêm thu hồi tầm mắt, không còn có cho cô nửa câu nói dư thừa, xoay người liền vào phòng, đóng cửa phòng lại. Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm đóng cửa phòng lại, cô bĩu bĩu môi, ánh mắt hung ác hướng cửa phòng Mộ Lăng Khiêm làm cái mặt quỷ, bên ngoài đều có nữ nhân, còn muốn tiếp tục bao dưỡng cô, kêu cô bồi anh ra cửa, thật là cái hỗn đản!
Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn mang cô đi chỗ nào, chỉ là sáng sớm hôm sau, cô đã bị Mộ Lăng Khiêm từ trên giường túm ra tới, cô nhớ rõ cô rõ ràng đã khóa cửa, nhưng anh chính là có thể không kiêng nể gì xông tới. Ôn Hướng Dương hoàn toàn không cao hứng, nhưng lại chỉ có thể ngoan ngoãn rời giường, rửa mặt. Cơm sáng cũng chưa ăn, đã bị Mộ Lăng Khiêm kéo lên xe, cô ngồi ở bên trong xe, mơ màng sắp ngủ, thẳng đến khi xe dừng lại, Mộ Lăng Khiêm xuống xe, cô mới vội vàng đi theo xuống xe. Vừa xuống xe, nhìn đến kiến trúc trước mắt, cô không khỏi nhìn phía Mộ Lăng Khiêm.
Sân bay? Anh mang cô tới sân bay làm cái gì? Thời điểm Ôn Hướng Dương bị mang lên phi cơ, còn có chút mơ hồ, cô cảm thấy rất kỳ quái, hộ chiếu của cô cũng không mang theo, nhân viên phòng vé như thế nào có thể đăng ký làm thủ tục cho cô? Không đúng, này không phải trọng điểm, trọng điểm là, Mộ Lăng Khiêm rốt cuộc muốn mang cô đi chỗ nào?
Phi cơ bay liên tiếp vài tiếng đồng hồ, Mộ Lăng Khiêm ngồi ở trên phi cơ xử lý công sự, cô ngồi ở một bên nhàm chán xem ngón tay. Mộ Lăng Khiêm thấy côthật sự nhàm chán, kêu Diệp Ảnh một tiếng.
Diệp Ảnh đi tới, liền nghe Mộ Lăng Khiêm nói, “Lấy máy tính tới cho cô ấy.”
“Dạ,.”
Không đến năm phút đồng hồ, Diệp Ảnh đem máy tính đưa đến cho Ôn Hướng Dương, tiến đến bên cạnh cô nói, “Ôn tiểu thư.”
Ôn Hướng Dương tiếp nhận máy tính, nói cảm ơn, lại nhìn Mộ Lăng Khiêm liếc mắt một cái, hảo đi, dù sao không biết muốn bay bao lâu, chi bằng lấy máy tính viết bản thảo, khoảng cách cô kết thúc chuyện cũ đã có một đoạn thời gian, chờ kết thúc việc cùng Mộ Lăng Khiêm, cô nên suy xét lại tiếp tục viết tiểu thuyết. Có máy tính, Ôn Hướng Dương không còn có đem lực chú ý phóng tới trên người Mộ Lăng Khiêm nữa. Cô bắt đầu viết đại cương, đem toàn bộ nội dung đại khái đều liệt kê ra. Cô một khi bắt đầu sáng tác thì dù có động đất đều không thể làm cô ngưng lại. Bởi vậy, Mộ Lăng Khiêm ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn được cảnh Ôn Hướng Dương đối với máy tính hai mắt sáng lên, khi thì nhíu mày, khi thì ngây ngô cười. Anh nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó cũng thu hồi tầm mắt. Phi cơ liên tiếp bay mười mấy giờ, mới đáp xuống ở sân bay. Ôn Hướng Dương chẳng những đem ý tưởng sở hữu đều viết rõ ràng, còn viết một vạn nhiều tự khúc dạo đầu, duỗi cái eo lười, tâm tình thoải mái. Vừa chuẩn bị ngáp, liền thấy Mộ Lăng Khiêm đứng ở trước mặt cô, cô bị Mộ Lăng Khiêm đột nhiên xuất hiện hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đóng máy tính lại, không cho Mộ Lăng Khiêm nhìn đến.
Mộ Lăng Khiêm nhíu mày.
Ôn Hướng Dương ngây ngô cười, “Mộ thiếu, tới rồi sao?”
Mộ Lăng Khiêm lười đi để ý cô, xoay người đi xuống phi cơ, Ôn Hướng Dương nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, theo đi ra ngoài. Thật tốt khi không bị anh nhìn đến, cô chính là lấy nguyên hình của anh cấu tứ viết tiểu thuyết, nếu là hình ảnh tàn bạo như vậy bị anh nhìn đến, nói vậy cô sẽ chết không có tung tích. Phi cơ hạ cánh, Ôn Hướng Dương mới biết được, đích đến của hai người là nước Mỹ. Mộ Lăng Khiêm mang cô tới nước Mỹ, làm cái gì?
Tự nhiên trong lòng Ôn Hướng Dương nảy lên một cổ bất an.