Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 106: Nữ nhân, cô cũng thật vừa mắt tôi




“Cô mới vừa nói cái gì?” Mộ Lăng Khiêm đứng lên, thân hình cao lớn thẳng bức Ôn Hướng Dương.

Ôn Hướng Dương bị buộc liên tục lùi lại, dưới tình huống tránh cũng không thể tránh, cô nhắm mắt lại hét lớn, “Mộ Lăng Khiêm, anh ngang ngược vô lý! Anh đều nói qua nếu tôi yêu cầu, tôi có thể tìm anh giúp đỡ. Chính là, tôi tìm anh hỗ trợ, anh lại không giúp tôi. Anh không giúp tôi, còn không muốn tôi đi tìm người khác hỗ trợ, anh…… Anh chính là cái hỗn đản!”

“Hỗn đản?” Một thanh âm mang theo chế nhạo ở bên tai vang lên.

Ôn Hướng Dương cho rằng chính mình nghe lầm, cô mở mắt, liền thấy khuôn mặt tuấn tú cuả Mộ Lăng Khiêm gần trong gang tấc. Thấy cô trợn mắt, anh duỗi tay ôm thon nhỏ eo của cô, đem cô áp chặt trên vách tường, mang theo hơi thở độc đáo hô hấp phun ở bên tai cô, làm cô cả người theo bản năng nóng lên. Chỉ là anh mang áp suất thấp cùng lãnh ngạo nói, làm Ôn Hướng Dương cả người đều không chịu khống chế run run lên.

Anh nói: “Nhân tình tôi nợ cô, cô cũng chỉ lấy tới đổi việc nhỏ này? Nữ nhân, cô cũng thật vừa mắt tôi.”

Mộ Lăng Khiêm nói xong, buông Ôn Hướng Dương ra, xoay người liền đi đến sô pha, cầm lấy di động.

Ôn Hướng Dương chỉ nghe được anh không mang theo một tia cảm xúc nói: “Trương trợ lý, ngày mai buổi sáng, gọi Ôn Lợi Thịnh đến văn phòng tôi.”

Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, chớp chớp mắt, còn đào đào lỗ tai, xác định chính mình không nghe lầm. Hắn không phải nói không đổi ý sao? Hắn như thế nào lại kêu Trương trợ lý đem ba cô đến đi gặp anh?

Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương còn đứng ngốc tại chỗ ăn mặc một kiện đơn bạc buồn ngủ đứng ở nơi đó, thân hình đơn bạc cảm thấy một trận gió là có thể thổi bay.

Anh tắt điện thoại, cầm lấy âu phục trên sô pha ném tới trên người cô, trước sau như một lạnh nhạt mở miệng nói, “Về sau ở nhà, mặc nhiều một chút!”

Ôn Hướng Dương nhận lấy âu phục Mộ Lăng Khiêm ném lại đây, lần này không những không bị dọa bởi Mộ Lăng Khiêm lạnh giọng, còn đối với Mộ Lăng Khiêm lộ ra một cái tươi cười. Mộ Lăng Khiêm nhìn như là ném lại đây, nhưng là anh căn bản là không dùng lực, độ chuẩn cùng lực độ càng là chuẩn xác tới rồi trình độ khủng bố. Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên còn cười, anh mày thâm khóa, đi lên trước, lấy âu phục trong tay Ôn Hướng Dương, liền đem Ôn Hướng Dương bọc lên. Nữ nhân này là mấy ngày hôm trước phát sốt, trở thành ngốc tử không bằng? Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm chỉ là dọa cô, nói đến cùng vẫn là giúp, cô có thể không cao hứng sao? Sự tình em trai cô được giải quyết, cô nhân sinh đều có hi vọng.

Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương bị âu phục bọc đến chỉ còn lại có một cái đầu lộ ở bên ngoài, càng xem càng cảm thấy cái này tiểu nữ nhân rất giống tiểu bạch thỏ lông xù xù. Vật nhỏ cười rộ lên, chẳng những có má lúm đồng tiền, còn có một đôi răng nanh đáng yêu, nhìn như thế thật đáng yêu.

Ôn Hướng Dương cũng không có nhận thấy được ánh mắt Mộ Lăng Khiêm biến hóa, cô còn đắm chìm ở trong thế giới chính mình không thể tự kềm chế, cô nhìn nam nhân gần trong gang tấc, nháy đôi mắt dò hỏi, “Mộ thiếu, tôi ngày mai có thể cùng anh cùng đi sao? Tôi liền trốn trong văn phòng cách gian bên trong, tôi chính là muốn nghe, trước tiên biết kết quả.”

Mộ Lăng Khiêm duỗi tay miết trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bóng loáng của Ôn Hướng Dương, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn mở miệng nói, “Cô không tin tôi?”

Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, “Không……”

Chính là cô còn chưa có nói xong, đã bị Mộ Lăng Khiêm chế trụ cái ót, lời nói cũng bị nuốt hết hô hấp hỗn loạn. Ôn Hướng Dương bị hôn đến cả người xụi lơ ở trong lòng ngực Mộ Lăng Khiêm, từng ngụm từng ngụm hô hấp, mỗi lần bị anh tàn sát bừa bãi hôn môi như vậy, cô đều cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.