Lần này Ôn Hướng Dương không có sợ hãi, trong mắt cô chỉ có vui sướng, mặc dù mới vừa bị Mộ Lăng Khiêm hung tàn hôn một lần, trong mắt cô vui sướng không có lui tán.
Cô có chút kích động cầm tay Mộ Lăng Khiêm, tràn đầy cảm kích tự đáy lòng cảm tạ nói, “Cám ơn anh, cám ơn anh giúp tôi đem mấy thứ này cầm tới đây.”
“Ân.” Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương một bộ dáng vui vẻ như thế, sắc mặt của hắn hơi hơi nhu hòa nửa phần, dưới ánh mặt trời có một tia ấm áp.
Chỉ là nhìn cô thân thể nhỏ gầy, hắn lại lần nữa phá hư không khí mở miệng nói, “Về sau mỗi bữa ăn phải ăn 3 chén cơm.”
Ôn Hướng Dương, “……”
Đề tài này có phải hay không dời đi quá nhanh? Hơn nữa, vì cái gì luôn muốn cô ăn cơm? Cô thật sự có gầy như vậy sao?
Ôn Hướng Dương cúi đầu nhìn thân thể của mình liếc mắt một cái, chỗ nên lớn cũng lớn, chỗ cần nhỏ cũng nhỏ, hắn còn ôm cô lăn nhiều lần như khăn trải giường, không cần phải như vậy ghét bỏ cô đi?
Mộ Lăng Khiêm nhìn bộ dáng Ôn Hướng Dương nghi hoặc đánh giá dáng người đáng yêu, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia u quang, thật đúng là một tiểu nữ nhân. Bởi vì Mộ Lăng Khiêm hỗ trợ đem đồ vật của mẹ Ôn Hướng Dương muốn lại đây, Ôn Hướng Dương lại lần nữa ngây ngốc đã quên tính xấu của Mộ Lăng Khiêm.
Cô rời khỏi phòng, chủ yếu do yêu cầu phải nấu ăn cho Mộ Lăng Khiêm. Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương ân cần chủ động, cũng liền tùy ý cô.
Buổi chiều ngày đó, ăn qua cơm trưa, Mộ Lăng Khiêm xem xét cái trán Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương bị sờ trán, cả người cô ngồi ở trên sô pha thân thể cứng đờ, sau đó Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt rút về tay.
“Hai ngày này ở nhà đừng đi loạn.”
Mộ Lăng Khiêm nói xong lời này, liền đứng lên, cất bước đi ra ngoài. Ôn Hướng Dương nhìn bóng dáng hắn, thẳng đến nhìn hắn lên xe, nhìn xe rời đi, mới biết được nguyên lai Mộ Lăng Khiêm muốn đi làm.
Chỉ là, không đi loạn?
Cô lại không phải tiểu sủng vật hắn nuôi dưỡng, cô còn có sinh hoạt cá nhân, còn cần kiếm tiền, sao có thể lưu tại phòng lớn tòa nhà này không đi ra? Mộ Lăng Khiêm rời đi nửa giờ, Ôn Hướng Dương cũng ra cửa.
Ôn Hướng Dương đầu tiên là đi đến quán cà phê. Ôn Hướng Dương làm thêm ở quán cà phê là tư doanh, đối tượng phục vụ đều là sinh viên cùng người đi làm. Ông chủ của quán cà phê họ Chân, hai mươi bốn tuổi, đang trong tuổi anh tuấn thanh niên, người làm trong tiệm đều thích kêu hắn Chân soái. Chân soái thấy Ôn Hướng Dương tới, hắn nhìn qua nhận thấy cô so với không lâu trước đây gầy ốm không ít. Nghĩ đến Ôn Hướng Dương mấy ngày gần đây đều xin nghỉ, hắn đi lên trước, dò hỏi, “Tiểu Ôn, cô gần nhất có phải hay không xảy ra chuyện gì? Có cần yêu cầu hay hỗ trợ gì không?”
Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói, “Lão bản, gần đây vẫn luôn xin nghỉ, thật sự là ngượng ngùng. Nhà tôi có chút việc, khả năng còn cần lại nghỉ hai ngày. Nếu là ông chủ……”
“Không có việc gì. Trong nhà có việc, liền đi về trước xử lý đi. Tôi ở nơi này, chỉ cần cô nghĩ đến, tùy thời đều hoan nghênh cô trở về.”
Ôn Hướng Dương cảm kích, cam đoan nói, “Nửa tháng, nhất định nửa tháng sau, tôi nhất định có thể đem mọi việc xử lý tốt, một lần nữa trở về đi làm.”
“Ân, hảo. Cô đi về trước xử lý việc nhà cô đi, đừng quá mệt mỏi.”
“Tốt. Kia ông chủ, tôi đi trước.”
Ôn Hướng Dương rời khỏi quán cà phê, thở dài nhẹ nhõm một hơi, gặp được một ông chủ tốt thật là sự kiện cực hảo.
Sau đó, Ôn Hướng Dương gọi điện thoại cho ba ba của tiểu loli, nói qua tình huống hiện tại của mình. Đối phương thế nhưng cũng không có ý tứ muốn đổi lão sư, chỉ là nói cô có rảnh liền qua, còn đem gửi cô tiền một khóa học hai trăm khối.
Cuối cùng, quán bar Mộ Sắc. Điện thoại gọi tới cho Triệu tỷ, cũng nhận được quan tâm của Triệu tỷ để cô trước xử lý sự tình trong nhà.
Xử lý xong công việc làm thêm, Ôn Hướng Dương nhìn thời gian.
Cô do dự một lát, bắt xe trở về biệt thự. Tuy rằng buổi sáng hôm nay Mộ Lăng Khiêm đối với cô thực tốt, nhưng là ai biết buổi tối hắn có thể hay không đột nhiên lại xem cô không vừa mắt?
Cho nên, tốt nhất vẫn là trở về sớm một chút. Huống chi, còn có việc bên bệnh viện của Thiệu Kiệt ……
Ôn Hướng Dương mới vừa trở lại biệt thự, còn chưa có mở cửa xe, bên ngoài biệt thự liền truyền đến thanh âm động cơ của xe. Ôn Hướng Dương nghe được thanh âm quay đầu lại, liền thấy được một hình bóng quen thuộc.