Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: ?
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Hê hê, biết ngay cậu có đó mà. Chân cậu đã đỡ hơn chưa?
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: (nở nụ cười đáng yêu) Ừ, cám ơn, đỡ nhiều rồi, tuần sau là đi làm bình thường được.
Gõ xong câu đó, Nặc Nặc không nén được than thở. Ngày nào cũng mát-xa và
bôi thuốc, không khỏi nhanh mà được à? Nhưng Tiêu Dật ngày nào cũng đến
nhà cô rất đúng giờ, lại bế lên bế xuống, rồi lại xe hơi cao cấp, thực
sự là quá nổi bật. Hôm qua bác Vương trong khu nhà cô còn hí hửng hỏi,
“Anh chàng lúc nãy là bạn trai Hứa Nặc à? Đẹp trai thật!”
Nặc Nặc chưa kịp giải thích, bà Hứa đã dương dương đắc ý lúc lắc đầu, “Ôi
dào, đâu có đâu có. Đẹp trai thì có ích gì? Có mài ra mà ăn được đâu,
quan trọng nhất là ân cần với Hứa Nặc, tính cách lại tốt. Chị nói có
phải không, mẹ Vương?”
Nặc Nặc, ý của mẹ là, con rể chúng ta không chỉ đẹp trai mà còn có tài…
thật sự là… cái gì cũng có. Kỳ thực Nặc Nặc rất muốn nói cho mẹ biết,
Tiêu Đại boss không phải con rể, càng không phải đồng nghiệp của bố,
nhưng không biết mở lời thế nào.
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Tốt quá, nghe nói cậu đã chuyển sang nhân viên chính thức rồi, chúc mừng nhé!
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: (đỏ mặt) Đâu có, thời hạn thử việc của tớ chưa qua mà!
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Hi hi, cậu còn lừa tớ, hôm nay thông báo đã dán rồi!
Nặc Nặc nhìn chằm chằm vào màn hình, sững sờ, vội vàng gõ “lách ta lách tách” một hàng chữ.
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: Thông báo gì cơ?
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Thông báo hạng mục, hôm nay phòng Hành chính thông báo, công tác khai thác game “Kỳ Lân Sát” đã chính thức khởi
động, hôm nay tổ Hạng mục thành lập, tớ thấy kế hoạch viết kịch bản là
tên cậu đó!
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Ai chả biết việc vào được tổ Hạng mục cũng
như là được chuyển thành nhân viên chính thức chứ, đến giờ mà cậu còn
dám giấu tớ, hứ!
Nặc Nặc ngớ người, Hiểu Tập nói đúng, công ty sáng chế Kiêu Dực bảo đảm
được chất lượng game là do, họ có đội ngũ nhân viên ổn định, mỗi khi
khai thác game mới, nhân viên trong tổ Hạng mục đều làm việc rất xuất
sắc, thế nên những nhân viên chưa chính thức tuyệt đối không thể vào tổ
Hạng mục được.
Nói cách khác là, Nặc Nặc vào được tổ Hạng mục cũng có nghĩa là một dạng
nhân viên chính thức kiểu khác. Nghĩ đến đó, tim Nặc Nặc tích tắc nở ra
vô số những đóa hoa trắng muốt xinh đẹp. Thời hạn thử việc khó khăn cuối cùng đã qua rồi sao?
Bên kia màn hình, Hiểu Tập vẫn còn hí hoáy gõ không ngừng.
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Ôi… đúng là hâm mộ cậu chết đi được. Có đâu
đau khổ như tớ, thực ra từ khi cậu chuyển ra khỏi tầng ba, tớ đã linh
cảm cậu sắp được chuyển thành nhân viên chính thức rồi.
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: Không sao, thời hạn của cậu cũng sắp đến rồi mà? Tớ nhắm cậu rồi đó…
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Hê hê, đừng có nịnh tớ. Thực ra có vấn đề
này đã đeo bám tớ rất lâu rồi, Nặc Nặc, cậu có thể nể tình chúng ta quan hệ tốt nhất trong đám mới vào này, mà thổ lộ cho tớ biết tí chút không?
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: Gì cơ?
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Cậu và Tiêu Đại boss… cái này cái kia… hề
hề, cậu hiểu mà! Lời đồn gần đây trong công ty có phải là thật không?
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: …
Nặc Nặc đập đầu vào bàn, đầu tiên là chuyển lên tầng mười bảy, bây giờ lại
là vào tổ Hạng mục, còn bị bức ép mỗi ngày lấy cơm và rửa bát, đồng
nghiệp không nghĩ bậy mới lạ. Điều khiến Nặc Nặc buồn bực hơn là cô hoàn toàn không biết trong lòng Đại boss nghĩ thế nào nữa.
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: Nặc Nặc cậu đừng hiểu nhầm, không phải tớ
nghi ngờ khả năng của cậu, nhưng cái đó, chuyện cậu và Đại boss đã phơi
bày lồ lộ rồi mà…
Nặc Nặc vô cùng buồn bực, rất muốn nhắc nhở Hiểu Tập cụm từ “phơi bày lồ
lộ” là mang nghĩa xấu đó, không thể tùy tiện áp dụng nó vào Tiêu Đại
boss anh minh thần vũ được đâu.
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: Chuyện gì cơ chứ?
Thẩm Hiểu Tập – phòng Mỹ thuật: (kinh ngạc) Đại boss chưa nói cậu biết à?
Công ty chẳng phải có một nhóm siêu cấp hay sao? Mỗi sáng ai đến trễ
hoặc nghỉ phép, các em phòng Hành chính đều dán lên bảng thông báo. Tuần này em Lâm vừa thông báo, viết cậu trốn việc, kết quả Tiêu Đại boss
thủy quái ngầm vạn năm đột ngột nhảy ra bảo…
“Hứa Nặc đã xin tôi nghỉ ốm một tuần, không coi là trốn việc.” Woa ka ka,
cậu không biết cảnh tượng lúc ấy đâu, cả văn phòng đều vừa trợn mắt với
màn hình vi tính, vừa tìm cằm mình rơi đầy đất.”
Nặc Nặc nổi cả da gà với sự tưởng tượng man rợ của Thẩm Hiểu Tập. Mà điều
quan trọng hơn là, cô đã hiểu rõ hoàn cảnh mình hiện tại: Có lẽ trước
kia, mọi người vẫn chỉ đoán mò, lén lút bàn luận gian tình giữa mình và
Tiêu Dật, nhưng bây giờ… hết cách biện hộ rồi!
—– Tớ là đường phân cách xinh đẹp động lòng người —–
Buổi chiều, Nặc Nặc nghe được hoàn chỉnh việc mình vào tổ Hạng mục từ lão đại Phì Long.
Thì ra, Nặc Nặc trước đó không lâu đã viết một kịch bản tiên hiệp Trung
Quốc Cổ Phong, tên gọi là, “Kỳ Lân Sát”. Nam chính từ nhỏ đã mang trong
mình “sát khí”. Người thân hay bạn bè chỉ cần đến gần anh, nhẹ thì nội
thương tẩu hỏa nhập ma, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng. Người trong
thôn đều nghĩ nam chính là quỷ, nên muốn giết cho yên lành. Trong lúc
tháo chạy, nam chính được cao tăng đắc đạo cứu giúp, đã tu luyện được
hơn mười chiêu thức ở một đầm tiên, học được cách kiềm giữ sát khí. Anh
gặp được thiếu nữ không sợ khí trên người anh, nhưng đúng lúc đó cao
tăng đắc đạo nói cho anh biết rằng, cha mẹ anh không phải người phàm, đã đến lúc xuống núi rồi…
Thực ra cả kịch bản là một câu chuyện hỗn hợp rất vớ vẩn, sến, nhảm nhí v.v… Lúc đầu khi Mạc Tử Uyên bảo Nặc Nặc viết kịch bản, Nặc Nặc hiểu công
việc này chắc là luyện tập, cũng không bị áp lực nhiều lắm, hoàn toàn
phát huy trí tưởng tượng của mình.
Sau khi giao bản thảo, Mạc Tử Uyên cũng không bình luận gì nhiều, chỉ phán
một câu rất trung tính, “Thế giới quan to lớn, tình tiết câu chuyện
nhiều biến cố, nhưng vẫn tồn tại Bug (lỗi) nhỏ, game tình cảm cần đặc
sắc hơn” v.v… Nặc Nặc dưới sự chỉ đạo sửa sửa viết viết n lần nữa, nhưng hoàn toàn không nghĩ rằng khi ấy Mạc Tử Uyên chuẩn bị dùng kịch bản ấy
để làm hạng mục mới, càng không ngờ anh ta lại đưa nó cho Tiêu Dật thẩm
tra, còn chuyện Tiêu Đại boss thông qua câu chuyện đó, đồng thời lập tổ
Hạng mục mới, càng là điều bất ngờ ngoài dự kiến.
Cầm ống nghe mà bàn tay Nặc Nặc rịn mồ hôi, “Phì Long lão đại, anh không
lừa em đấy chứ? Lúc ấy Mạc lão đại cứ nói cái tên “Kỳ Lân Sát” không ổn, chữ “sát” không may mắn, sợ game thủ nhìn tên đó sẽ không muốn chơi
nữa.”
Bên kia đâu dây, Phì Long lão đại cười khẽ, “Em nói đúng rồi đấy, cái tên
đó Tiêu lão đại không hề tán đồng, cả kết cấu câu chuyện, lão đại cũng
thấy bình thường, chú Lý trưởng tổ hạng mục càng kiên quyết phản đối,
bảo kịch bản của em lấy “sát khí” làm chủ đạo, rất xui xẻo. Một vai nam
chính xui xẻo và cô độc như thế, rất dễ khiến game thủ nảy sinh cảm giác u ám, muốn từ bỏ trò chơi, nhưng…”
“Nhưng gì cơ ạ?”, Nặc Nặc căng thẳng đến mức lưỡi sắp không uốn nổi. Thực ra
những điều mà Tiêu Đại boss và chú Lý nói ấy, cô đã biết từ lâu. Hoặc
nói cách khác, lúc đầu anh chàng lạnh lùng Mạc Tử Uyên đã dùng lời lẽ
sắc nhọn tạt cho cô một bát nước lạnh.
Ngẫm lại cũng đúng. Tuy từ khi các nhân vật nữ chính xuất hiện, một đám
người du ngoạn khắp nơi, tìm kiếm nguyên nhân bắt đầu tạo ra sát khí của nam chính, câu chuyện đã tiến hành bằng nhịp điệu nhanh, nhưng trong
câu chuyện, lúc nào cũng có chút buồn thương nhè nhẹ. Nam chính từ bé đã bị mọi người sợ hãi xa lánh, khi xem sẽ khiến người ta cảm thấy bị đè
nén đến ngạt thở.
Câu chuyện đó, với những kịch bản yêu đương nhăng nhít, ăn mặc hở hang,
thân hình bốc lửa thật sự là không thể nào so sánh được. Nếu Nặc Nặc là
người sáng chế, xuất phát từ suy nghĩ về thị trường, có lẽ cũng sẽ từ bỏ “Kỳ Lân Sát”, thế nên cô hoàn toàn không ngờ rằng Mạc Tử Uyên lại đưa
kịch bản gây tranh cãi này vào danh mục xét duyệt kế hoạch. Thật khó
hiểu!
Phì Long lão đại ho một tiếng, nói, “Tử Uyên mỹ nhân chỉ nói một câu giải
thích cho việc chọn kịch bản này, ‘Câu chuyện này sẽ khiến mỗi một game
thủ cảm thấy khó quên’.”
Nghe câu nói đó, Nặc Nặc sững sờ, nghẹn lời.
Cô từng nghe một vị tiền bối nói, một câu chuyện hay không phải do phong
cách viết đẹp, kết cấu câu hay, mà là sự lĩnh hội hồn văn, triển khai
thế giới quan và tình cảm của câu chuyện hiện ra trước mắt độc giả như
thế nào. Một câu chuyện hay cho dù có trải qua mười năm, hai mươi năm,
có những chi tiết, tình cảm vẫn đọng mãi trong lòng mỗi độc giả, khó có
thể quên. Mỗi lần đọc lại đều sẽ có trải nghiệm mới mẻ. Đó là nét đặc
biệt mà những câu chuyện đọc để giết thời gian không thể sánh được.
Nặc Nặc ôm lấy ống nghe, nở nụ cười ngọt ngào, bỗng nảy sinh cảm giác như
thần giao cách cảm với Mạc Tử Uyên, “Chỉ một câu như thế mà Đại boss gật đầu ạ?”
“Sao được?” Phì Long lão đại khịt mũi, “Anh nói nhé, Tiểu Nặc Nặc, tuần sau
em về công ty phải cám ơn Tử Uyên mỹ nhân đi, em không biết vì muốn dùng kịch bản đó, mà trong buổi họp Tử Uyên và Tiêu lão đại sắp cãi nhau to
đấy.”
“…” Nặc Nặc ngớ người, không phải chứ, Tiêu Đại boss và Mạc Tử Uyên mà cãi nhau to thì sẽ thế nào nhỉ? Đáng sợ quá…
“Haizzz, tóm lại vẫn là Tiêu lão đại nhượng bộ, để lại một câu ‘Anh là người
sáng chế, liệu mà làm’ rồi đi thẳng. Tiểu Nặc Nặc, em cũng tốt số lắm,
hai hôm nay lão đại vì Tử Uyên đối đầu mà sắc mặt tệ hại, bọn anh tránh
còn không kịp, có giống em thoải mái trốn trong nhà đâu…”
Đing đoong…
Phì Long lão đại chưa nói xong, chuông cửa nhà Nặc Nặc đã reo vang.
Nặc Nặc biết giờ này thì chỉ có vị Tiêu Đại boss nghe nói “gần đây tâm
trạng rất không tốt, sắc mặt tệ hại lắm” đến đón mình đi mát-xa chứ còn
ai khác.
Lẳng lặng gác điện thoại, Nặc Nặc giật mình quay lại, sợ đến mức phải nuốt ực nước bọt.
Tiêu Đại boss chắc sẽ không đem mình ra làm thùng rác xả stress chứ?
[1] Ở đây ý nói bà Hứa nhầm chữ Boss trong tiếng Anh thành boluo = Dứa trong tiếng Hoa.