Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 98: Tới một mình




Vậy là hắn nợ bọn chúng một khoản lớn, những người đó nói nếu hắn không trả hết tiền nợ, chậm một ngày sẽ cắt một ngón tay.

Trong lúc vô tình hắn lại nghe đại ca của bọn họ từng "có lễ" cùng Hạ Minh Duệ, nhưng Hạ Minh Duệ tên tiểu tử kia biến mất 3 năm, không biết đi nơi nào. Nhất thời cặp mắt Hứa Hạo Trạch sáng lên, trong lòng nảy ra chủ ý, đó chính là hắn nghĩ biện pháp dụ Hạ Minh Duệ tới, bọn họ sẽ xóa nợ cho hắn.

Mà trong cuộc giao dịch này, sau khi bọn họ giải quyết xong Hạ Minh Duệ, sẽ giao Lâm Thiển Y cho hắn. Khi đó trong lòng hắn đã có quyết định, hắn muốn dẫn Lâm Thiển Y trở về quê hắn, sau đó hắn sẽ đi tìm một công việc ổn định sống qua ngày.

Lâm Thiển Y dường như là chớp cũng không dám chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hạo Trạch, tựa hồ muốn nhìn thấu tim hắn đến tận cùng có phải là đá hay không, tại sao lại có thể ngoan tâm như vậy.

"Hứa Hạo Trạch phải không?"

Tên trọc đầu vỗ vỗ khuôn mặt trơn bóng của Hứa Hạo Trạch, cười xảo trá.

"Không nên vui mừng quá sớm, Hạ Minh Duệ còn chưa xuất hiện đâu. Chờ hắn tới lúc đó lại bàn đến vấn đề của chúng ta cũng không muộn. Mày nói đúng không?"

Cặp mắt khát máu của tên đàn ông khiến cho Hứa Hạo Trạch rùng mình, hắn không lên tiếng, chẳng qua chỉ ngồi chổm hổm xem vết thương chồng chất trên người Lâm Thiển Y, muốn ôm cô vào trong lòng.

"Đừng đụng vào tôi, cút đi!"

Lâm Thiển Y nhìn Hứa Hạo Trạch như nhìn đồ bỏ đi khiến nội tâm hắn run lên, tay chân luống cuống buông cô ra. 

Lâm Thiển Y dứt khoát nằm trên đất, hai tròng mắt trống rỗng không có chút thần sắc.

"Đại ca, Hạ Minh Duệ tên tiểu tử kia tới rồi. Ba năm không thấy, hắn dường như càng thêm lớn lối!"

Bên cạnh bàn mạt chược, tên cầm đầu trên tai đeo một cái khoen sắt thật lớn, xoay xoay chiếc nhẫn bằng ngọc bích trên ngón tay ngẩng đầu lên, khoé môi nở một nụ cười gian xảo. Có điều không hài hoà chính là trên mặt tên này có một vết sẹo lớn kéo dài cả nửa bên mặt. 

Hắn sờ sờ mặt mình, cười càng thêm âm trầm.

Hạ Minh Duệ phải không? Bây giờ cũng đã đến lúc bọn họ nên tính toán hết nợ nần rồi.

"Hắn đến một mình?"

"Đúng vậy đại ca."

"Để cho hắn vào đi!"

"Dạ."

Một tên nhìn như đàn em của hắn nghe vậy liền đi ra ngoài. Không bao lâu sau, Hạ Minh Duệ đi vào, tay xách theo một cái va li.

"Đã mang tiền đến?"

Tên đàn ông tai đeo khoen sắt ngồi ở trên ghế, hai chân bắt chéo, tư thế của một đại ca xã hội đen.

Hạ Minh Duệ đem va li ném xuống đất, giống như trong va li không phải là tiền mà là đồ bỏ đi. Chiếc va li vừa chạm đất, trong nháy mắt bật mở, bên trong đầy ắp tiền nhân dân tệ.

"Người đâu?"

Không để ý giờ phút này trong phòng tràn đầy ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Minh Duệ lên tiếng, giọng nói lạnh như băng tuyết ngàn năm không đổi.

"Ở đằng kia!"

Người đàn ông hướng về phía giường liếc mắt một cái, đôi mắt Hạ Minh Duệ trầm xuống, người kia là Hiểu Kha không sai! Nhìn thân hình là có thể nhận ra, mặc dù cô đưa lưng về phía anh.

"Còn một người nữa đâu?"

Thần sắc Hạ Minh Duệ thản nhiên, môi mỏng khẽ mở, quả nhiên khí thế áp đảo mười phần, hoàn toàn tự nhiên, ngay cả trong gian phòng tối tăm bẩn thiểu này cũng không cách nào áp đảo khí thế của anh.

"Mày nói cái con phù dâu ư? Chẳng qua là nhân vật nhỏ mà thôi, mới vừa rồi các anh em tao ai cũng nếm thử một chút, mùi vị cũng không tệ lắm. Có điều mày yên tâm, chúng tao không dám động đến cô dâu của mày!"

Không ngờ lời nói này lại khơi dậy sự tàn bạo trong người Hạ Minh Duệ, cặp mắt lạnh nhạt kia dường như trong nháy mắt liền biến sắc, giống như vực sâu không đáy. Ở trong nháy mắt đó, Hứa Hạo Trạch cũng không cách nào hình dung được ánh mặt Hạ Minh Duệ, lạnh nhạt? Khát máu? Tàn bạo? Điên cuồng?

Hắn có cảm giác Hạ Minh Duệ thật sự sẽ giết hết những người ở đây.

"Mày nói gì? Nói lại lần nữa cho tao!"

Hạ Minh Duệ theo cái nhìn của Lâm Thiển Y là người có thân hình không quá cường tráng, thế mà giờ phút này chỉ bằng một tay đã lôi cái tên đàn ông vạm vỡ đang ngồi trên ghế đứng dậy. Thử hỏi việc này cần bao nhiêu sức lực?

Cô chưa bao giờ dưới cơ thể Hạ Minh Duệ gầy mảnh như vậy lại che giấu một sức mạnh cuồng bạo. Đây quả thực là một con bạo long đội lốt người mà.

Một con bạo long đẹp không thể tả!

"Tao nói, con đó bị chúng tao chơi, như thế nào? Giết tao sao?"

Bị nhắc tới, đôi mắt anh trợn trừng, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, có chút kinh khủng.

“Vậy ư?”

Hai chữ này Hạ Minh Duệ dùng hết khí lực toàn thân mà nói từ trong kẽ răng.

"Hạ Minh Duệ! Anh xem Cố Hiểu Kha trước đi, tôi cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn!"

Đang trong lúc Hạ Minh Duệ không nhịn được tính bóp chết, giọng nói yếu ớt của Lâm Thiển Y từ phía cách đó không xa truyền đến.

Theo chỗ phát ra giọng nói, Hạ Minh Duệ quay đầu, nhìn thấy Lâm Thiển Y nằm trên mặt đất vô cùng chật vật, trên mặt một mảng sưng đỏ, thậm chí cũng không nhìn ra bộ dáng, lễ phục trên người càng thêm xốc xếch không chịu nổi, hiển nhiên là dáng vẻ vừa bị xâm phạm, nhất là bộ áo khoác đắp trên người cô càng thêm chói mắt. Bên cạnh, Hứa Hạo Trạch đang co quắp ngồi dưới đất, ánh mắt có chút lo sợ không yên.

Khóe mắt Hạ Minh Duệ xuýt chút nữa muốn rách ra, lực đạo trên tay buông lỏng, sải bước đi tới trước mặt Lâm Thiển Y, đem người cẩn thận ôm vào lòng, ánh mắt khát máu hiếm thấy biểu hiện chút dịu dàng.

"Người phụ nữ chết tiệt!"

Hạ Minh Duệ dường như là nghiến răng mà nói.

"Tôi không sao, anh đi xem Hiểu Kha đi, cô ấy hình như ngất xỉu rồi!"

"Lo cho bản thân mình trước đi!"

Hạ Minh Duệ ôm Lâm Thiển Y đến bên giường, sau đó mới đi sang xem xét Cố Hiểu Kha.

Anh lật thân thể Cố Hiểu Kha lại, đầu tiên là giúp cô cởi trói, thử gọi mấy tiếng nhưng Cố Hiểu Kha vẫn không có phản ứng.

Lông mày Hạ Minh Duệ nhíu lại, anh vươn tay thử dò xét hô hấp của cô.

Hô hấp của Cố Hiểu Kha như có như không, yếu ớt đến mức không thể nhận ra. Sắc mặt Hạ Minh Duệ liền thay đổi, không khỏi dùng sức nhấn vào nhân trung của cô, sau hi bấm mấy cái, lông mi thật dài của Cố Hiểu Kha khẽ run, đến lúc thấy rõ người trước mắt là ai, cặp mắt xinh đẹp có chút mê mang lộ ra một chút hạnh phúc ngọt ngào.

"Duệ, anh tới đón em sao? Hôm nay chúng ta sẽ kết hôn đúng không?"

"Ừ!"

Sắc mặt Hạ Minh Duệ có chút phức tạp, nhưng cuối cùng anh vẫn thừa nhận.

"Thật tốt quá, sau này em có thể ngày ngày đều thấy anh. Em sẽ có thể giống như người phụ nữ của gia đình vậy, mỗi tối đều chờ anh tan làm trở về..."

"Hiểu Kha..."

Hạ Minh Duệ nhẹ nhàng gọi một tiếng, lại bị bàn tay trắng bệch nhỏ bé của Cố Hiểu Kha che lại.

"Duệ, anh không cần nói, yên lặng nghe em nói được không?"

Hạ Minh Duệ không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu một cái.

"Duệ, anh có biết em thích anh nhiều lắm không? Khi biết quan hệ giữa anh và Tiểu Thiển, em đã đi tìm cô ấy, em cầu xin cô ấy rời khỏi anh, đem anh trả lại cho em!

Hôm nay chúng ta cuối cùng đã có thể kết hôn, cảm giác này thật tốt, quả thật rất tốt...

Em cũng có chút không đành lòng rồi...

Chỉ mong thời gian vĩnh viễn có thể dừng lại ở nơi đây, vào giờ phút này....

Như vậy anh vĩnh viễn sẽ không rời đi...."

Giọng nói Cố Hiểu Kha rất nhẹ, đến cuối cùng dường như không thể nghe thấy. Khi cô nhắm mắt lại, trong nháy mắt đó, khoé mắt rơi xuống một giọt lệ trong suốt.

"Hiểu Kha!"

"Mau tỉnh lại, anh đưa em tới bệnh viện, bây giờ sẽ dẫn em đi! Em cố gắng chống đỡ, mẹ em vẫn còn chờ em đấy, hôn lễ của chúng ta hôm nay vẫn chưa hoàn thành đâu!"

Hạ Minh Duệ ôm lấy Cố Hiểu Kha xong liền vội vã chạy ra ngoài, anh muốn nắm bắt từng phút một, nếu chậm trễ liền không còn kịp rồi.

"Mày muốn đi đâu? Nếu đã tới thì ở lại đây đi!"

Hạ Minh Duệ bị mấy người ngăn ở trước mặt, trong tay bọn họ đều cầm mấy ống thép giống nhau, tên dẫn đầu cười híp mắt, ống thép trong tay cứ gõ thành nhịp trên lòng bàn tay. 

"Không muốn chết thì cút ngay cho tao!"

Hạ Minh Duệ lạnh lùng nhìn chòng chọc bọn họ một cái, ánh mắt kia giống như rắn độc trong ngày thu!