Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 94: Xem thường




Tức giận đẩy ra bàn tay chướng mắt kia, Lâm Thiển Y đảo cặp mắt trắng dã.

"Mộc Nam đúng không?"

Cô đứng thẳng lưng, nâng cằm, đôi mắt long lanh mở thật to, cô muốn dùng khí thế áp đảo đối phương. Nhưng mà người đàn ông trước mắt này lại quá cao, so với Hạ Minh Duệ không hơn không kém, cho dù cô có nhón chân cũng không tới.

"Cô có phải là fan hâm mộ của tôi không? Nhìn thấy tôi có phải rất kích động không? Tôi biết có rất nhiều người muốn gặp tôi, cô không cần nói, tôi hiểu!"

Người nọ chớp chớp đôi mắt đào hoa, dáng vẻ rất là vô tội. Lâm Thiển Y mấy lần muốn mở miệng nói cũng bị chặn trở lại.

Không thể nào, cho dù là tự luyến đi nữa thì cũng phải có mức độ chứ?

Có thể nhìn thấy đàn ông cười mà cả khuôn mặt như going xuân thế này, cô liên nhịn không nổi có cảm giác xung động phát điên. Không biết thế nào, cô lại đột nhiên nghĩ tới người anh em của Biệt Thái Phóng Tứ trong game, Nhĩ Nhất Tiện Ngã Tựu Tiếu.

Cái tên này thật sự là quá có nội hàm, nếu như Lộ Phi biết được có một ngày Lâm Thiển Y khen anh, nhất định nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Lâm Thiển Y có xúc động muốn đạp anh một cước......

Đúng lúc này, cánh tay của cô lại một lần nữa bị níu lại, cô nhất thời rối bời trong gió lạnh, bên tai lại nghe tiếng gió vù vù, kèm theo giọng nói thì thầm của tên đàn ông chết tiệt kia.

"Phiền chết được, đuổi theo tôi cả một buổi tối!"

Đây là chuyện gì chứ? Lâm Thiển Y nhất thời khóc không ra nước mắt.

Thật vất vả mới chạy tới được một góc tối, Mộc Nam dứt khoát đem Lâm Thiển Y kéo vào bên trong, cả người áp lên người cô. Sau đó Lâm Thiển Y liền trợn to mắt, hai khoé môi kề sát.

Không giống với hương vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái của Hạ Minh Duệ, nụ hôn của tên khốn kiếp này lại có nhàn nhạt mùi sữa thơm!

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy mấy cái mà người này vẫn không nhúc nhích.

Cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, người nọ mới thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng ra.

Sau đó mượn ánh trăng nhìn Lâm Thiển Y nhe răng cười một tiếng, nhất thời ánh trăng cũng biến mất, Lâm Thiển Y ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trước mặt.

"Thế nào? Bị tôi mê hoặc? Yên tâm đi, tôi lúc nào cũng rất thương hoa tiếc ngọc!"

Chết tiệt! Có quỷ mới bị anh mê hoặc, Lâm Thiển Y không chút suy nghĩ đẩy người đàn ông ra, chỉ là người đàn ông lần này cũng không có ý ngăn cản, thuận tiện lảo đảo lùi về sau một cái, buồn bực hừ một tiếng.

Giọng điệu đó có chút gì không đúng, Lâm Thiển Y thử dò xét hỏi.

"Này, anh không sao chứ?"

Người đàn ông đẹp trai không lên tiếng, anh cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt.

"Này, anh không sao chứ?"

Lâm Thiển Y tiến lên trước muốn xem thử lại phát hiện cánh tay của anh đang chảy máu.

"Anh bị thương? Tôi đưa anh đi bệnh viện nha?"

"Không đi, tới nhà cô!"

"Nhà tôi?"

Lâm Thiển Y trợn to mắt, có lầm không vậy?

Vết thương nhỏ này không cần đi bệnh viện cũng xử lý được!

Vì vậy Lâm Thiển Y không nói hai lời, nắm lấy vạt áo anh kéo đi.

"Này, cô gái chết tiệt, dẫn tôi đi đâu đó?"

Cô gái chết tiệt! Cách gọi này cô không thích, mặt Lâm Thiển Y xụ xuống, không ngừng ở trong lòng nói thầm, không chấp nhặt với người đang bị thương.

Trên đường đi Mộc Nam nói liên miên, cằn nhằn hỏi hết cái này tới cái kia, sự bình tĩnh của Lâm Thiển Y cũng không thắng nổi cái loại phiền phức này. Rốt cuộc cô dừng ở ven đường mua một trái chuối nướng, nhân dịp ngăn chặn cái miệng của người nào đó.

“Xì!”

"Bẩn như vậy cũng cho tôi ăn?

Nói xong liền phun phun không ngừng, cô thật sự là không chịu nổi cái người đàn ông này. May mắn là đã đến tiệm thuốc.

Cô mua một ít gạc y tế, mua thuốc sát trùng vết thương, lại mua thêm một số thuốc giảm đau khác.

Ngay tại trên đường, nhẫn nhịn xúc động đánh người đàn ông này một trận, cô giúp anh băng bó kỹ vết thương.

"Cô chắc chắn mình có thể băng bó được sao?"

"Đương nhiên!"

Lâm Thiển Y đắc ý vỗ tay một cái, mặc dù băng bó có chút khó coi, nhưng một chút vết thương nhỏ này, khi còn bé anh trai cô cũng thường bị thương đều do cô băng bó, cho nên việc băng bó xử lý vết thương nhỏ này không làm khó được cô.

Sau đó hai người cứ như vậy không chút hình tượng ngồi ở bên lề đường, nhất là Mộc Nam, hoàn toàn đánh mất hình ảnh thần tượng lung linh lúc sáng nay.

"Thật không tin nổi, anh không phải là ngôi sao sao? Bên người không có vệ sĩ à? Còn bị đuổi theo chật vật như vậy!"

Lâm Thiển Y nhìn anh một cái, có chút ngạc nhiên, ngôi sao thế giới đến tột cùng là như thế nào nhỉ? Cô rất hiếu kỳ sao? Bình thường có bao nhiêu nhóm cuồng sao, ví dụ như Trần Hi, chỗ nào có trai đẹp liền có Trần Hi.

"Tối nay phải tập luyện, tôi không muốn đi, liền trốn thôi!"

"Ặc!"

Có thể làm vậy sao? Những tờ báo giải trí kia chẳng phải đều viết một ngôi sao phải chịu khổ cực như thế nào, mang theo thương tích gì đó mà vẫn đi diễn, nhằm tranh thủ một ít tiếng tốt, thế nhưng vị trước mắt này lại lâm trận bỏ chạy?

"Đừng có dùng loại ánh mắt đó mà nhìn tôi! Bổn thiếu gia là thiên tài, tập tập cái rắm á!"

Được, nhìn bộ dạng la hét của tên trâu bò này cũng không phải chuyện gì hay ho! Đã trễ thế này, cô cũng nên trở về ngủ thôi!

Lâm Thiển Y đứng lên, có chút mù mờ, anh rốt cuộc lôi kéo cô chạy tới chỗ quỷ nào vậy?

Sau khi suy nghĩ một chút, cô hẳn là nên kêu xe về cho chắc ăn.

"Này, cô gái, cô định cứ thế vứt bỏ tôi à? Tôi là bệnh nhân nha!"

Lâm Thiển Y đi về trước thì cước bộ dừng lại, khoé miệng giựt giựt, anh cho mình là chó lưu lạc ư, được băng bó vết thương rồi thì phải mang về nhà? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Cô thoạt nhìn giống người tốt lắm ư?

"Muốn về nhà với tôi?"

"Ừ!"

Mộc Nam gật đầu, có chút ngoan ngoãn cho người dắt đi, điều này làm cô nhớ tới lúc Hạ Minh Duệ say rượu.

"Vậy được!"

Lâm Thiển Y bẻ đốt ngón tay, muốn cùng cô về nhà, được thôi, phí tổn bù đắp cho các thiệt hại, bị hù doạ đến giật mình tối nay, tiền thuốc, cộng thêm tiền thuê.

Niệm tình anh là đại minh tinh, cô giảm giá cho vậy, miễn cưỡng lấy một ngàn đồng là được!

"Ok, không thành vấn đề!"

Mộc Nam nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười tự cho là phóng khoáng, vang dội khiến vạn thiếu nữ mê mẩn, sờ sờ túi, sau đó nụ cười cứng lại.

Lúc anh trốn ra cơ bản là không mang theo ví tiền, đừng nói là tiền, trên người anh bây giờ một xu cũng không có.

"Thế nào? Không có tiền?"

Lâm Thiển Y cười híp mắt.

Mộc Nam thẹn thùng gật đầu, lộ ra nụ cười xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, anh là ngôi sao lớn a, những người phụ nữ kia còn muốn van cầu anh về nhà họ, nghĩ đến dáng vẻ giả bộ của người phụ nữ này, đơn giản chính là muốn khiến anh chú ý, kết quả sau cùng chẳng phải cũng sẽ dẫn anh về nhà.

Cho nên Mộc Nam cười cười, nụ cười này liền thay đổi ý nghĩa, thay đổi có chút ý vị thâm trường, bộ dáng kia như đang nói.

Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, muốn nhanh chóng mang tôi về nhà ư? Anh nghểnh cổ lên, bày ra cái điệu bộ của người vừa ưu tú, vừa mê hoặc người, vừa có hình tượng, nghĩ tới mê hoặc đến độ nha đầu trước mặt cũng không cần phí chút sức lực. 

“Không có tiền, vậy anh ở ngoài đây ngủ đi. Chị đây mệt rồi, muốn trở về nhà ngủ, bye bye!"

Mãi cho đến khi Lâm Thiển Y biến mất ở góc đường, anh mới hồi hồn, cô nhóc này thật là không muốn dẫn anh về nhà. Lần đầu tiên trong đời anh bị một người phụ nữ quả quyết cự tuyệt như vậy!

Liếc mắt nhìn cách băng bó xiêu xiêu vẹo vẹo trên tay, Mộc Nam nở nụ cười ý vị thâm trường, cũng hay, anh bắt đầu đối với cô nhóc này có chút hứng thú. Dù sao thời gian còn nhiều, anh muốn biết một người chẳng phải rất dễ dàng sao?

Mặc dù hiện tại anh còn chưa biết tên cô.

Lâm Thiển Y về đến nhà liền leo lên giường ngủ. Đang trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhận được một cú điện thoại từ Tề Diệu.

“Đang ở đâu?”

Giọng nói Tề Diệu mang theo chút men say, nhưng cũng không đến nổi thiếu tỉnh táo.

“Em? Em về nhà rồi, buồn ngủ lắm, anh cũng ngủ sớm chút đi!”

Lâm Thiển Y nhắm hai mắt lại, lầm bầm một câu sau đó cúp điện thoại, tiếp tục ngủ.