Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 9: Có thể đến chỗ tôi




“Thực ra tôi có một căn phòng ở đây, nếu em không ngại, có thể đến chỗ tôi!”

Nghe xong lời này, hai mắt Lâm Thiển Y sáng lên, đôi môi ửng hồng mấp máy.

“Thật sao?”

Nhìn thấy sự thở phào nhẹ nhõm trong mắt cô, Hạ Minh Duệ tiếp tục ân cần nói.

“Cũng đã trễ thế này, em lại uống nhiều rượu như vậy, tôi sợ em bị người khác lừa đi, thôi thì cứ qua chỗ tôi nghỉ tạm một đêm trước đã!”

“Uhm, được đó.”

Lần này không phải Lâm Thiển Y lôi Hạ Minh Duệ không tha mà là Hạ Minh Duệ ôm thân thể lảo đảo xiêu vẹo của cô vào lòng, kéo vào trong thang máy.

Hạ Minh Duệ nhớ rõ ba năm trước anh có một căn phòng VIP chuyên dụng ở đây! Vừa hay lại phát huy công dụng. Liếc nhìn cô gái thần trí rõ ràng có chút mơ hồ trong lòng, đôi mắt đen láy trở nên sâu thẳm, cái này là do nha đầu cô tự chuốc lấy nhé.

Phòng của Hạ Minh Duệ ở tầng 19, anh gần như bế xốc cô đi lên. Thật đúng là, cô gái này nhìn có vẻ gầy gò, hóa ra lại nặng gớm.

Hạ Minh Duệ nửa ôm nửa kéo Lâm Thiển Y vào trong phòng, mấy người uống rượu thật là làm khổ người khác, làm anh mệt đứt hơi, mồ hôi nhễ nhại.

Hạ Minh Duệ vốn muốn đặt Lâm Thiển Y qua một bên để bản thân ngồi thở một lát, thế nhưng Lâm Thiển Y liền như con gấu ôm dính lấy anh, thân thể cứ xiêu vẹo ngã nghiêng sang một phía khiến anh cũng bị kéo theo mà ngã xuống, cái này coi như cũng chưa là gì. Phả vào mặt anh là hơi thở tươi mát của người con gái hòa với mùi rượu cay nồng, cư nhiên lại xuất hiện chút hương vị ngọt ngào hứng thú.

Lâm Thiển Y một tay đè cánh tay Hạ Minh Duệ, một tay đặt trên má anh, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. Nhìn ở cự ly gần, vẻ đẹp của người đàn ông này thật làm người ta run rẩy, làn da đó còn mịn hơn của cô nữa, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, hàng mi thật dài khẽ chớp.

Đừng nói đây là lông mi giả nha?

Lâm Thiển Y chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, dường như còn chưa tin tưởng, bàn tay run run vươn đến, liền giật giật lông mi của Hạ Minh Duệ.

Hạ Minh Duệ bị cô kéo rất khó chịu, hai mắt liền nhắm lại.

“Ý, là thật à?”

Lâm Thiển Y lẩm bẩm, buông bàn tay đang tóm cánh tay Hạ Minh Duệ ra, sau đó nhéo nhéo mặt anh, lại kéo sang hai bên làm cho gương mặt tuấn tú không ngừng bị biến dạng, uh, cảm giác thật tuyệt, rất mịn.

Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Minh Duệ bị kéo đến biến đổi liên tục, nhưng tâm trạng anh lúc này lại rất khó đoán. Trước đây chưa từng có cô gái nào dám làm vậy với anh? Người nào gặp anh đều không phải thật cẩn thận từng li từng tí?

Nhìn đôi tay nhỏ láu cá gõ gõ lên mũi mình, lại túm túm cằm mình, nghe được lời cô thì thào trong miệng, mặt Hạ Minh Duệ tối sầm lại.

“Nhìn có vẻ không phải cằm giả, chắc là không có phẩu thuật thẩm mỹ!”

Lâm Thiển Y híp mắt, trầm ngâm hồi lâu giống như đang tự hỏi, sau đó hai bàn tay một đường di chuyển xuống dưới.

“Ý, phẳng à!”

Lâm Thiển Y ngạc nhiên, không chắc chắn sờ sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của Hạ Minh Duệ. Trong lòng như nghĩ tới cái gì, đôi tay nhỏ bé cũng không còn nhàn rỗi, cô chỉ cảm thấy toàn thân Hạ Minh Duệ run lên, lập tức căng thẳng.

Cô gái chết tiệt này!

Lâm Thiển Y bất giác ngẩng đầu, trong đôi mắt vẫn như cũ một mảnh mờ mịt, mang theo sự ngây thơ sau khi say rượu, giọng nói cất lên trong trẻo vô cùng, lời nói hết sức hào hùng.

“Hóa ra anh không chuyển giới?”

Hạ Minh Duệ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đen thăm thẳm, tựa hồ nổi lên một cơn lốc xoáy, có thể trong chớp mắt cuốn người ta đi.

Cô nhóc này xem mình là người chuyển giới? Anh có nên cho cô biết rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không?