Nhìn Lâm Thiển Y không thèm quay đầu lại mà đi ra cửa, Hạ Trí Vũ thu hồi ý cười trong mắt, khuôn mặt tuấn tú hết sức căng thẳng, đáy mắt tối đen thâm trầm giống như vực sâu ở vùng địa cực, lạnh thấu xương.
Lâm Thiển Y! Hy vọng cô suy nghĩ cho thật kỹ, ở bên cạnh đứa em tốt kia của tôi không có kết quả gì tốt đâu!
Buổi chiều lúc tan việc, Lâm Thiển Y một mình lái chiếc xe thể thao màu đỏ Hạ Minh Duệ cho cô trở về. Nếu không phải Hạ Minh Duệ đặc biệt yêu cầu, cô sẽ không chủ động trở về cùng anh.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Thiển Y luôn như có như không giữ khoảng cách với Hạ Minh Duệ, nói là cố gắng giữ khoảng cách chi bằng nói là đang trốn tránh.
Lúc Lâm Thiển Y trở lại nhà họ Hạ, vừa định lái xe vào trong nhà xe, bên cạnh liền có một chiếc xe thể thao màu bạc nhanh như chớp chạy vào. Nếu không phải tay lái của cô vững, kịp thời tránh né, nếu không đã đụng phải chiếc xe kia rồi.
Khi Lâm Thiển Y dừng xe từ xa đi tới, vừa vặn thấy Mộc Nam làm dáng tháo mắt kính trên mặt xuống, chọc ghẹo đá lông nheo với cô, khoé môi nhếch lên nụ cười như có như không.
Anh cứ như vậy nghiêng người dựa vào trước xe, bộ vest hàng hiệu được cắt may khéo léo vừa vặn ôm lấy thân hình thẳng tắp của anh. Xem ra có chút giống trưởng giả học làm sang.
Lâm Thiển Y không khỏi trợn trừng mắt, xoay đầu sang một bên. Cô không biết người này.
Chỉ là mặc dù cô nghĩ như vậy nhưng người nào đó lại không!
"Hi, chúng ta lại gặp nhau, xem đi, duyên phận giữa chúng ta cắt không đứt lại còn quấn lại với nhau.”
Xì!
Lâm Thiển Y cười nhạt! Liếc xéo Mộc Nam.
"Duyên phận cái gì? Tôi thấy chẳng khác gì phân khỉ* thì có!”
Nói xong, cũng mặc kệ anh, lập tức đi vào trong biệt thự.
"Hả? Em đợi tôi với! Chẳng lẽ em không hiếu kỳ sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Hạ sao?"
Mắt thấy Lâm Thiển Y muốn rời đi, Mộc Nam khẩn trương đuổi theo.
Ừ ha! Mộc Nam sao có thể xuất hiện trong nhà Hạ Minh Duệ chứ?
Lâm Thiển Y thông suốt xoay người, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Mộc Nam, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới giống như tia tử ngoại, không chừa chỗ nào.
"Làm ơn! Cho dù bộ dáng sao lớn của tôi đẹp trai vậy cũng không cần dùng ánh mắt này chứ? Giờ lại làm tôi hiểu lầm."
Không để ý tới miệng lưỡi trơn tru của Mộc Nam, Lâm Thiển Y sau một lúc lâu chăm chú nhìn anh, đột nhiên hỏi.
"Thành thật khai báo, anh tới nhà họ Hạ làm cái gì?"
"Thế nào, đến gặp em không được sao?"
Mộc Nam cười hì hì nhìn Lâm Thiển Y, trong mắt tràn đầy trêu tức.
"Muốn ăn đòn có đúng không?"
Lâm Thiển Y giơ giơ quả đấm lên, rất có tư thế chuẩn bị đánh người nếu như Mộc Nam không thành thật khai báo.
"Aiz, đừng, một cô gái mà cả ngày đánh đánh giết giết là không tốt. Anh vẫn thích con gái dịu dàng hơn!"
Mắt thấy Lâm Thiển Y huơ huơ quả đấm mạnh mẽ hướng trên người mình, Mộc Nam khẩn trương ôm lấy đầu, giả bộ cực kỳ sợ hãi, một bên lại lớn tiếng nói.
“Nếu như anh nói là tới khoét tường nhà Hạ Minh Duệ em có tin không?”
Lâm Thiển Y vừa tính lôi người đánh trước một trận rồi nói sau, nơi xa đèn xe loé lên, sau đó hai chiếc xe một trước một sau đi vào. Cũng may nhà xe của Hạ Minh Duệ rất lớn, không hổ là người có tiền. Lâm Thiển Y cảm thấy nhà xe của bọn họ lớn đến nỗi có thể so sánh với bãi đậu xe công cộng á.
Lâm Thiển Y liếc mắt một cái liền thấy Hạ Trí Vũ bước xuống xe, động tác vô cùng tao nhã.
"Mộc Nam, Tiểu Thiển!"
Hạ Trí Vũ cười chào hỏi hai người, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Thiển Y có chút sâu xa. Lâm Thiển Y không dám đối diện với ánh mắt của anh, dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Aizz, tôi là khách mà còn tới sớm hơn anh là chủ nhà nha!"
Mộc Nam miễn cưỡng nhìn Hạ Trí Vũ liếc mắt một cái, đi về trước hai bước, sánh vai cùng với Lâm Thiển Y. Còn Hạ Trí Vũ lại đứng đối diện với hai người bọn họ.
Lúc Hạ Minh Duệ mở cửa xe đi tới, thấy tình huống trước mắt, mắt phượng hẹp dài thoáng hiện chút ý vị sâu xa.
"Thế nào? Đang tổ chức hội họp ở nhà xe hả?"
Ánh mắt Hạ Minh Duệ đảo qua ba người, sau cùng dừng ở trên người Lâm Thiển Y.
Tốt lắm! Tự mình lái xe trở về!
"À, không phải, chỉ là tình cờ gặp ở trong này thôi!"
Mọi người ở đây không nói lời nào, Lâm Thiển Y rơi vào đường cùng đành phải đứng ra giải thích. Kỳ thật cô rất muốn giữ im lặng, nhưng mà ánh mắt kia là sao chứ? Vì sao cách anh nhìn cô giống như cô đã làm một chuyện có lỗi với anh vậy?
"Là cực kỳ trùng hợp!"
Môi mỏng hẹp dài của Hạ Minh Duệ khẽ mở, lời nói ra lại lạnh lùng đạm mạc.
"Đi thôi, nếu đều đã đến đây, cùng nhau vào dùng cơm đi!"
Mắt thấy không khí có chút quái dị, Hạ Trí Vũ mỉm cười lên tiếng nhắc nhở, lộ rõ cách nói năng ưu tú có giáo dục cùng phong độ bất phàm.
Trái lại Mộc Nam nhún vai, theo sau lưng Hạ Trí Vũ đi về phía trước.
Lâm Thiển Y buồn bực đi phía trước, nào biết đâu, tên kia nhẹ nhàng kêu một tiếng khiến cô không thể không đứng im.
"Lại đây!"
Lời nói lạnh lùng không cho cự tuyệt khiến cho Lâm Thiển Y ngoan ngoãn lê bước tới bên cạnh Hạ Minh Duệ.
Nhìn bộ dáng thành thật nghe lời của cô, trong mắt Hạ Minh Duệ thoáng hiện chút hài lòng, sau đó duỗi bàn tay to ra dắt tay cô.
Trong khoảnh khắc tay Hạ Minh Duệ dắt tay nhỏ của mình, Lâm Thiển Y hoàn toàn chấn động, có chút giật mình ngây ngốc.
Dắt tay rõ ràng là hành động thân mật của hai người yêu nhau nha!
Trước kia bọn họ không phải chưa từng dắt tay nhau, nhưng mà mỗi lần cảm giác không giống nhau. Lúc này Hạ Minh Duệ dường như không có không vui cũng không có tức giận, cứ như vậy tự nhiên dắt tay cô, khiến cho trái tim đang bình lặng của cô có dấu hiệu đập trở lại, nhưng mà rất nhanh cô liền đè nén cảm xúc này xuống.
Làm sao có thể chứ? Có lẽ anh chỉ xem cô như vật sở hữu, cho nên mới không chút cố kỵ như vậy, nghĩ muốn tỏ rõ quyền chiếm hữu. Nhưng đối với cô mà nói, đây là hành động thân mật của hai người yêu nhau, dù sao mười ngón tay bọn họ cũng đan xen nhau.
Cô có thể cảm giác được ngón tay thon dài co dãn của Hạ Minh Duệ. Trái tim không ngừng đập mạnh.
"Làm sao vậy?"
Tựa hồ cảm thấy Lâm Thiển Y khác thường, Hạ Minh Duệ liền lên tiếng hỏi. Giọng nói của anh cũng không lạnh như lúc trước, nếu cẩn thận mà nghe không khó phát hiện bên trong có sự dịu dàng cùng vui vẻ hiếm có.
"Không, không có gì!"
Lâm Thiển Y vội vàng thu hồi lại tinh thần, tránh cho bản thân lại suy nghĩ miên man.
Hạ Minh Duệ nắm bàn tay nhỏ mềm mại không xương của Lâm Thiển Y đi ở phía sau, mà Mộc Nam đi giữa bọn họ cũng có chút phức tạp. Anh một đường đi sau lưng Hạ Trí Vũ, cũng không quên đánh giá cảnh sắc kiến trúc xung quanh, nhà họ Hạ quả nhiên là tài đại khí thô, chỉ nhìn căn biệt thự đồ sộ xa hoa này liền biết.
Chỉ là những danh môn vọng tộc giống bọn họ vậy nhìn bề ngoài thì có vẻ vẻ vang, bên trong có tiềm tàng những thủ đoạn dơ bẩn không muốn người biết hay không?
Lúc bọn họ đi vào phòng khách, người giúp việc nhà họ Hạ đã dọn xong bữa tối.
Hoa Tiểu Mạn nhìn thấy Hạ Trí Vũ trở về, lập tức giống như con bướm chạy ra nghênh đón. Chẳng qua khi thấy Lâm Thiển Y ở phía sau, sắc mặt không tốt lắm, có điều cô vẫn cực kỳ lịch sự chào hỏi một tiếng với Mộc Nam.
Mộc Nam cũng ôn hoà hữu lễ đáp lại, cùng hình tượng bình thường hi hi ha ha hoàn toàn khác hẳn.
Nghe nói Hạ Minh Duệ trở về, Ôn Hinh cũng cẩn thận ăn mặc, rõ ràng đã là buổi tối, cô vẫn lại chọn một chiếc váy màu hồng nhạt, càng tôn lên sự xinh đẹp đáng yêu của mình.
"Anh Duệ!"
Ôn Hinh như cơn gió từ trên lầu chạy xuống, chỉ là cô còn chưa chạy tới gần Hạ Minh Duệ liền nhìn thấy hai người kia đang nắm tay nhau, bộ dáng không coi ai ra gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức trở nên trắng xanh.
Chú thích
*Phân khỉ: phiên âm tiếng trung là yuan fen – giống như duyên phận.