Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 194: Sao cậu lại ngu như vậy?




Ở trung tâm thảm đỏ, hai người dưới sự chúc phúc cùng hâm mộ của mọi người xung quanh trao nhẫn cưới cho nhau.

Không khí trong khoảng thời gian ngắn bị đẩy về phía **, không ít người nhao nhao đi lên chúc mừng.

Khi ba người phụ nữ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ kéo cánh tay Hạ Minh Duệ xuất hiện trên thảm đỏ, ánh mắt hoài nghi của Lâm Na cùng Trần Hi đều hướng về phía Lâm Thiển Y.

Ở giữa thảm đỏ, trên mặt Ôn Hinh treo ý cười đẹp ngọt ngào, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Hạ Minh Duệ.

Một bộ lễ phục màu vàng nhạt tôn lên dáng người nhỏ xinh của cô, đôi giày cao gót khảm màu vàng hợp tông, mái tóc búi cao cao, chiếc cổ mảnh nhỏ như ngọc. 

Ôn Hinh đến lập tức thu hút suy đoán của nhiều người, thiếu nữ đáng yêu ngây thơ tinh xảo giống như con búp bê này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không phải nói Hạ Minh Duệ đã có vị hôn thê rồi sao? Vì sao hôm nay đi bên cạnh anh lại là một người phụ nữ khéo léo đáng yêu lại hồn nhiên chứ?

Tầm mắt lạnh lùng sắc bén của Hạ Minh Duệ quét một vòng, đám người chung quanh bị ánh mắt lạnh lùng này của anh quét qua, nhao nhao câm như hến. Người đàn ông này hơi thở thật cường đại, khí phách lãnh liệt.

Hạ Minh Duệ thấy những người chung quanh đó không dám nói gì nữa, mới thu hồi ánh mắt thâm thuý sắc bén lại, khoé môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà.

"Chúc mừng anh hai, chị hai. Tôi kính hai người một ly!"

"Anh họ, chị họ, tân hôn vui vẻ!"

Hạ Minh Duệ tao nhã tôn quý giơ ly rượu trong tay lên, cùng lúc đó Ôn Hinh cũng giống anh giơ ly rượu trong tay lên, ngửa đầu uống cạn. Chỉ là thời điểm Hạ Minh Duệ uống xong ly rượu kia, trong mắt Ôn Hinh chợt loé lên sự ám muội.

"Cám ơn em trai, Ôn Hinh!"

Con ngươi thâm thuý của Hạ Trí Vũ nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Mạn bên cạnh, cánh tay dài duỗi ra ôm người vào lòng, tao nhã cười.

Hạ Minh Duệ đặt ly rượu không lên mâm của người phục vụ, ánh mắt quét qua một vòng, thấy được cô gái nhỏ đứng ở bên mạn thuyền đón gió, khoé miệng thoáng hiện nụ cười yêu chiều.

Theo ánh mắt của Hạ Minh Duệ, con ngươi Ôn Hinh loé lên, tự nhiên cũng thấy được Lâm Thiển Y toàn thân trong trẻo mà lạnh lùng, khoé miệng lộ ra nụ cười trào phúng. Qua hôm nay anh Duệ hoàn toàn thuộc về cô rồi.

"Anh Duệ, Ôn Hinh thấy đầu hơi choáng váng, đỡ Ôn Hinh trở về nghỉ ngơi được không?"

Mắt thấy Hạ Minh Duệ muốn rời khỏi cô để qua tìm Lâm Thiển Y, gương mặt nhỏ nhắn trơn mướt của Ôn Hinh xẹt qua tia cay độc, thân thể lảo đảo, một tay nâng trán nhìn có vẻ sắp xỉu!

"Ôn Hinh?"

Hạ Minh Duệ vừa định bước đi thì dừng lại, ngược lại tay mắt lanh lẹ đỡ được thân thể lảo đảo muốn ngã xuống của Ôn Hinh. Một sự ám muội đánh úp lại. Ánh mắt Hạ Minh Duệ loé lên, cũng không biết tại sao lại thế này, từ ở sâu trong cơ thể dâng lên một cỗ khô nóng, anh không khỏi nới lỏng cà vạt.

"Anh Duệ, em hơi chóng mặt!"

Ôn Hinh dựa vào trong lòng Hạ Minh Duệ, mắt to lòe nhòe, thân thể nhỏ xinh nhiệt tình dán sát vào Hạ Minh Duệ, bộ dáng lảo đảo sắp ngã.

"Anh đỡ em về nghỉ ngơi!"

Cánh tay Hạ Minh Duệ duỗi ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Ôn Hinh, nhấc bổng chân lên, sải bước dài rời khỏi tầm mắt mọi người, hướng về phía phòng khách trong khoang thuyền, cũng không quản sau lưng vang lên âm thanh hít khí.

Người tới nơi này đều biết cậu ba nhà họ Hạ, bản thân Hạ Minh Duệ là một người ăn chơi trác táng, hiện giờ lại nhìn thấy anh trước mặt mọi người ôm lấy một người phụ nữ rời đi, cũng không có gì ngạc nhiên. Ngược lại ở nơi xa, Lâm Thiển Y nhìn thấy một màn này khuôn mặt sớm đã trắng bệch.

"Tiểu Thiển, chuyện gì xảy ra vậy? Người phụ nữ kia là ai?"

Lâm Na đương nhiên là thấy hết, xoay người hỏi Lâm Thiển Y, trong mắt chợt loé lên nghi hoặc cùng phẫn nộ. Đã là người có vị hôn thê lại còn ở trước mặt mọi người dây dưa với người phụ nữ khác, cho dù người phụ nữ kia ngây thơ giống con thỏ trắng nhỏ cực kỳ dễ dàng khiến người khác có ý muốn bảo hộ, nhưng đây không có nghĩa là anh có thể bỏ lại vị hôn thê không quan tâm.

“Đúng vậy đó! Sao có thể như vậy? Trước kia vẫn cảm thấy bộ dáng anh ta tuấn tú, nhân phẩm cũng không đến nỗi nào!”

Trần Hi cũng nhìn về hướng Hạ Minh Duệ rời đi, vẻ mặt tức giận bất bình.

"Đừng nói nữa!"

Lâm Thiển Y xoay người, mặt hướng về biển lớn, trên mặt thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc giờ phút này của cô.

Lâm Thiển Y nhìn những con sóng biển trong vắt xanh thẳm ở phía xa, ngay cả tâm tình cũng theo đó trở nên trống trải, nhưng mà vì sao lòng của cô lại khó chịu như vậy chứ?

"Tiểu Thiển, có chuyện gì không nên giấu trong lòng. Đừng quên, cậu còn có bọn tớ!"

Lâm Na vỗ bả vai Lâm Thiển Y, khó có khi nói được lời thành khẩn.

"Đúng vậy đó, nếu như người đàn ông kia không tốt với cậu, tớ sẽ tìm anh ta tính sổ!"

Trần Hi vỗ ngực, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn.

"Người phụ nữ kia là ai?"

Đôi mắt nâu của Lâm Na lóe sáng trước biển lớn, giọng nói của cô mang theo sự dịu dàng khác hẳn ngày thường, rất trấn an lòng người.

"Cô ấy là Ôn Hinh, là người phụ nữ Hạ Minh Duệ yêu!"

Lâm Thiển Y hít sâu một hơi, có một số việc giấu ở trong lòng thật sự sẽ khiến người ta ngột ngạt tới chết.

"Ôn Hinh? Hạ Minh Duệ yêu cô ta? Vậy còn cậu? Anh ta không phải chính miệng thừa nhận cậu là vị hôn thê sao?"

Không riêng gì Lâm Na khó hiểu, ngay cả Trần Hi cũng đã trừng lớn đôi mắt nhỏ kia, gắt gao nhìn chằm chằm một bên mặt Lâm Thiển Y, dường như muốn nhìn ra gì đó từ vẻ ngoài đạm mạc của cô.

"Vị hôn thê? Sợ rằng chỉ là trong lúc nhất thời hứng trí mà thôi. Hai cậu cũng biết đó, người có tiền như anh ấy làm sao có thể thật tình với tớ chứ?"

Khoé miệng Lâm Thiển Y khẽ nhếch, ánh mắt thoáng hiện nỗi thê lương và tự giễu chính mình. 

"Huống chi trong quan hệ của bọn tớ bất quá tớ là tình nhân bao nuôi của anh ấy, chỉ cần anh ấy chán ghét, tớ sẽ lập tức bị đá đi!"

Lâm Thiển Y nhàn nhạt tự giễu nói, khiến cho Lâm Na cùng Trần Hi trở nên trầm mặc.

"Tiểu Thiển, không phải chứ? Sao cậu có thể trở thành tình nhân của anh ta? Chuyện này không có khả năng đâu!"

Trần Hi chớp chớp đôi mắt tò mò, bình tĩnh nhìn cô. Lấy hiểu biết của cô về Lâm Thiển Y, cô ấy không phải loại người vì tiền mà bán đứng tôn nghiêm của bản thân.

"Các cậu hẳn còn nhớ rõ bạn trai trước của tớ Hứa Hạo Trạch chứ?"

Ánh mắt Lâm Thiển Y rơi vào trong đại dương xa xôi, tựa hồ như nối liền một đường với chân trời phía xa xa, lại rộng lớn bao la đến như vậy! Làm người ta cảm thấy thiên nhiên thật vĩ đại. 

"Chuyện này với anh ta có quan hệ gì?"

Lâm Na nhíu mi, đợi Lâm Thiển Y nói tiếp.

"Các cậu cũng biết mẹ Hứa Hạo Trạch đối xử với tớ như mẹ ruột vậy, nhưng mà bà lại bị bệnh thận đa nang, lại còn là bệnh di truyền, cần thay thận, mà số tiền lớn như vậy Hứa Hạo Trạch căn bản không có được..."

Giọng nói Lâm Thiển Y đạm nhạt, dường như là đang kể lại chuyện của người ta.

"Sau đó, bọn họ đến cầu xin cậu ư? Mà cậu vì tiền mới ở cùng với Hạ Minh Duệ?"

Lời còn lại Lâm Na thay Lâm Thiển Y nói ra.

"Sao cậu lại ngu như vậy? Là tên Hứa Hạo Trạch đó có lỗi với cậu trước, cho dù hắn ta bị bệnh thì có quan hệ gì với cậu đâu chứ? Cậu quan tâm hắn ta sống chết làm gì? Nếu là tớ, cho dù hắn ta chết trước mặt tớ tớ cũng không thèm quan tâm, người đàn ông như vậy chết vẫn chưa hết tội!"

Lâm Na oán hận nói xong, đồng thời cũng vì Lâm Thiển Y mà thấy tiếc hận, càng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lâm Na răn dạy một trận khiến cho Lâm Thiển Y hơi nhếch môi, cô hiển nhiên có thể mặc kệ Hứa Hạo Trạch, nhưng mà bác Hứa thì, bà đã từng đối xử với cô rất tốt, để cho cô cảm thấy sự ấm áp của người mẹ. Cô thật sự không cách nào trơ mắt nhìn bà chết đi, cho nên cô giúp đỡ, cũng bán đứng thân thể cùng tôn nghiêm của chính mình.