Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 165: Thoả nguyện




"Lâm Thiển Y! Tôi cảnh cáo cô! Tốt nhất là rời khỏi nhà họ Hạ, đây không phải là nơi cô nên ở lại!"

Ánh mắt Hoa Tiểu Mạn đột nhiên trừng lớn, âm khí dày đặc nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y thờ ơ vén lọn tóc đang rớt xuống đùa nghịch trước trán cô.

"Thế nào? Cô có thể đi vào được, tôi ngược lại lại không? Thật sự là chuyện nực cười mà!"

"Cô đừng có mà ở đây ba hoa! Kiểu phụ nữ xuất thân bèo bọt lại không có địa vị thân phận như cô không xứng!"

"Tôi thấy... cô là sợ tôi đem chuyện kinh khủng trước kia của cô nói ra thì đúng hơn. Tôi nhớ rõ Hứa Hạo Trạch từng nói qua, cô hình như là có thai con của anh ta?"

Lâm Thiển Y cười không ngớt nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Mạn, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mĩ có phần vặn vẹo.

"Lâm Thiển Y, cô đừng có mà nói bậy nói bạ, tôi sẽ xé nát miệng cô."

Nói xong Hoa Tiểu Mạn liền nhào tới Lâm Thiển Y.

Cô yêu Hạ Trí Vũ! Tuyệt đối không cho phép có người phá hoại hôn nhân của cô. Tương lai cô sẽ là bà chủ nhà họ Hạ, có vô số vinh hoa phú quý. Cô tất nhiên phải nghĩ biện pháp đem chuyện này cùng người phụ nữ này đuổi đi. Tuyệt đối không thể để cho Hạ Trí Vũ biết đến quá khứ của cô.

Trước khi quen biết Hạ Trí Vũ, cô như thế nào cũng không nghĩ tới con tiện nhân Lâm Thiển Y này lại ở cùng một chỗ với Hạ Minh Duệ.

Hoa Tiểu Mạn muốn kéo tóc Lâm Thiển Y, lại bị Lâm Thiển Y xoay tay. Đánh nhau? Cô Lâm Thiển Y lại chưa sợ qua người nào, huống chi Hoa Tiểu Mạn chỉ là một cô con gái nhà giàu.

Chỉnh cô ư? Dễ như trở bàn tay. Cũng không cần phải dùng bản lĩnh gì nhiều.

Kết quả là Hoa Tiểu Mạn vừa tính nắm tóc vừa tính tát Lâm Thiển Y, hai cái tay đều bị Lâm Thiển Y bẻ ngoặt ra sau lưng, áp chế ở góc tường không thể động đậy.

"Lâm Thiển Y, cô muốn làm gì? Nói cho cô biết, hôm nay là lễ đính hôn của tôi! Nếu tôi có chuyện gì hoặc là trên người có thương tích gì, Trí Vũ sẽ không bỏ qua cho cô!"

"Rồi sao?"

Lâm Thiển Y cười lạnh, lúc cô đánh người kiêu ngạo đi đâu hết rồi? Hiện tại lại học được cách uy hiếp cô rồi ư? Nào có chuyện tốt như vậy?

Cô không đánh vào mặt là được chứ gì? Nếu không phải thân thủ của cô tốt, hôm nay người chịu thiệt không phải là cô sao? Người phụ nữ này óc heo hay sao?

Hơn nữa Lâm Thiển Y cô cũng không phải là Mary Sue*, bị người khác khi dễ đến trên đầu mình còn phải nén giận.

Trước mặt Lâm Thiển Y cô làm gì có chuyện tốt đẹp vậy chứ? Cô không khi dễ người khác đã tốt lắm rồi, bây giờ còn nghĩ muốn toàn thân mà lui?

Lâm Thiển Y khinh thường cười lạnh, một bàn tay đã ôm trọn eo Hoa Tiểu Mạn, một bàn tay nhỏ khác không ngừng di chuyển trên người cô.

"Lâm Thiển Y, cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô!"

Hoa Tiểu Mạn ra sức nuốt nước miếng, lời nói ra có chút khô rát, cô thật sự là sợ Lâm Thiển Y làm gì cô.

"Cô nói, nếu bây giờ tôi cởi hết quần áo của cô rồi ném cô ở trong này mặc cho người ta vây xem thì như thế nào?"

Lâm Thiển Y cười tít mắt. Đúng là lời này ở bên tai Hoa Tiểu Mạn không thua gì sấm sét giữa trời quang, cô run run môi phản bác nói.

"Cô, cô dám!"

"Ai nha, làm gì khẩn trương như thế? Thả lỏng nào!"

"A!"

Lâm Thiển Y vừa mới dứt lời, Hoa Tiểu Mạn đã hét lên một tiếng, đau đến hít khí.

Người phụ nữ Lâm Thiển Y kia thế nhưng lại siết chặt thịt mềm trên eo cô, ra sức nhéo một cái. Hoa Tiểu Mạn đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Lâm Thiển Y hừ lạnh, đã sớm muốn cho người phụ nữ này một bài học rồi. Bây giờ còn dám chạy đến trước mặt cô kêu gào không? Thực cho rằng cô không dám động đến cô ta ư?

"Lâm Thiển Y cô dám đánh tôi?"

"Đánh cô đó rồi làm sao?"

Lâm Thiển Y đổi vị trí, ra sức nhéo một cái. Lại một lần nữa đổi lấy tiếng kêu thảm thiết của Hoa Tiểu Mạn.

Giờ phút này Hoa Tiểu Mạn không còn bộ dáng vênh váo hung hăng mới nãy nữa, trên mặt treo đầy nước mắt, trông rất khổ sở đáng thương.

Bất quá đây đều do cô tự tìm.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Ôn Hinh vốn tính đi vào nhà vệ sinh, không nghĩ tới cô vừa vào liền thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hoa Tiểu Mạn, hai tay bị Lâm Thiển Y kiềm hãm gắt gao ép ở trên vách tường.

Vì thế Ôn Hinh vốn là mờ mịt nhìn hai người, sau đó rất bình tĩnh gửi một tin nhắn cho Hạ Minh Duệ.

"Anh Duệ, anh mau tới nhanh, em ở trong nhà vệ sinh nhìn thấy Tiểu 

Thiển cùng chị dâu Tiểu Mạn đánh nhau!"

"Ôn Hinh, mau cứu chị. Người phụ nữ này nói muốn lột sạch đồ của chị!"

Hoa Tiểu Mạn thấy Ôn Hinh như thấy được cứu tinh, một bên quay sang cầu cứu một bên không quên tố cáo việc ác của Lâm Thiển Y.

"Tiểu Thiển, có chuyện gì mà phải động thủ vậy? Đánh nhau so với hòa khí giải thích không phải tốt hơn sao, có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Giọng điệu Ôn Hinh có chút lo lắng, càng thêm chút khó hiểu.

"Hiểu lầm?"

Lâm Thiển Y cười lạnh, giữa bọn họ làm sao có thể có hiểu lầm?

Cô giáo huấn là người phụ nữ Hoa Tiểu Mạn này.

"Tiểu Thiển, cô không cần kích động như vậy! Như vậy đối với tất cả mọi người đều không tốt! May mắn lúc này không ai tới, nếu như bị người ngoài nhìn thấy thì phiền phức rồi!"

Ôn Hinh đây là muốn lờ mờ báo cho cô biết, đừng làm mất mặt như vậy!

"Ôn Hinh, không liên quan tới cô, cô muốn làm gì thì làm đi!"

Ý thức được chuyện này, Lâm Thiển Y rõ ràng trực tiếp kéo người vào trong phòng vệ sinh nữ.

"Cô làm cái gì? Lâm Thiển Y tôi cảnh cáo cô, cô nếu dám đối với tôi làm gì đó, nhà họ Hoa chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Hạ Trí Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho cô!"

"Vậy ư?"

Lâm Thiển Y nhíu mày, cực kỳ khó chịu. Người phụ nữ này ngoại trừ uy hiếp người khác thì không còn bản lĩnh nào khác sao? Không phải mới vừa rồi rất mạnh mẽ kiêu ngạo nghĩ muốn tới thu thập cô sao?

Cô còn chưa ra tay nữa, người phụ nữ này đã hết dám ăn cơm rồi à? Sợ rồi à?

"Tiểu Thiển, cô đừng làm như vậy!"

Ôn Hinh giậm chân, hướng cửa nhìn xung quanh một chút lại vẫn không thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ, không khỏi đi vào theo.

Ôn Hinh muốn đem hai người đang dính vào cùng một chỗ tách ra, vì thế liền bẻ cánh tay đang khống chế Hoa Tiểu Mạn của Lâm Thiển Y.

Đừng thấy Ôn Hinh yếu ớt như vậy nhưng lực tay lại không hề nhỏ chút nào.

Tay Lâm Thiển Y liền bị cô tách ra.

Hoa Tiểu Mạn sau khi khôi phục tự do tự nhiên nổi điên kéo lấy tóc Lâm Thiển Y, "bốp" một tiếng, không chút lưu tình tát cô một cái.

Lâm Thiển Y cứ thế bị Ôn Hinh giữ lấy, kết quả liền trúng một bàn tay này. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghiêng về một bên.

Khuôn mặt trắng nõn lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay.

Lâm Thiển Y lắc đầu, đem tóc dài che khuất nửa gương mặt hất sang một bên, mặt âm trầm nhìn về phía Ôn Hinh.

"Ôn Hinh, cô cố ý?"

Cô không phải là tới khuyên giải gì cả, rõ ràng là tới giúp đỡ.

Ánh mắt Lâm Thiển Y tối sầm, hiện lên một chút ánh sáng lạnh không dễ dàng phát hiện.

"Tôi, tôi không có!"

Ôn Hinh dường như là bị hoảng sợ, có chút vô thố lắc đầu.

Cô ra vẻ áy náy nói.

"Tiểu Thiển, tôi không phải cố ý!"

"Buông ra!"

Lâm Thiển Y lạnh lùng liếc Ôn Hinh một cái, đưa mắt nhìn sang Ôn Hinh vẫn đang nắm tay cô.

Cũng không biết Ôn Hinh là bị sự lạnh lùng của Lâm Thiển Y cùng ánh mắt doạ sợ hay là vì gì khác, cô ngoan ngoãn buông lỏng tay mình ra.

"Nơi này không có chuyện của cô, cô tốt nhất bớt lo chuyện người khác đi!"

Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn Ôn Hinh, sau đó đem ánh mắt lần nữa chuyển hướng sang Hoa Tiểu Mạn.

"Như thế nào? Một tát này cực kỳ thoả mãn?"

Chú thích

*Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fanfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt