Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 150: Cuộc hẹn của hạ trí vũ




Vì thế cô dứt khoát quay đầu sang một bên, không để ý Mộc Nam đang nháy mắt với cô.

Thấy Lâm Thiển Y không thèm để ý tới mình, khỏi phải nói Mộc Nam có bao nhiêu uỷ khuất, không khỏi nhìn về phía Ôn Hinh. Giờ phút này Ôn Hinh đã đem đầu vùi sâu trong ngực Hạ Minh Duệ, hai người giờ phút này đang gắt gao ở cùng một chỗ.

Cho nên đối với ánh mắt của Mộc Nam từ đầu cô đã không nhìn thấy, mà cho dù có, phỏng chừng cũng sẽ chẳng quan tâm tới anh, dù sao anh vừa rồi lại dám đùa giỡn người như vậy.

Thấy không ai để ý tới mình, Lâm Thiển Y cũng không tới giúp anh xử lý chỗ bị sưng trên mặt, anh dứt khoát đi tới bàn làm việc của Hạ Minh Duệ, sau đó thảnh thơi ngồi xuống, mà vừa khéo lại đối mặt với Lâm Thiển Y.

Lúc này Lâm Thiển Y muốn không để ý tới anh cũng không được. Không khỏi có chút tức giận, đây thật đúng là âm hồn không tan mà, mỗi lần ở cùng anh chẳng có chuyện tốt gì.

Hôm nay chẳng phải lại tới nữa sao?

Chỉ thấy Mộc Nam hạ thấp giọng nói, nhìn Lâm Thiển Y chớp mắt vài cái, nhỏ giọng hỏi.

"Ôn Hinh kia là người nào? Tại sao ở đây?"

Tuy nói Mộc Nam giảm thấp âm lượng nhưng phòng làm việc Hạ Minh Duệ lớn như vậy, muốn không nghe cũng khó. Lâm Thiển Y không khỏi dò xét nhìn về phía Hạ Minh Duệ.

Lại thấy giờ phút này anh đang cúi đầu, dịu dàng nhìn chằm chằm Ôn Hinh, một tay vẫn cầm lấy tay nhỏ bé của Ôn Hinh, cẩn thận xoa.

"Có còn đau không?"

Giọng nói Hạ Minh Duệ vô cùng nhẹ nhàng cùng quan tâm, khiến cho trong lòng Lâm Thiển Y lên men, chỉ thấy Ôn Hinh khó xử lắc đầu, ánh mắt nhìn Hạ Minh Duệ dịu dàng muốn chảy nước.

Mộc Nam cũng theo ánh mắt Lâm Thiển Y nhìn qua, có điều rất nhanh liền thu hồi lại.

"Này, hỏi em đó?"

Một màn thân thiết kia giữa Hạ Minh Duệ và Ôn Hinh khiến lòng cô đau nhói. Cô cũng không còn tâm tình gì quanh co với Mộc Nam, chỉ là ngây ngốc trả lời.

"Ôn Hinh là em họ của Hạ Minh Duệ!"

"Em họ? Cái gì mà em họ, sao tôi không biết?"

Lâm Thiển Y trợn trừng mắt, anh biết mới là lạ đó.

Dưới ánh mắt tràn ngập tò mò của Mộc Nam, cô đành nén lại, giải thích.

"Là cháu gái của mẹ kế Hạ Minh Duệ."

"Cái gì?"

Mộc Nam kinh ngạc kêu một tiếng, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lâm Thiển Y. Lâm Thiển Y bị anh nhìn đến không sao nói rõ được, không khỏi nghi hoặc trừng mắt nhìn.

"Em ngốc à?"

Vẻ mặt Mộc Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Chuyện gì?"

Lâm Thiển Y ôm trán bị gõ, trừng mắt nhìn Mộc Nam. Cô thật muốn đánh anh, nhưng nghĩ rồi lại thôi, cô không chấp nhặt với một người đầu óc không bình thường.

"Em chẳng lẽ không để ý thấy quan hệ giữa Ôn Hinh và Hạ Minh Duệ không bình thường sao?"

Lâm Thiển Y trợn trừng mắt, người ta là em họ Hạ Minh Duệ, lại lớn lên từ nhỏ, thân thiết chẳng phải là chuyện bình thường sao? Vì cái gì trong lòng cô lại thấy chua xót nhỉ?

"Thật sự là người phụ nữ ngốc mà! Em nói Ôn Hinh này là cháu gái của mẹ kế Hạ Minh Duệ, nói cách khác bọn họ không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, bây giờ thì đã hiểu chưa?"

Vẻ mặt Mộc Nam như nhìn người ngốc, chỉ là biểu tình Lâm Thiển Y vẫn ngây thơ như cũ.

"Đã hiểu cái gì?"

Hai người bọn họ có quan hệ máu mủ gì không thì cũng là anh em họ mà không phải sao? Còn có thể như thế nào?

"Tôi nói em là cọc gỗ hay sao hả? Em nhìn một chút sự thân mật giữa hai người bọn họ đi, nếu là anh em thì có thể có cảm tình vậy sao? Em thử nghĩ xem, nếu em có anh trai, anh trai em sẽ dịu dàng nhìn em ư? Còn em hễ động một tí liền ôm eo anh trai không buông sao? Đây chính là đắm đuối đưa tình, vừa nhìn đã thấy là ánh mắt yêu thương rồi.”

"Làm sao có thể?"

Lâm Thiển Y trừng lớn mắt, không khỏi nhớ tới anh trai mình. Cô cùng anh trai sẽ ôm nhau sao? Đáp án là không.

Lâm Thiển Y từ nhỏ đã bị anh trai mình đánh.

Nghĩ đến anh trai, đôi mắt Lâm Thiển Y không khỏi có chút phiếm hồng, bọn họ dường như đã lâu rồi chưa gặp mặt.

Từ khi anh thi đậu vào trường quân đội, sau đó lại ra nước ngoài học, tính tính cũng đã ba năm bọn họ không gặp nhau rồi.

Mặc dù anh cô ngẫu nhiên sẽ gửi về ít tiền, học phí cô học đại học một nửa là do cô đi làm thêm cùng học bổng mà có, hơn nửa còn lại là do anh trai cô gửi về.

Mặc dù từ nhỏ cô cùng anh trai liên tiếp đánh nhau nhưng từ nhỏ quan hệ anh em của bọn họ cũng rất tốt.

Theo ý của anh cô, vì Lâm Thiển Y là em gái anh, anh đánh cô thì được, người khác thì miễn bàn.

Cho nên có một thời gian rất dài, Lâm Thiển Y ở trường làm đại bàng, về phần thân thủ đánh nhau cũng không tệ lắm, đó hoàn toàn là do thường bị anh trai đánh mà hình thành phản ứng nhạy bén.

Cho nên nếu muốn cô cùng anh trai cô ôm ôm ấp ấp như vậy, lại liếc mắt đưa tình đó là chuyện không thể nào.

"Lần này đã hiểu rõ rồi chứ? Nhớ rõ phải để ý người đàn ông của mình, coi chừng bị người khác cướp mất, đương nhiên em cũng có thể đá Hạ Minh Duệ đi. Tên kia vừa nhìn liền biết chẳng phải người tốt gì, trước mặt vị hôn thê của mình mà còn ôm ôm ấp ấp với người phụ nữ khác. Nếu có một ngày em muốn đá anh ta, tuỳ lúc đến tìm tôi!"

“Anh mau cút!”

Lâm Thiển Y bị giọng nói lẩm nhẩm thần bí của Mộc Nam chọc cười, nói cái quái gì vậy hả? Cũng chỉ có cô hiểu rõ, vị trí vị hôn thê này có lẽ chỉ là vì Hạ Minh Duệ không muốn kết hôn với người phụ nữ danh môn khác mới kéo cô tới làm bia đỡ đạn thôi.

Mà cô ở cùng anh, bất quá chỉ là vì tờ hợp đồng kia, cùng tiền nợ hơn một ngàn vạn.

Trừ chuyện đó ra giữa bọn họ thật sự có tình cảm sao? Cô cảm thấy vô cùng mờ mịt.

"À, đúng rồi, hôm nay tới tìm em mục đích chính vẫn là muốn mời em quay về làm trợ lý cho tôi. Nói thật, làm cùng em quen rồi, người khác thật sự không hợp!"

Cuối cùng Mộc Nam điềm đạm đáng yêu, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y, lại bị cô một cước đạp ra ngoài.

Mộc Nam vừa ra đến trước cửa lại cực kỳ bi phẫn gầm lên một câu.

"Lâm Thiển Y, em thật quá nhẫn tâm rồi. Cảm thấy không yêu được nữa rồi!”

Những lời này trực tiếp bị Lâm Thiển Y xem như không nghe thấy.

Mà lúc này hai người đang gắn bó keo sơn kia rốt cục cũng bỏ được ra.

"Chuyện này, em có việc ra ngoài trước!"

Ôn Hinh thoát khỏi cái ôm của Hạ Minh Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chạy ra ngoài như con thỏ.

Trong văn phòng chỉ còn lại Lâm Thiển Y cùng Hạ Minh Duệ.

Ánh mắt Hạ Minh Duệ như có như không quanh quẩn bên cô, Lâm Thiển Y cảm thấy da đầu có chút tê dại.

"Thật đúng là không nhìn ra em lại có năng lực như vậy!"

Lâm Thiển Y kỳ thật muốn trợn trắng mắt, nhưng cảm nhận được không khí bây giờ thật sự là không nên. Cho nên cô cũng chỉ có thể cúi đầu thành thật nhìn chằm chằm mũi giày, nhìn không chớp mắt.

"Ừ thì, nếu không có gì, em ra ngoài trước nhé!"

36 kế, chạy là thượng sách.

Chỉ là cô chưa kịp bước, cậu lớn Hạ Minh Duệ đã lên tiếng.

"Anh cho em đi sao?"

Lâm Thiển Y: "..."

--- ---

Giữa trưa, Hạ Trí Vũ nhận được điện thoại từ mẹ mình, nói là đã sắp xếp cuộc hẹn với con gái nhà họ Hoa tại một quán cà phê cách công ty không xa.

Hạ Trí Vũ gác máy, nhìn nhìn thời gian, cũng gần tới giờ hẹn, vì thế lái xe tới quán cà phê.

Khi anh tới nơi, cũng tìm được vị trí như mẹ anh nói, mới phát hiện nơi đó đã có một người phụ nữ, bởi vì khoảng cách quá xa, căn bản không nhìn rõ lắm.

Lúc Hạ Trí Vũ đi tới, người phụ nữ kia cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn anh, thuận tiện đứng dậy.

"Xin chào!"

Giọng nói như hoàng oanh xuất cốc, cực kỳ êm tai.

Hạ Trí Vũ âm thầm tinh tế đánh giá người phụ nữ trước mặt, mà Hoa Tiểu Mạn cũng đang cẩn thận quan sát người đàn ông này.