Hạ Trí Vũ ngẩng đầu nhìn hai người một cái, chân mày nhíu lại không có dấu hiệu giãn ra, chỉ có Hạ Minh Duệ khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia ánh mắt liền loé sáng.
"Nghe nói đã bắt được người rồi?"
Hạ Minh Duệ không khách khí ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, một bộ bất cần đời giống như anh căn bản chỉ tới đây chơi.
"Ừ!"
Hạ Trí Vũ cuối cùng thu hồi ánh mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương, con ngươi đen nhánh sắc bén nhìn Hạ Minh Duệ một cái.
"Nghe nói sau khi bọn chúng trộm chiếc nhẫn không lập tức rời khỏi thành phố A mà tìm một chỗ bí mật ở tạm mấy ngày. Ngày hôm qua bọn chúng lẽ ra sẽ ngồi thuyền sang Hàn Quốc liền bị người chúng ta phát hiện."
"Ồ, như vậy ư, nếu đồ cũng đã tìm về, đó không phải chuyện tốt sao? Anh làm sao lại có vẻ mặt đưa đám đó?"
Hạ Minh Duệ chế giễu nhìn Hạ Trí Vũ một cái, rõ ràng người có chút hả hê.
Lâm Thiển Y bắt đầu hoài nghi anh có phải thật hy vọng nhà họ Hạ gặp chuyện không may không, nếu không trong lúc mọi người ở tập đoàn Hạ thị đang căng thẳng, chỉ có Hạ Minh Duệ dường như một chút cũng không thèm để ý, thật làm người ta khó hiểu.
"Chiếc nhẫn kim cương này là giả!"
Hạ Trí Vũ thâm trầm nhìn Hạ Minh Duệ một cái, sâu xa nói.
"Không thể nào?"
Hạ Minh Duệ lộ ra vẻ mặt khoa trương, cái đầu đưa tới trước mặt Hạ Trí Vũ, không chút khách khí cướp lấy chiếc nhẫn kim cương Hạ Trí Vũ đang cầm trong tay.
Sau đó dưới ánh mắt quỷ dị của Lâm Thiển Y khoa trương đem chiếc nhẫn kim cương trái xem một chút phải ngó một chút, sau đó lại đứng dậy đi tới dưới ánh mặt trời cẩn thận xem xét một lượt.
"Tôi thế nào cũng cảm thấy về độ bóng, màu sắc, độ sáng cũng giống trước kia? Tại sao có thể là giả được?"
Hạ Minh Duệ giơ chiếc nhẫn kim cương xoay một vòng sau đó trở lại trước mặt Hạ Trí Vũ, đem chiếc nhẫn kim cương kia thảy trên bàn.
"Rõ ràng là thật, tại sao có thể giả được?"
Khoé miệng Lâm Thiển Y giật giật. Vật quý trọng như vậy người khác phải cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay sợ làm hư, anh thì hay rồi, giống như là ném hòn đá lên bàn vậy. Nếu cô mà là anh trai anh, sớm đem người này đánh cho một trận.
Nhưng Lâm Thiển Y len lén liếc nhìn sắc mặt Hạ Trí Vũ, ngoại trừ phát hiện chân mày anh nhíu chặt, ngoài ra cũng không có vẻ mặt dư thừa gì nữa. Không hổ là người thừa kế tập đoàn Hạ thị, định lực này không phải người bình thường có thể có.
Hạ Trí Vũ cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên, học dáng vẻ Hạ Minh Duệ đưa ra dưới ánh mặt trời cẩn thận quan sát.
Màu tím huyền bí dưới ánh mặt trời, ánh sáng lưu chuyển, từ sâu bên trong, viên kim cương trong suốt tản ra ánh sáng ngọc chói mắt, nhưng một viên kim cương như vậy lại không phải là hàng thật.
Hạ Trí Vũ thở dài một cái, giọng nói có chút phiền muộn.
"Viên kim cương này đích xác là giả. Nó đã được Andrew tự mình giám định, ngay cả anh ấy cũng thừa nhận nếu như không phải anh tự mình thiết kế, biết rõ những đặc điểm của chiếc nhẫn kim cương này, nếu không anh ấy cũng bị lừa. Chiếc nhẫn kim cương này thật sự có thể lấy giả làm thật."
"Không phải chứ?"
Hạ Minh Duệ lại một lần nữa cầm lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay Hạ Trí Vũ, cẩn thận nhìn một chút, sau đó mê muội chớp chớp mắt. Anh ngoại trừ có thể nhìn ra vẻ ngoài hết sức đẹp đẽ của chiếc nhẫn kim cương này, thật không nhìn ra đây là đồ giả.
Hạ Minh Duệ lần này không thảy lên bàn mà là vứt vào trong tay Hạ Trí Vũ, nếu không phải Hạ Trí Vũ phản ứng mau lẹ, rất có thể liền rơi xuống đất.
Một loạt động tác của Hạ Minh Duệ làm Lâm Thiển Y sợ hết hồn hết vía.
"Nếu là giả, anh định làm gì?"
Hạ Minh Duệ nhún vai một cái, anh không nhìn ra vật này là giả.
"Đem nó một lần nữa bán đấu giá!"
Hạ Trí Vũ thản nhiên nói.
"Không phải chứ? Anh vậy là lừa gạt đó!"
Có lầm hay không? Lâm Thiển Y trợn to mắt, mặc dù cô không phải người có chức vụ gì lớn trong tập đoàn, nhưng điều này cô vẫn hiểu, đem một món đồ giả đi lừa gạt người là không có đạo đức.
Hạ Trí Vũ nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, cũng không phản bác mà nói tiếp.
"Tôi có nói đem nó thế chiếc nhẫn gốc để bán đấu giá đâu. Andrew cũng nói, chiếc nhẫn kim cương này được chế tác không thua kém gì của anh ấy. Nếu như không phải là bắt chước tác phẩm của anh, cũng có thể xem là một chiếc nhẫn kim cương có giá trị. Ý của tôi là đem nó làm thành một bộ với chiếc Mộng Ảo Thuỷ Tinh để bán đấu giá!"
Nói như vậy ít nhiều có thể bù lại một chút tổn thất. Nhưng mà có chuyện này tới nay Hạ Trí Vũ cũng không thể nghĩ ra. Nếu như chiếc nhẫn kim cương này là giả vậy chiếc nhẫn thật ở đâu? Hay là nói trước khi bán đấu giá chiếc nhẫn thật vốn đã bị đánh tráo? Nếu quả thật là như vậy, vậy đem chiếc nhẫn đánh tráo có thể sánh ngang với chiếc nhẫn thật để lại cho anh, mục đích là gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Trí Vũ không khỏi đem ánh mắt thâm trầm dò xét Hạ Minh Duệ.
Trong ấn tượng của anh, đứa em trai này vẫn luôn sống dưới đôi cánh của Hạ Minh Tứ. Lúc ấy anh cũng chỉ đem Hạ Minh Tứ trở thành đối thủ cạnh tranh, về phần Hạ Minh Duệ? Một người chỉ biết ở bên ngoài gây hoạ dựa vào anh trai ruột của mình thay anh giải quyết mọi chuyện, có thể làm gì?
Nhưng mà tại sao anh lại cảm thấy Hạ Minh Duệ cũng không phải giống vẻ ngoài là một cậu ấm ăn chơi chứ?
"Này, Hạ Trí Vũ! Nhìn cái gì vậy? Đừng nói anh bị ngoại hình điển trai của tôi mê hoặc nha, mặc dù anh là anh hai tôi nhưng miệng người không tốt, anh cách xa tôi một chút!"
Ánh mắt Hạ Minh Duệ nhìn Hạ Trí Vũ có chút cảnh giác, thật giống như một giây tiếp theo Hạ Trí Vũ sẽ ăn anh vậy.
Hạ Trí Vũ bị Hạ Minh Duệ rống như vậy, cả người mới hồi phục tinh thần, sau đó bật cười. Điều này sao có thể?
Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều!
"Anh Vũ!"
Đúng lúc này, phía cửa vang lên một giọng nói nũng nịu. Bởi vì lúc Hạ Minh Duệ bọn họ đi vào căn bản là không đóng cửa, dù sao phòng làm việc của Hạ Trí Vũ ở tầng cao nhất của công ty, bình thường cũng không có ai lên.
Theo phương hướng phát ra tiếng nói, Hạ Trí Vũ quay đầu lại, đồng thời đem chiếc nhẫn kim cương trên tay cất vào.
"Ôn Hinh? Em trở về rồi sao? Thế nào cũng không báo anh đi đón em?"
Giọng nói Hạ Trí Vũ hàm chứa vui vẻ đi tới trước mặt Ôn Hinh, quan sát người từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tặng cô một cái ôm thật nồng nhiệt.
"Nghe cô nói anh đã là Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, em làm sao dám phiền anh đi đón em? Lỡ như quấy rầy tới anh thì phải làm sao?"
Ôn Hinh bị Hạ Trí Vũ ôm vào trong ngực, dí dỏm trừng mắt nhìn, le lưỡi.
"Cô nhóc em ba năm không gặp, ngược lại cái miệng nhỏ nhắn lại ngọt hơn nha!"
Hạ Trí Vũ buông Ôn Hinh ra, trong mắt vui vẻ không giảm, cưng chìu véo cái mũi nhỏ của cô.
"Bất quá người ngày càng đẹp hơn, ngay cả tiểu tiên nữ trên trời nhìn thấy Ôn Hinh nhà chúng ta cũng sẽ hoa dung thất sắc!"
"Ai da, anh Vũ, anh giễu cợt người ta!"
"Được rồi, em lần này trở về đoán chừng cũng không phải để gặp anh? Đúng không?"
Hạ Trí Vũ quay đầu nhìn Hạ Minh Duệ một chút, theo ánh mắt Hạ Trí Vũ nhìn về phía sau.
Ở đó, Hạ Minh Duệ đang lười biếng đứng tựa vào bàn đọc sách của Hạ Trí Vũ, ánh mắt thâm thuý như bầu trời đêm bình tĩnh nhìn cô. So với 3 năm trước đây, anh tựa hồ càng thêm phong thái như ngọc, khôi ngô tuấn tú, thời gian ba năm này tựa hồ không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người anh, anh vẫn là anh của ba năm trước đây.
"Anh Duệ!"
Một tiếng này không giống với tiếng gọi vui vẻ mang theo mùi làm nũng như khi gọi Hạ Trí Vũ, giọng nói cô gọi Hạ Minh Duệ mang theo nghẹn ngào, mang theo uỷ khuất, mang theo chất vấn, còn có thật sâu nhung nhớ.