Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 133: Đua xe khiến người run sợ




"Huỷ bỏ? Hợp đồng?"

Hạ Trí Vũ biết Mộc Nam cho nên biết chuyện của bọn họ, còn về phần Ôn Uyển Thiến thì khinh bỉ nhìn Lâm Thiển Y một cái. Người phụ nữ này thật đúng là không an phận, quyến rũ Hạ Minh Duệ đã đành lại còn liếc mắt đưa tình với Mộc Nam. Vừa nhìn đã biết là người lẳng lơ, phụ nữ như vậy làm thế nào xứng vào nhà họ Hạ của bọn họ? Đừng hòng mơ tưởng.

Lâm Thiển Y không để ý tới anh, theo Hạ Minh Duệ đi tới một cái bàn khác. Chỉ là bọn họ mới vừa ngồi xuống, Mộc Nam liền đi theo tới đây, trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y cẩn thận liếc Hạ Minh Duệ một cái, thấy gương mặt lạnh lùng của anh không khỏi chột dạ nhích người vào trong.

"Này, tôi nói này, em cứ như vậy bỏ đi, cũng không cho tôi một chút công đạo nào sao?"

Mộc Nam cứ tự nhiên đặt tay lên vai Lâm Thiển Y, lại bị Lâm Thiển Y đánh cho một cái.

"Ai da, thật đau lòng. Dù gì người ta cũng là một người đàn ông đẹp trai chuẩn quốc tế, cũng chỉ có em tránh tôi như tránh ôn dịch vậy, tôi đáng sợ như vậy sao? Hay là tôi không đẹp trai bằng Hạ Minh Duệ? Không thể nào."

Mộc Nam ai oán liếc Hạ Minh Duệ một cái, Hạ Minh Duệ khoanh tay trước ngực tặng anh một ánh mắt ôn hoà.

Mộc Nam nhìn vào cửa sổ thuỷ tinh quan sát, sẽ không nha, vẫn đẹp trai khiến vạn người mê mà chỉ có cô Lâm Thiển Y này là không thèm coi anh ra gì, điều này khiến trong lòng anh biết bao nhiêu bực dọc!

Lâm Thiển Y không để ý tới anh, lườm anh một cái.

"Anh tại sao lại ở đây? Lại còn ngồi chung với Hạ Trí Vũ bọn họ?"

Lâm Thiển Y mới vừa hỏi xong liền thấy hối hận, bởi vì cô đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.

Rất lâu trước kia cô đã nghe anh nói, công ty quản lý của Mộc Nam là tập đoàn Hạ thị, mà Hạ Trí Vũ không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị sao?

"Em đây là quan tâm tôi sao?"

Mộc Nam đắc ý ném cho Hạ Minh Duệ ánh mắt khoe khoang.

"Tập đoàn Hạ thị mới tung ra thị trường một chiếc nhẫn kim cương, mời tôi làm người đại diện. Chúng tôi đang bàn bạc về vấn đề đó!"

"Nếu phải bàn bạc sao anh vẫn còn ở đây?"

"Cũng đã xong xuôi đâu vào đó rồi."

"Nhẫn kim cương gì? Có đẹp không?"

"Đó là đương nhiên, sản phẩm của tập đoàn Hạ thị làm ra còn phải nghi ngờ sao? Có điều chiếc nhẫn kim cương này chỉ làm một chiếc, vì thế giá trị không thể đo lường được. Kim cương đó khai thác được ở Nam Phi, tôi cũng không rõ gọi là gì, nghe nói màu tím, tên là Mộng Ảo Thuỷ Tinh. Tượng trưng cho sự kiên trinh, tình yêu đến chết cũng không thay đổi. Có điều nhẫn này được dùng bán đấu giá, giá trị chắc chắn không rẻ."

"Vậy hẳn là giá trên trời rồi!"

Mộc Nam nói xong, Hạ Minh Duệ nhàn nhạt tiếp một câu.

"Chiếc nhẫn kim cương màu tím này là sản phẩm đặc biệt dùng để bán đấu giá, dù sao cũng sẽ không sản xuất mẫu tương tự, lúc chính thức lên thị trường hẳn là được liệt vào nhóm kim cương quý hiếm rồi?”

"Đúng đúng! Không hổ là con trai nhà họ Hạ!"

Mộc Nam có thâm ý khác nhìn Hạ Minh Duệ một cái, Hạ Minh Duệ cúi đầu uống một ngụm trà không để ý tới anh, rũ mí mắt che giấu đi tất cả tâm tình.

"Lúc nào thì bán đấu giá?”

Nhẫn kim cương, đó luôn là một ảo tưởng xinh đẹp của tất cả mọi cô gái. Lâm Thiển Y cũng không ngoại lệ.

"Ừm, đại khái là ngày mốt thì phải? Thế nào, em thích ư?"

Mộc Nam vui vẻ nhìn Lâm Thiển Y, một đôi con ngươi ẩn tình nhìn chằm chằm vào cô.

"Tôi? Cho dù thích cũng không có tiền mua. Tôi chỉ là muốn đi xem một chút, liếc mắt nhìn một cái cũng được!"

"Đây không phải là quá đơn giản sao?”

Mộc Nam liếc về phía Hạ Minh Duệ. Hạ Minh Duệ dù gì cũng là cậu chủ của nhà họ Hạ, về điểm này vẫn phải có chút quyền lợi.

Mà lúc này, Hạ Trí Vũ cùng Ôn Uyển Thiến cũng ăn cơm xong, đi tới chào Mộc Nam. Từ đầu tới cuối Hạ Minh Duệ cũng không có lên tiếng.

Có lúc Lâm Thiển Y cảm thấy đây không giống như là người một nhà, mặc dù cô cũng rất không thích Ôn Uyển Thiến.

Vốn Lâm Thiển Y cho rằng buổi sáng Hạ Minh Duệ không tới công ty, buổi chiều thế nào cũng sẽ đi công ty nhìn một chút, nhưng không nghĩ tới anh thế nhưng dẫn cô tới trường đua xe.

Hạ Minh Duệ tìm một chỗ đậu xe, xuống xe trước, thấy Lâm Thiển Y không có ý muốn xuống xe, anh gõ cửa sổ xe một cái.

"Xuống!"

"Ặc!"

Lâm Thiển Y từ trên xe bước xuống, có chút bất an. Sắc mặt Hạ Minh Duệ không tốt lắm, điều này làm cho cô nhớ tới mấy ngày trước anh đối xử thô bạo với cô, trong lòng có chút sợ sệt.

"Hạ Minh Duệ!"

"Ừm?"

Hạ Minh Duệ dừng bước nhưng không quay đầu lại.

"Em cùng Mộc Nam không có gì, thật đấy! Em bảo đảm! Hôm nay chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi!"

"Ừ."

Một tiếng ừ khiến cho Lâm Thiển Y trợn to mắt kinh ngạc, không tự chủ được đi theo sau lưng Hạ Minh Duệ, không dám lên tiếng.

Thoáng chốc cô đã đi theo Hạ Minh Duệ tới phòng thay đồ, lúc Hạ Minh Duệ đi ra đã thay đổi một bộ trang phục đua xe, đem nón bảo hộ màu lam đội trên đầu cho cô.

"Sợ chết không?"

Hạ Minh Duệ kiểm tra cho cô một lượt, ôn hoà hỏi một câu. Hồi lâu Lâm Thiển Y không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi.

"Gì chứ?"

"Anh hỏi em có sợ chết không?"

"Sợ!"

Cách nón bảo hộ, Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, đây là lời nói thật.

"Lên xe!"

"Hả?"

Dáng vẻ thỉnh thoảng đần độn của Lâm Thiển Y làm Hạ Minh Duệ không biết nói gì, cũng lười cùng cô nói nhảm, trực tiếp đem người nhét vào một chiếc xe rất giống xe đua.

Cô cũng chỉ xem đua xe trên TV cho nên không quá chắc chắn. Hơn nữa Hạ Minh Duệ thật sẽ đua xe sao? Đây cũng quá dữ dội đi.

Nhưng mới vừa rồi anh làm gì phải hỏi cô có sợ chết không? Sao lại quỷ dị như vậy chứ?

Sau khi bị nhét vào trong xe, Hạ Minh Duệ nhanh nhẹn thắt dây an toàn cho cô, lại từ trên xuống dưới kiểm tra xe mình, đợi sau khi xác định không có vấn đề gì lúc này mới lên xe cảm nhận một chút.

Đây là chiếc xe anh bỏ lại đây 3 năm trước, thật lâu không dùng, cũng cảm thấy mới lạ.

"Ngồi chắc vào!"

Hạ Minh Duệ vừa dứt lời một tiếng, Lâm Thiển Y ngơ ngác nhìn chằm chằm gò má Hạ Minh Duệ, trừng mắt nhìn, còn có chút mơ hồ.

Xe giống như mũi tên vèo một tiếng lao ra ngoài, thân thể Lâm Thiển Y bởi vì quán tính thoáng cái bổ nhào về phía trước. Nếu không phải Hạ Minh Duệ thắt dây an toàn cho cô, lại đội nón bảo hộ, bằng không cô đã bị đụng bể đầu chảy máu.

Đây không phải là đua xe, rõ ràng chính là không muốn sống mà!

Có cần phải lấy mạng ra đùa như vậy không? Hạ Minh Duệ đây là cảm thấy mạng dài quá có đúng không? Cô còn đang trong độ tuổi thanh xuân, cũng không muốn chết trẻ như vậy nha!

Lâm Thiển Y hoảng hồn vỗ vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới trắng bệch.

Xe đua của Hạ Minh Duệ là loại mui trần, cô chỉ cảm thấy gió thổi vù vù, quất vào làm rát da mặt. Có thể thấy được tốc độ của Hạ Minh Duệ nhanh tới cỡ nào.

"Này này, Hạ Minh Duệ, anh mau dừng lại, anh muốn chết ư? Nếu anh muốn chết cũng đừng lôi em theo!"

Cô thật muốn khóc, Hạ Minh Duệ lái xe nhanh như vậy, trước mặt lại là khúc cua ngoằn ngoèo, với tốc độ của anh hiện giờ hai người bọn họ chính là quỷ xuống đường ngoằn, không phải, chính xác là không chạy thoát.

"Câm miệng!"

Không chịu nổi cô tiếp tục om sòm, sớm biết cũng không mang cô theo. Con ngươi hẹp dài của Hạ Minh Duệ hơi híp lại, đang lúc Lâm Thiển Y mở to mắt, há to miệng chuẩn bị xem hai người bọn họ làm thế nào té xuống kia, chớp mắt, xe của Hạ Minh duệ ly kỳ vượt qua khúc quanh, cô thậm chí còn nghe được tiếng bánh xe rít trên mặt đường.

Cảm giác kia giống như có người cầm một con dao cắt vào thịt mình vậy. Kinh khủng!

Sau đó cô nhìn thấy một màn kinh hiểm chỉ có thể xem trên TV, xe Hạ Minh Duệ lại chỉ có 2 bánh chạm đất, 2 bánh xe khác đã ở trên không, hiểm hóc nghiêng xe trượt qua.