Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 126: Không nên chờ mong




Lâm Thiển Y lúng túng cười cười, không biết trả lời như thế nào. Nói thế nào đi nữa đây cũng là mẹ kế của Hạ Minh Duệ, vì vậy cô cũng chỉ có thể cười trừ.

"Nhà họ Hạ chúng tôi chắc chắn sẽ không cưới một người phụ nữ giống như cô vậy, thân phận và bối cảnh của cô tôi cũng đã điều tra qua. Cô là thư ký của Hạ Minh Duệ, lại nhân cơ hội đi quyến rũ cấp trên của mình."

Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy mặt mình nóng hừng hực, nếu như là người khác nói như vậy có lẽ cô cũng sẽ không để ý như lúc này, nhưng người này lại không giống, bà là mẹ kế của Hạ Minh Duệ a.

Quý bà ở nhà giàu danh giá trong ấn tượng không phải ai cũng đều nhất định là người có tu dưỡng sao? Sao lại có thể nói ra một câu vô trách nhiệm như vậy?

"Con không có, không phải như thế."

Lâm Thiển Y vừa tính giải thích, lời của Ôn Uyển Thiến lại lần nữa kéo cô trở về với thực tế, như rơi vào hầm băng.

"Như vậy đi, phải như thế nào cô mới chịu rời khỏi Hạ Minh Duệ? Dù nhiều hay ít cô cũng cứ ra giá đi."

"Chuyện của chúng tôi không cần dì quan tâm. Cô ấy là vị hôn thê của tôi, chuyện này không ai có thể thay đổi được."

Đang lúc bàn tay Lâm Thiển Y rịn đầy mồ hôi, đang bối rối không biết phải trả lời thế nào, cửa phòng Ôn Uyển Thiến bị Hạ Minh Duệ đột ngột đẩy ra.

Mà Lâm Thiển Y vốn đang ngồi liền bị người đàn ông này dùng tư thái vô cùng quả quyết kéo vào trong ngực. Đầu dính sát vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập có nhịp mà mạnh mẽ, trong lòng vô cùng an tâm.

Lâm Thiển Y giống con thuyền nhỏ tìm được cảng tránh gió, an nhàn tựa trong ngực anh.

"Đây là mẹ con dạy sao? Đi vào cũng không biết gõ cửa?"

Ôn Uyển Thiến lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ, dường như rất khó chịu với việc anh đột ngột xuất hiện cắt ngang lời mình.

"Vậy gia giáo của dì là như vậy sao? Chưa được người khác đồng ý liền muốn dùng tiền bạc dụ dỗ vị hôn thê của người khác rời đi?"

"Vị hôn thê? Con cảm thấy ba con sẽ đồng ý sao? Cô ta là cô gái không có gia giáo, không có bối cảnh, con cảm thấy sẽ thích hợp gả vào nhà họ Hạ chúng ta sao?"

Ôn Uyển Thiến cười lạnh chất vấn, hình tượng này cùng với hình tượng ưu nhã hào phóng lão luyện nhiều năm cực kỳ không hợp.

Lâm Thiển Y buồn bã ở trong ngực Hạ Minh Duệ không lên tiếng. Cô có thể nói gì đây chứ?

Vị hôn thê? Vị hôn thê của Hạ Minh Duệ? Chính bản thân cô còn cảm thấy như rơi vào trong sương mù, chứ nói chi là người khác.

"Người khác nhìn tôi như thế nào tôi cũng mặc kệ, là tôi cưới vợ, cũng không phải ba tôi hay là dì cưới vợ, môn đăng hộ đối sao? Có thể, chính các người muốn cưới ai thì cưới, không quan hệ gì tới tôi!"

"Con!"

Ôn Uyển Thiến bị Hạ Minh Duệ nói một hơi tức giận tới mặt trắng bệch, ‘con’ vài cái cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Hạ Minh Duệ lạnh lùng nhìn bà chằm chằm, không chút nào lưu tình. Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy anh ôm cô thật chặt, giống như cô thật sự là cô gái anh sẽ che chở cả đời vậy.

"Dì, tôi chỉ nói một lần nữa thôi. Lâm Thiển Y là vị hôn thê của tôi, cũng là người phụ nữ tôi muốn kết hôn. Điều này không ai thay đổi được. Tôi không quan tâm thân phận địa vị của cô ấy, tôi chỉ biết là tôi yêu cô ấy. Dì tốt nhất nhớ rõ, nếu không hậu quả dì tự mình gánh lấy."

Hạ Minh Duệ cường ngạnh lưu lại một câu liền dẫn Lâm Thiển Y rời đi. Anh chỉ bất quá gọi có một cuộc điện thoại, người phụ nữ này lại có thể gặp chuyện không may.

Giờ phút này trong đầu Lâm Thiển Y ù ù cạc cạc, giống như một mớ hồ nhão, anh nói anh yêu cô, là thật sao? Trong đầu rõ ràng có một giọng nói nhắc nhở cô, đây không phải là thật, đây chỉ là lời nói dối của anh. Nhưng mặt khác, lòng của cô sao lại xao động như vậy chứ? Ngược lại có loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.

Cô không thể rơi vào cái bẫy ngọt ngào do anh tạo ra, nhưng mà cô lại không quản được trái tim mình.

"Theo anh ra ngoài một chút!"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hạ Minh Duệ vang lên bên tai, Lâm Thiển Y không nhịn được rụt cổ, chậm nửa nhịp mới lên tiếng đáp lại.

Cuộc điện thoại anh gọi vừa rồi là cho Lộ Phi. Cậu ấy nói Cố Hiểu Kha rất đau lòng, đã mua vé máy bay trở về Mỹ.

Vì thế, Hạ Minh Duệ cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không yêu, anh cũng sẽ không cho cô một chút cơ hội nào dù nhỏ nhất. Như vậy đối với cô hay anh đều tốt. Muốn đoạn tuyệt liền dứt khoát, anh luôn không thích kiểu dây dưa kéo dài.

Lâm Thiển Y yên lặng đi theo sau lưng Hạ Minh Duệ, đối với người đàn ông này, cô càng ngày càng đoán không ra.

Vô cớ trở thành vị hôn thê của anh, anh thỉnh thoảng vô cớ dịu dàng sẽ khiến lòng cô ngọt ngào đồng thời cũng thêm khủng hoảng.

Cô cũng không biết anh có thật tâm hay thực lòng không. Nhưng cô biết, trái tim muốn giữ khoảng cách với anh đã sớm trong lúc vô tình thất thủ mất rồi.

Cô càng muốn thoát đi, mặt khác lại càng muốn đến gần anh, hiểu rõ anh. Cô không ngừng lo sợ giãy dụa, lưu lại cũng không tốt mà rời đi thì cô lại chần chừ.

Lòng trở nên nặng nề, nhấp nhô lên xuống.

Hạ Minh Duệ đi đến một mảnh sân cỏ thì dừng lại. 

Lâm Thiển Y nhìn anh cởi giày ra, bước chậm trên cỏ, tư thái tuỳ ý ưu nhã, không nói ra được đẹp trai đến thế nào.

Hạ Minh Duệ ngồi xuống thảm cỏ, bầu trời đêm lốm đốm đầy sao, tĩnh mịch không nói nên lời.

Lâm Thiển Y cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình bình tĩnh trở lại.

"Ngồi đi!"

Hạ Minh Duệ vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Lâm Thiển Y ngồi xuống.

Lâm Thiển Y vén váy ngồi sát bên Hạ Minh Duệ. Cô co đầu gối, cái đầu nhỏ lười biếng gối lên trên. Không khí có chút đè nén, cô cảm giác được, Hạ Minh Duệ hình như không vui.

Ban đêm, gió thổi qua khuôn mặt Lâm Thiển Y, thổi bay làn váy, lành lạnh, rất sảng khoái.

"Chuyện tối hôm nay, cám ơn anh!"

Suy nghĩ thật lâu, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe của Lâm Thiển Y cất lên trong gió đêm. Cô quay đầu nhìn gò má xinh đẹp như được đẽo gọt của Hạ Minh Duệ trong đêm, âm thầm hít khí.

Khuôn mặt không chịu thua kém đỏ lên, người đàn ông này dáng dấp có cần phải yêu nghiệt đến vậy không. Cô nhìn anh một lần liền thất thần một lần, thiệt là!

"Cám ơn anh cái gì?"

Cảm nhận được ánh mắt Lâm Thiển Y, khoé môi Hạ Minh Duệ nở nụ cười xấu xa, cũng quay đầu nhìn về phía cô, lông mày nhướn thật cao.

Lâm Thiển Y quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt khiến người ta đỏ mặt tim run, trái tim đập liên hồi.

"Cám ơn anh, tối nay kịp thời tới giải vây cho em...."

Cô hơi cúi đầu, gió đêm thổi qua sợi tóc như tơ lụa, giọng nói bị đè thấp, có tí ảo não.

"Chuyện như vậy sau này sẽ còn rất nhiều. Sau này em phải tự học cách đối mặt, nếu một ngày anh không có ở đây em phải làm sao bây giờ?"

Giọng nói dịu dàng đầu độc của Hạ Minh Duệ khiến Lâm Thiển Y sửng sốt, làm cô liên tưởng như mình là một người con gái đã lấy chồng, lại bị mẹ chồng gây khó dễ.

Cô lắc đầu, cố gắng đem những ý tưởng không thiết thực này bỏ đi. Cô vẫn luôn biết bọn họ không thích hợp.

Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi ra chuyện mà cô nghi hoặc.

"Hạ Minh Duệ!"

Giọng nói Lâm Thiển Y rất nhẹ, có cảm giác không chân thật.

"Hử?"

Hạ Minh Duệ từ trong lỗ mũi ừ một tiếng, lười biếng.

"Anh..."

Nói đến khoé miệng, Lâm Thiển Y lại do dự, không biết nên bắt đầu từ đâu. Hạ Minh Duệ ngồi bên cạnh cô, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc trong bóng đêm chằm chằm nhìn cô. Điều này khiến cô hung hăng cắn răng một cái, nhắm mắt lại, một hơi đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.

"Anh hôm nay tại sao lại ngay trước mặt nhiều người như vậy nói em là vị hôn thê của anh?"

Nói xong, Lâm Thiển Y dứt khoát nhìn thẳng Hạ Minh Duệ, mặc dù biểu hiện của cô rất tỉnh táo, đại khái cũng chỉ có cô tự biết giờ phút này cô có chút chờ mong.  Đồng thời cô cũng biết sự chờ mong này không nên có.