Edit: Tịnh Hảo
‘A—’ Người con gái hét lên một tiếng, vứt súng trong tay, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cô ta khẳng định có người đã tìm đến nơi này rồi, thật nhanh, do mình lơ là năng lực của bọn họ, nhanh chóng nhặt súng trên đất lên nhưng bị đạn bắn ép phải thu tay về.
Nghe thấy nhóc con ngửa mặt lên trời rống, Chiến Vân Không sắp bị cô làm tức chết, khi nào thì nhà anh nuôi một con chó tên Mạc Mạc, còn hỏi cha đồ ăn cho chó để ở đâu? Đợi chút, không đúng, đột nhiên giật mình, thì ra là như vậy.
Theo âm thanh không có cảm giác đau đớn, Noãn Noãn nửa mở mắt, tay lau gương mặt đều là máu, không phải là máu của mình? Ngước mắt chỉ thấy tay trái của Giang Niệm Tình che tay phải, lại nhìn súng trên đất, không chút suy nghĩ dùng hết toàn bộ sức lực, cơ thể vọt qua đoạt lấy khẩu súng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, vào lúc Giang Niệm Tình kinh hoảng, Chiến Vân Không sẽ xuất hiện cứu người thì một tiếng súng không biết từ nơi nào vang lên, người con gái giống như con chim trắng nhỏ từ trên mây rơi xuống, yên lặng ngã xuống trên tuyết, ngực và trên đất nhuộm đỏ một vùng, cả trái tim của Chiến Vân Không đều ngừng đập, giống như một loại dã thú điên loạn chạy đến bên người cô, ôm lấy Noãn Noãn.
“Em, em đừng dọa anh sợ, Noãn Noãn, tỉnh lại, mau tỉnh lại.” Bàn tay vỗ vào gương mặt tái nhợt hầu như không còn sức sống của cô, như dã thú gào thét vang vọng trên không trung, làm hù dọa một đám quạ ở trên cây tùng trong nghĩa trang, “Còn đứng ngây đó làm gì, lập tức gọi xe cứu thương~”
Giang Niệm Tình vào lúc mọi người hoang mang, lắc mình nhanh chóng chạy trốn, mà lúc này Chiến Vân Không cũng không rảnh bận tâm đến cô ta, người đàn ông ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của Noãn Noãn, vội vã lên xe cứu thương.
Bên trong bệnh viện quân đội.
Đèn phòng cấp cứu đã sáng bốn tiếng rồi, tất cả lầu 3 được lính đặc chủng canh giữ nghiêm ngặt, một nhóm vây ngoài phòng giải phẫu nóng nảy chờ đợi, lúc này, gương mặt tuấn tú âm trầm không người nào dám đến gần, cả người Chiến Vân Không phát ra sự tàn độc, chuyện không ngờ xảy ra quá nhanh, đến nỗi bọn họ cũng không kịp ứng phó, Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ, hai người cũng không thể đuổi kịp người nổ súng, còn để Giang Niệm Tình trốn thoát.
Còn muốn giấu giếm là không thể nào, Mộ Thanh Nhi và người nhà họ Tinh vẫn còn trên đường chạy tới, Đường Đóa và Bạch Diệu khóc đến mắt sưng lên, bốn người đàn ông dụ dỗ như thế nào cũng vô dụng, vẫn khóc.
“Tại sao có thể như vậy, một đứa trẻ vui vẻ liền nằm ở bên trong chưa biết sống chết, hu hu hu—.”
Phong Tây vỗ bả vai run rẩy của Đường Đóa, trong lòng khó chịu đến sắp tan nát, dienndannleequydonn “Chị dâu, chị đừng như vậy, Noãn Noãn mạng lớn vô cùng, không có việc gì đâu, chị hãy yên tâm đi, đừng khóc nữa.”
Càng an ủi càng dữ dội hơn, Đường Đóa khóc càng lợi hại hơn, đè nén lâu dài và dằn vặt vì chuyện Noãn Noãn bị thương mà đều trút hết ra ngoài, “Em ấy còn trẻ tuổi như thế, rốt cuộc là tại sao, tại sao muốn giết em ấy, đàn ông các người không phải là thứ gì tốt, ngay cả người trong lòng cũng bảo vệ không xong!”
“Đóa Đóa đừng khóc, ừm! Mọi chuyện sẽ tốt thôi!”
Chiến Vân Tế nhíu mày sai khiến Phong Tây, sau đó ôm bả vai của Đường Đóa, đã qua bao lâu rồi chưa chạm vai thơm bà xã của mình, haizz, anh đã từng không bảo vệ tốt cho cô ấy, hại cô ấy mất đi đứa bé, mất đi sự tin tưởng đối với mình, những thứ này có thể trách ai được.
Người con gái đau lòng không để ý động tác của người đàn ông, chỉ trừng mắt liếc anh một cái.
“Sao rồi, sao rồi, Noãn Noãn thoát khỏi nguy hiểm chưa…” Mọi người ồn ào xông tới, vây quanh Cố Lưu Niên.
Lấy khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề nhìn Chiến Vân Không, “Noãn Noãn mất máu quá nhiều, cần truyền máu.”
“Vậy thì truyền, còn chờ gì nữa, nếu kho máu không đủ thì tôi sẽ phái người sang bệnh viện khác kiếm…”
Lắc đầu một cái, Cố Lưu Niên ngăn lại lời nói của Chiến Vân Tế, “Không phải không đủ máu, lão đại, anh theo tôi một chút.”
Hai người đi tới phía sau cầu thang.
“Máu của Noãn Noãn có vấn đề gì?”
Đi thẳng vào vấn đề, trên mặt của Chiến Vân Không lạnh như núi băng, vẻ mặt cũng không biến đổi, hình như đã sớm dự đoán được.
“Không sai, tôi không thể nói trước mặt mọi người, máu của Noãn Noãn cực kỳ hiếm, là RH- hình AB, máu gấu trúc hiếm thấy, trong một ngàn người thì có 0.002 người mới có.”
“Ý của cậu là?” Đôi mắt đen giống như ngôi sao giữa ngân hà, sáng chói mang theo sự kinh ngạc, nhà họ Tinh đều là máu hình AB nhưng máu hình AB khuyết cũng không phải hiếm thấy, nhưng Noãn Noãn cố tình là máu âm tính, anh tin Cố Lưu Niên sẽ không tính sai chuyện đó, cũng chỉ có một kết quả…
“Tôi không nói thì anh cũng hiểu, bây giờ thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chỉ có mau sớm tìm ra loại máu này.”
“Cậu đã quên tôi cũng là máu âm tính sao, truyền máu của tôi cho Noãn Noãn trước, tôi lập tức phái người đi tìm, nhanh lên một chút.”
Nói xong liền kéo Cố Lưu Niên vào trong phòng giải phẫu.
Chiến Vân Không là máu A âm tính, căn bản không hợp, nhưng Cố Lưu Niên không dám cải lệnh, trong lòng nghĩ đến một chút may mắn, cũng chỉ có thể ôm hy vọng, tích cực cứu chữa.
Cách xa bàn mổ không tới hai mét, nhìn nghiêng gương mặt của Noãn Noãn tái nhợt như tuyết, lẳng lặng ngủ như đứa trẻ, không phiền muộn không đùa giỡn, không nghịch ngợm, không có sức sống, giờ phút này Chiến Vân Không sợ cô không tỉnh lại nữa, anh tình nguyện người nằm phía trên là mình, gánh vác chuyện đó, đau đớn như rút hết hô hấp của toàn thân, Chiến Thần đứng trên đỉnh thế giới khóe mắt mờ nhạt rồi.
Nửa tiếng sau.
Noãn Noãn được đẩy vào phòng bệnh vô khuẩn, bây giờ mọi người chỉ có thể đứng ngoài cửa xa xa quan sát, bất kỳ ai cũng không đi vào được, Mộ Thanh Nhi, cha Tinh và mẹ Tinh chạy đến nhìn thấy con gái không khác gì đã chết thiếu chút nữa muốn ngừng thở.
Thấy Tinh Tử Bằng, Chiến Vân Không chợt nhớ tới câu nói quát to kia của Noãn Noãn ở trong nghĩa trang, “Cha, con có chút chuyện muốn hỏi cha.”
Không biết con rể muốn hỏi mình chuyện gì nhưng cũng đi theo anh tới tiệm cà phê lầu một.
“Thật xin lỗi, cha, con không chăm sóc tốt cho Noãn Noãn, để cô ấy bị thương nặng như vậy, là sơ suất của con, thật xin lỗi.”
Người đàn ông kia ngạo như sư tử lại cúi đầu xuống, hối hận buồn phiền, tình cảm không nói nên lời, Tinh Tử Bằng khoát khoát tay, ông hiểu nếu đối phương không phải sớm có chuẩn bị thì làm sao có thể bắt người đi dưới con mắt của Chiến Vân Không. Việc đời khó lường, hỏi thế gian ai không có người trong lòng chứ, đối với lời xin lỗi của con rể, ông hiểu loại đau đớn này ở trong máu xuyên vào tận xương.
“Không trách con, chuyện xảy ra chỉ là do số của Noãn Noãn.”
“Cha biết người họ Mạc không?”
Tinh Tử Bằng sững sờ, nhìn về phía Chiến Vân Không, yên lặng một hồi mới thở dài, “Ông ta là một chiến hữu cũ của cha, một người anh em tốt, chỉ tiếc bị người ta lợi dụng nên chết oan uổng, sao con lại hỏi cha chuyện này?”
Móng tay thon dài sạch sẽ men theo mép ly, hơi nước bốc lên làm da ẩm ướt, nhíu mày, “Vậy ông ta có hai đứa con, một nam một nữ!”
“Không sai, cha nhớ con gái của lão đại tên là Mạc Vệ Tinh, bé trai tên là Mạc Vệ Ly, Mạc Giang chết đi, cả nhà họ Mạc vô cùng hận cha, ngày hạ táng, cha vốn định tham dự tang lễ của ông ta nhưng người của nhà họ Mạc ngăn không cho cha vào, cha nhìn thấy vợ của ông ta cuối cùng không chịu nổi đả kích chạy điên loạn ở chỗ đấy, sau đó, một tuần lễ sau, cha nghe nói nhà họ Mạc biến mất, cũng từng thăm dò tung tích của bọn họ nhưng không thu được kết quả gì.”
Nhớ tới người chiến hữu thân thiết Mạc Giang hồi trước, nhất thời không chịu được cám dỗ của tiền bạc đi sai đường, nói đến thì ông thật sự cũng có trách nhiệm.
“Nhà họ Mạc có liên quan đến chuyện Noãn Noãn bị thương sao?” Tinh Tử Bằng có cảm giác Chiến Vân Không hỏi như thế là có mục đích.
Giọng nói run rẩy rõ ràng nghe ra được, phía sau lưng cơ thể ngồi thẳng nghiêng về phía trước nhìn Chiến gia anh tuấn nghiêm túc.
“Cha, Noãn Noãn bị con gái của Mạc Giang tên Mạc Vệ bắt đi, gần đây cha làm việc cũng cần phải cẩn thận chút, con sẽ tăng thêm người bảo vệ sự an toàn cho cha và mẹ, cha cũng phải chú ý tới động tĩnh của cấp trên, con không chắc chắn chuyện này có truyền ra ngoài hay không, nếu thật sự bị tiết lộ, nhà họ Tinh sẽ có phiền toái.”
Mày kiếm đen như lông vũ nâng lên, Tinh Tử Bằng đồng ý với đề nghị của Chiến Vân Không, hai bên cũng không nói gì, một hồi lâu sau, một câu nói của Chiến Vân Không như sấm sét giữa trời quang làm đầu óc của Tinh Tử Bằng quay cuồng.
“Máu của Noãn Noãn là hình AB âm tính, chính cô ấy cũng không biết, cha có thể cho con một lời giải thích không?”
Vốn hẳn không muốn hỏi ngay bây giờ nhưng Chiến Vân Không cảm thấy nhiều chuyện đều ngoài dự tính của anh, âm thầm duy trì sự yên lặng, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, Chiến Vân Không muốn làm rõ chuyện này, nếu như bị Noãn Noãn phát hiện hậu quả cũng lường được, gà bay chó sủa.
Tinh Tử Bằng ngây ngẩn cả người, trán rịn ra một tầng mồ hôi làm ẩm ướt bí mật chôn giấu nhiều năm ở đáy lòng, lạnh cả người, tay trái chợt nóng lên, tin tưởng và lệ thuộc vào độ ấm truyền vào lòng bàn tay ông.
“Vân Không không phải người ngoài chuyện này, sớm muộn gì nó cũng phải biết, chúng ta có thể lừa gạt bao lâu đây.”
“Thu Như, bà!” Tinh Tử Bằng kinh ngạc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.
“Yên tâm đi.” Tay vỗ vỗ Tinh Tử Bằng an ủi ông nói.
Đôi mắt khóc vẫn còn hồng hồng sưng, Thu Như nắm lấy tay của Chiến Vân Không, khẽ thở dài suy nghĩ, quay ngược lại trở về quá khứ vào một ngày kia, kể về chuyện xưa rất nhiều năm trước… giống như áp lực và gánh nặng nhiều năm chồng chất thoáng chốc tháo gỡ xuống, rất thoải mái.
Một tuần lễ sau.
“Người đã hôn mê một tuần lễ rồi, người còn chưa tỉnh, gấp chết người mà.” Chân của Bạch Diệu gấp đến đá vào tường, đau đến nhe răng nhếch miệng, Cổ Thanh Dạ nhìn thấy đã đau lòng muốn chết.
“Diệu Diệu, em bình tĩnh một chút, Noãn Noãn đã khôi phục rất nhanh, chức năng cơ thể cũng hồi phục như cũ, em nóng nảy như vậy, đá tường cũng không giải quyết được đâu.”
Vương Linh tóm lấy tóc dài của Diệu Diệu, ý bảo cô ấy phải bình tĩnh đừng nóng nảy.
Chốc lát đã vào cuối mùa đông, tháng mười hai trời đông giá rét mang theo quá nhiều chuyện ngoài ý muốn và sương mù báo hiệu sắp vào năm mới, nhưng bây giờ dưới tình huống như thế không ai có tâm tư đi quan tâm chuyện gì, mỗi ngày Chiến Vân Không đều ở ngoài phòng bệnh, Cố Lưu Niên vẫn còn nghi ngờ chuyện Chiến gia truyền máu cứu Noãn Noãn, không nghĩ tới lại có kỳ tích xoay chuyển cục diện, cơ thể của Noãn Noãn thích ứng đón nhận, tạm thời chưa xuất hiện phản ứng bài xích.
Nhóc con thích màu trắng, Chiến Vân Không đổi bên trong tất cả phòng bệnh đều thành màu trắng, sợ cô đột nhiên tỉnh lại nên mỗi ngày đều sẽ có một bộ quần áo mới tinh đặt trên tủ đầu giường của cô, đều là phong cách yêu thích của cô, mỗi ngày Diệu Diệu đều sẽ đúng chín giờ sáng nói cho cô nghe hôm nay lại xảy ra chuyện gì vui, hay phát hiện đồ ăn ngon ở đâu, đợi cô hết bệnh sẽ dẫn cô đi. Buổi chiều, Chiến Vân Không không cho bất kỳ ai đến thăm bệnh, chuyện xảy ra ngày đó ở nghĩa trang có người nhìn thấy tuồng vui này, còn bị chụp lại, ngày hôm sau bị lan truyền trên mạng, lượt view khủng, nhưng nửa tiếng sau bị hacker chặn lại, Chiến Vân Không tập trung toàn bộ tinh thần lên người Noãn Noãn, chuyện gì cũng không quan tâm, mỗi buổi tối sau chín giờ, Quan Lê Hiên sẽ đến báo cáo công việc với anh.
“Giang Niệm Tình vẫn không có bất kỳ tung tích nào, em đã phái người theo dõi xung quanh nhà của cô ta, Bạch Nguyệt Oánh bên kia rất yên tĩnh, không có bất kỳ dấu vết hoạt động gì, còn có cấp trên đã thúc giục kêu chúng ta nhanh chóng xuất phát, mấy ngày gần đây tuyến quốc phòng xuất hiện vài cuộc bạo động quy mô nhỏ, sợ sẽ bùng nổ thành cuộc chiến quy mô lớn, một tuần sau chúng ta phải khởi hành.”
Đưa cho Quan thiếu một điếu thuốc, dien@dan``le^ quydo^n Chiến Vân Không dựa vào cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao mênh mông, hô hấp nóng rực và lạnh lẽo trống không đan vào nhau, sương mù trắng giống như từng đám mây nhớ thương mang theo nỗi buồn và vẻ nặng nề của anh, “Tôi sẽ sớm tìm người thay thế vị trí của tôi, một ngày Noãn Noãn không tỉnh lại, một ngày tôi cũng sẽ không rời đi.”
“Em biết rồi, nhưng cấp trên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, buổi sáng hôm nay ở tòa thị chính, em nhìn thấy Lý Tường đi ra từ trong tầng nhà, đổi xe như đại nhân vật, lần này khí thế của anh ta to lớn, chỉ sợ muốn lợi dụng cơ hội trả thù, em sợ…”
Quan Lê Hiên lo lắng không phải không có nguyên nhân, năm đó, nếu Lý Tường không vì sự ích kỷ của hắn cứu bạn gái, hy sinh mạng sống hơn mười người đồng đội, Chiến Vân Không cũng sẽ không dưới cơn nóng giận đá hắn ra bộ đội đặc chủng bậc nhất, 17 người sức chiến đấu đứng đầu bộ đội đặc chủng thế giới vì một Lý Tường cố ý làm sai mệnh lệnh, chẳng những không cứu người ra được, hơn nữa toàn quân bị diệt. Bọn họ đau đớn không chỉ vì mất đi đồng đội mà còn là anh em tốt cùng vào sinh ra tử, mồ hôi chảy trên chiến trường giống như người thân cùng chảy một dòng máu.
“Bây giờ chuyện gì tôi cũng không sợ, chuyện sợ hãi duy nhất chính là mất đi Noãn Noãn, ngộ thần sát thần, ngộ phật thí phật, ai dám tổn thương Noãn Noãn, bất kể tại sao, không quan tâm là ai, tôi, Chiến Vân Không sẽ đích thân giết hắn, cho dù là ai cũng sẽ không nương tay.”
Hắc ám như ma quỷ địa ngục, đôi mắt hung ác như dao hiện ra ánh sáng nghiêm nghị lạnh băng, từng lỗ chân lông đều sắp thê lương bị cắt đứt hết, Quan Lê Hiên sợ hãi tay hút thuốc run lên, khói thuốc màu trắng dưới ánh đèn lờ mờ như cánh hoa vỡ vụn rơi xuống ở bên giường, rơi vào trên mu bàn tay trắng của Noãn Noãn, trong lòng run sợ, nghĩ phải thừa dịp Chiến Vân Không không nhìn thấy mau chóng dọn dẹp sạch sẽ.
Tay duỗi ra dừng lại, ồ lên một tiếng, mặt mày cong lợi hại, nửa giây sau anh ta đột nhiên kêu to, “Lão đại, Noãn Noãn có phản ứng, ngón tay của Noãn Noãn động đậy…”