Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 84: Một bức ảnh trắng đen!




Eidt: Tịnh Hảo

“Các người đứng lại cho tôi!”

Noãn Noãn tức giận quát lạnh một tiếng, mọi người kinh hãi, lần trước ở trong quầy rượu Ám, cảnh sát tóm lấy Noãn Noãn và Bạch Diệu với tội danh buôn bán ma túy, bây giờ lại như vậy nữa, lại là ma túy, toàn thân cô gái nhỏ tỏa ra vẻ rét lạnh âm u khiến người ta sợ hãi, lan tỏa ở trong không khí.

“Tiểu phu nhân, tôi khuyên cô thông minh một chút, phối hợp tốt với công việc của chúng tôi, nếu làm ồn ào lớn người hổ thẹn chính là cô, còn có vứt luôn tất cả mặt mũi của nhà họ Chiến.”

Người đàn ông này rất lạ mặt, càng ngông cuồng hơn so với mấy người đàn ông lần trước, biết rất rõ thân phận của cô, còn không để Noãn Noãn vào mắt, thể hiện không sợ nhà họ Chiến, một đám người sau lưng anh ta càng giống như là ác nhân đến từ địa ngục, nóng lòng đợi không kịp muốn lục soát nơi này.

“Nếu như các người lục soát không ra thì sao!”

Lại gần một bước, Noãn Noãn ngẩng đầu lên, con ngươi đen khép hờ phát ra ánh sáng, bọn học sinh lần đầu nhìn thấy một đen một trắng đối lập mãnh liệt như vậy.

Cô giáo Tinh bá đạo, thật là uy vũ.

“Không thể nào.”

Giọng nói chắc chắn chỉ có hơn Noãn Noãn chứ không kém, anh ta nhất định là có mục đích.

Bước một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lẳng lặng nhìn chằm chằm chú cảnh sát chắc chắn thành công 100%.

Yên lặng rồi yên lặng…

Hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không dám lên tiếng, hành động.

Trong khi đang suy nghĩ nửa phút, một giây kế tiếp Noãn Noãn nghiêng người làm ra dấu tay xin mời, “Lục soát đi, nhắc nhở các người không được lục lọi làm hỏng những đồ trong này, các người bồi thường không nổi đâu!”

“Lục soát cho tôi!”

Người đàn ông ra lệnh, nhấc chân đi vào bên trong thì bị Noãn Noãn chặn đường đi lại, “Trừ anh ra, bọn họ có thể tùy tiện lục soát.”

Chân mày cau lại, người đàn ông khom người nhìn thẳng cô, “Được, vậy tôi nói chuyện phiếm với tiểu phu nhân.”

“Cảm ơn, không dám làm phiền, anh mắt kiếng, nhìn chú cảnh sát thật kỹ, không cho anh ta bước vào dù chỉ 1cm.”

Xoay người nhanh chóng lên lầu, vào văn phòng làm việc, trong lòng hoảng sợ, tay khẽ run móc điện thoại di động từ trong túi xách ra, tỉnh táo một chút không thể rối loạn tinh thần, nâng mắt, không thấy Diệu Diệu, mẹ nó, cầm điện thoại di động vừa muốn chạy ra cửa, cổ tay căng thẳng.

“Noãn Noãn đừng kêu, là tớ vội vàng xuống lầu, giúp học sinh rời khỏi, tớ cảm thấy người đến không có ý tốt, cậu không thể hoảng sợ biết không, tớ lập tức liên lạc với Cổ Thanh Dạ, cậu mau xuống lầu đi.”

Gật đầu, đi xuống lầu, anh trai mắt kính canh phòng nghiêm ngặt cố thủ mặt trận lườm người đàn ông mặc đồng phục tức giận lại không biết làm thế nào.

Noãn Noãn không nói lời nào tựa vào cửa sổ sát đất, trong lòng lo lắng mong đợi Thiên Lý trở lại, Bạch Vân không có khó chịu, shit cũng bài tiết một tiếng rồi cũng nên trở về thôi.

“Thủ lĩnh, tìm được!”

Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi vội vã chạy vào từ cửa sau, trong tay giơ lên một túi lớn màu đen, nhìn thể tích số lượng rất to lớn.

“Tiểu phu nhân Chiến, cô không qua đây xem sao, tôi rất hiểu đứa trẻ thượng lưu xã hội các cô rất thích chơi đùa hơn nữa còn chơi rất lớn, nhưng bao lớn như vậy cô không chỉ lấy ra chơi đùa chứ, hay là nhà họ Chiến đưa tiền tiêu vặt cho cô không đủ làm hài lòng, cô dứt khoát đi đường vòng lối tắt.”

Cầm lấy bao chứa bột màu trắng lắc lư trước mặt Noãn Noãn, sắc mặt hả hê, đôi mắt tối đen chợt lóe lên sự thù hận rồi biến mất.

Nhìn bao bạch phiến giây lát lại nhìn người đàn ông, yên lặng hồi lâu, lâu đến người đàn ông cho rằng cô nhóc sợ choáng váng sẽ không nói chuyện, lâu đến anh ta muốn móc còng tay ra.

Đáy mắt cô nàng sáng lên, đứng thẳng cầm bao bạch phiến trong tay lắc lắc, bờ môi cong lên vẽ ra đường cong đẹp nhất, xinh đẹp như ánh mặt trời rạng rỡ vào mùa hè, làm lòng người tê dại.

Người đàn ông sững sờ, tin đồn vợ nhỏ của Chiến gia xảo quyệt giống như hồ ly, tâm địa gian xảo quỷ quái cũng đặc biệt có kỹ thuật chỉnh người, hôm nay nhìn thấy từng cái quả thật danh bất hư truyền, trong lòng dựng lên sự phòng bị.

“Đây chính là lý do mà anh đã dự tính trước, hay là các anh sớm biết nơi này của tôi có đồ vật này, tại sao không tới sớm không tới trễ, lại cứ vào lúc tôi tới thì các anh xuất hiện, tôi rất nghi ngờ các anh có mục đích, có phải hay không đại đội trưởng phòng chống ma túy.”

“Cô điều tra tôi?”

Vẻ lạnh lùng dâng lên từ đáy mắt của người đàn ông, vươn tay hung hăng kìm chặt cổ tay của Noãn Noãn, sự lạnh lẽo truyền vào toàn thân của cô nàng, đáy lòng thầm mắng, tốt nhất là làm tức chết anh.

“Lấy tay ra cho tôi.”

“Gâu gâu gâu—’

Cửa mở ra, Bạch Vân xông vào nhe răng hung ác trừng mắt người đàn ông mặc đồng phục, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm nhẹ.

Rốt cuộc, một người một chó trở về, haizz— trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đưa đám nhìn Thiên Lý vừa mới trở về, ‘ê ê ê’ hồi lâu, vươn tay bắt lấy cậu.

“Khụ khụ khụ ——”

Lên tiếng trả lời, người đàn ông nhìn về phía cửa, “Thì ra là tiểu phu nhân đang đợi cứu binh, đáng tiếc, cũng không thể nào cứu cô được, Tinh Tiểu Noãn, tự mình tàng trữ lượng ma túy lớn, bây giờ tôi phải bắt cô.”

“Đại đội trưởng Lý, có phải quá đáng rồi không, tiểu phu nhân chúng tôi anh cũng dám bắt, tôi biết quan mới nhậm chức ba tầng lửa (*), nhưng trận lửa đầu tiên này có phải anh đốt sai rồi không?”

(*) Ý nói là người mới nhậm chức thường hay ra đòn phủ đầu, lấy lòng người, gây dựng tiếng tăm.

Gân xanh trên tay Thiên Lý nổi lên, chính xác giữ chặt động mạch của Lý Tường, cánh tay kia kéo Noãn Noãn bảo vệ ở sau lưng.

“Nhân chứng vật chứng tập họp lại trong trận lửa này, tôi danh chánh ngôn thuận ngay thẳng!”

Nhân chứng? Thiên Lý và Noãn Noãn đồng thời chau mày, “Ở đâu ra nhân chứng?”

“Đi với tôi một chuyến các người sẽ rõ, đến lúc đó tiểu phu nhân có trong sạch hay không, tự nhiên có thể lộ ra chân tướng.”

Người cấp dưới lấy bao bạch phiến kia, thận trọng bỏ vào trong túi vật chứng, một người khác ghé vào bên tai anh ta nhỏ giọng nói mấy câu.

Người đàn ông nghiêng đầu liếc Noãn Noãn, môi lạnh cong lên.

“Đi thôi, tiểu phu nhân, còn có rất nhiều người đang chờ chúng ta đấy.”

Thiên Lý còn muốn ngăn lại bị Noãn Noãn cản lại, “Thiên Lý, chúng ta phải đi gặp người làm nhân chứng kia, tôi rất muốn gặp.” 

“Bạch Diệu Diệu, em đứng lại đó cho anh.”

Một tiếng gầm lên truyền đến từ phía sau, Cổ Thanh Dạ tiến lên bắt lấy cánh tay của cô ấy, khóa lại.

“Thả tôi xuống.”

Trợn lên giận dữ nhìn người đàn ông thúi không nên xuất hiện này trước mặt. 

Đạp chân ga, xe bắn đi như cung tên, vẻ mặt Cổ Thanh Dạ ung dung an nhàn, “Ngoan, ngồi yên, đến nơi anh sẽ thả em xuống.”

Hummer lao nhanh trên đường, Bạch Diệu càng nhìn càng có cái gì không đúng, đây không là đường tới cục công an sao, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Cổ Thanh Dạ không trả lời nắm tay nhỏ bé trắng noãn của Diệu Diệu, khẽ mổ một ngụm, nắm trong lòng bàn tay vuốt vuốt.

Bạch Diệu không ngăn cản hành động của anh, tùy ý anh càn rỡ, lòng đang khô héo có một chút tươi mát, nhưng tươi mát đi qua thì có thể hạnh phúc bao nhiêu đây.

Cục công an, phòng thẩm vấn cấp cao tầng 47.

Mẹ nó, cảm giác ‘tiến cung’ lần thứ hai phức tạp không nói nên lời, Noãn Noãn sau khi đi vào không hề nói một câu, nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, ngồi thẳng tắp, từng đoạn ngắn phức tạp trong đầu ghép lại, chân mày càng nhíu chặt, nói đến đại cục trưởng Nguyên nên xuất hiện cũng không xuất hiện, Thiên Lý vẫn đứng bên ngoài phòng thẩm vấn canh chừng.

Đi vào nơi này đã hai tiếng rồi, cậu còn chưa nhận được một cuộc điện thoại của Chiến Vân Không, nhưng cậu tin tưởng Chiến gia không sẽ không tiếc giá nào bảo vệ Noãn Noãn không có chuyện gì.

Ngoài hành lang, một hàng giày da phát ra tiếng lẹp xẹp trên nền gạch đá cẩm thạch sáng bóng, người đàn ông chờ lâu vứt bỏ tàn thuốc lá giẫm lên dập tắt, liền vào phòng thẩm vấn.

(Còn tiếp)