Edit: Tịnh Hảo
Không có ai nhìn thấy người con gái ở cùng với Cố Trì kia biến mất vào lúc nào, Cố Trì trở về nhà mới nhớ tới vẻ ngoài của người mà anh ta đã quên mất.
Cơ thể ngã vào trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà trắng, không tới năm phút đồng hồ liền ngủ thiếp đi, bên tay còn cầm tài liệu Tiếu vừa mới đưa tới, ảnh chụp ba người con gái rơi xuống đôi dép bên chân.
Hai ngày sau.
Sáng nay vừa mới nhận được điện thoại của mẹ, nói là buổi trưa muốn mời cô và Diệu Diệu ăn cơm, giáo sư Thu đi nước ngoài giải quyết công việc một tháng tối hôm qua vừa mới trở về, việc này không phải vừa đúng nửa tháng sau chính là lễ Giáng Sinh sao, bà và nhà trường ở nước Anh bên kia bàn giao xong trước thời hạn trở về.
Cuối tháng mười một ở Cổ Thành đã rất lạnh rồi, cơn gió lạnh cuốn bay lá rụng còn sót lại trên mặt đất, không khí khô hanh phả vào trên mặt có chút đau.
“Diệu Diệu, tại sao môn tiếng Anh chiếm hai phần ba chương trình học một học kỳ vậy, tớ có thể không đi học không, nghe đều phát chán rồi, trừ cô giáo xinh đẹp giảng bài có chút hài hước thì cũng không còn gì nữa.”
Rút cánh tay ra, bên trong đầu nhỏ của cô đều là điều đen tối, Diệu Diệu kí đầu cô một cái.
“Hết hy vọng sớm đi, ngoan ngoãn đi học, cô giáo Bạch yêu thích cậu bao nhiêu đấy, cậu không đi học không phải phụ lòng cô ấy sao.”
Phải nói yêu thích cô còn không bằng nói là thích đặt câu hỏi cho cô, vốn tiếng Anh chính là một môn học làm người ta vô cùng thích ngủ, hơn nữa nhiều người dễ dàng có thể sản sinh ra carbon dioxide dư thừa đặc biệt muốn ngủ.
“Tớ thấy cô ấy chính là thích giày vò tớ, trước kia trong giờ tiếng Anh nào tớ cũng ngủ.”
Bạch Diệu kinh ngạc, thật là con cưng của trời, ngay cả ngủ cũng có thể đạt được thành tích ngủ cao như vậy, thật hâm mộ đấy.
Bây giờ chính là giờ tan lớp, hành lang có rất nhiều người, người người chen nhau không có khe hở, hai người song song cùng nhau đi xuống vừa nói vừa cười, còn bàn tán vấn đề buổi trưa giáo sư Thu mời ăn cái gì.
Đột nhiên, Bạch Diệu kinh sợ, chỉ thấy cơ thể Noãn Noãn nhanh chóng nghiêng tới trước, bọn họ đứng ở giữa cầu thang cách tay vịn một đoạn, đưa tay bắt lấy nhưng tốc độ cô bổ nhào lên trước quá nhanh, đầu ngón tay chỉ chạm được một góc áo của cô.
Mà trong lòng Noãn Noãn lúc này hoảng sợ, đã từng ngã xuống cầu thang nhiều lần nhưng không có sợ hãi như vậy, cô nàng tự nói thầm dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cùng lắm thì nắm lấy cái lưng của ai đó.
Nhưng mà không như cô nghĩ, chớp mắt phía trước rộng mở, cô nàng thầm mắng đám bạn học không thân thiện này, nhưng vào lúc này một bóng người xuất hiện rất đúng thời điểm.
“Lần tới muốn anh trai ôm ấp yêu thương có thể chọn một địa điểm tốt hơn không, nhưng mà anh trai cũng rất thích cách thức kích thích này.”
Tiếng trêu chọc quen thuộc, mùi vị nam tính quen thuộc hòa lẫn hương thơm thuốc lá nhàn nhạt.
Hô —— thở phào nhẹ nhõm, lần nữa được cứu giúp, cô nàng cảm tạ cảm tạ tất cả những người tốt bụng đã từng giúp cô.
Đột nhiên, cô nàng nhảy ra từ trong ngực Lãnh Thương, xoay người, một đôi mắt sắc bén liếc nhìn đám người ở phía sau, nhiều người đụng chạm một chút chen lấn một chút nhất định không thể tránh khỏi nhưng mới vừa rồi Noãn Noãn cảm giác được có người cố tình.
Học sinh càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không có một người dám lên tiếng thúc giục, phần lớn mọi người đều biết Noãn Noãn, trừ việc nổi tiếng của cô và Tô Thanh đánh nhau trong lúc huấn luyện quân sự ra, còn có thành tích nhập học của cô cao nhất ở trường Quốc lập trung ương từ trước đến nay, phá bỏ tất cả thành tích của tiền bối, một cô gái nhỏ nhảy lớp lại còn là cô gái giỏi tự nhiên, tất cả cô đều có đủ, không phải chỉ cố gắng và chăm chỉ đơn giản như vậy, mà còn phải thông minh.
Có rất nhiều nam sinh cũng không theo kịp tài năng tự nhiên này.
Im ắng yên tĩnh, mấy giây sau.
‘Hì hì ——’
Cô gái nhỏ không khỏi cười, nụ cười tinh linh động lòng người, nửa người dưới của rất nhiều bạn học nam ở đây cũng run lên.
“Xin lỗi các bạn, từ trước đến giờ tôi đi đứng không đàng hoàng, không cẩn thận giẫm lên gót chân của mình khiến đường đi của mọi người bị kẹt, tôi nói xin lỗi một tiếng, nhưng chúng ta cũng là sinh viên nên có chút ý thức tự giác, lúc đi không xếp hàng có phải có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian không.”
Lãnh Thương ở bên cạnh cười tà tứ, không để lại dấu vết mà đánh giá cô nàng một lần, thông minh quỷ quái tinh linh, anh ta khẳng định cô nhất định biết mình bị người ta cố ý đẩy xuống.
Năng lực giải quyết sự cố rất mạnh, có năng lực hiểu rõ vượt trội, phong độ giống như một vị tướng, giống một người mà nhất thời nghĩ không ra là ai.
Tất cả mọi người đều là học trò giỏi các nơi cả nước, bị người vừa nói là cô gái nhỏ nhảy lớp đương nhiên tỉnh ngộ lập tức nâng cao lên rất nhiều level, đứng xếp hàng có trật tự ngay ngắn đi xuống lầu, hiện trường rất hài hòa, hiệu trưởng từ lầu một đi qua và tất cả lãnh đạo nhà trường đều rất sững sờ, bệnh cũ bao nhiêu năm lúc tan học đã chữa khỏi rồi.
“Cám ơn anh, thiên sứ!”
Noãn Noãn vỗ vỗ bả vai của Lãnh Thương.
Thiên sứ? Khóe miệng cứng ngắc, biệt danh tốt đấy.
“Bảo bối, anh trai không chịu nổi biệt danh này của em.”
Bạch Diệu bị hù sắp chết, nắm chặt Noãn Noãn không buông tay, khuôn mặt cảm kích, “Thật cám ơn anh, thiên sứ, anh đúng là người tốt từ trên trời giáng xuống, cám ơn!”
Mặt căng lên lần nữa, Lãnh Thương bất đắc dĩ với cách dùng từ của hai cô gái, một đôi mắt đẹp đào hoa nâng lên nhìn sau lưng hai người, vẻ mặt cứng lại, chân mày khẽ nhíu rồi không biến sắc thu lại.
Tà khí cười cười, “Cô giáo Bạch, thật là trùng hợp đấy, cô mới tan lớp à?”
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hai cô gái cũng không hẹn mà cùng quay đầu lại, “Cô giáo Bạch.”
“Ừ, rất trùng hợp, cô vừa mới đi qua nghe bạn học nói có người ở dưới lầu thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Noãn Noãn không có sao chứ, có bị thương không?”
Mặt Bạch Nguyệt Oánh ân cần, có lẽ là do người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê nên Lãnh Thương không có cảm tình tốt gì với giáo viên xinh đẹp nhất trường Quốc lập trung ương này, lúc nào cũng có ý giả tạo xen lẫn ở trong tất cả lời nói của cô ta, hơn nữa sao cô ta khẳng định người gặp chuyện không may là Noãn Noãn.
“Không có chuyện gì, em vẫn còn sống ha ha.”
Noãn Noãn cười ha ha một cách tự nhiên, Bạch Diệu thầm véo tay cô.
“Ờ, không có gì thì tốt rồi, cô rất đau lòng cho thiên tài tiếng Anh đấy.”
Bạch Nguyệt Oánh thật sự rất đẹp, đẹp đến có thể cùng tranh phát ánh sáng với ánh trăng…
“Cô nhóc, anh đi trước, nhớ rõ gói quà lớn của anh trai còn chưa tặng đấy, anh sẽ tùy lúc mà đòi em.”
Mắt trái gợi cảm của Lãnh Thương nháy mắt đá lông nheo, toàn thân Noãn Noãn và Bạch Diệu run lên.
Lướt qua Bạch Nguyệt Oánh, hai người khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
“Đúng lúc là buổi trưa, cô mời các em ăn.”
“Ách, không cần đâu cô, tụi em còn có việc đi trước, bye bye.”
Cửa sau trường Quốc lập trung ương, một chiếc xe màu trắng chạy băng băng rời khỏi trường nhanh chóng hòa vào dòng xe chạy.
“Lão đại, chín giờ tối nay David Thần tới Cổ Thành, anh ta nói không cần phải đi đón.”
Trong khoang điều khiển, vệ sĩ của Bạch Nguyệt Oánh kiêm tài xế - Đại Sơn báo cáo tin tức vừa mới lấy được.
“Hừ, không muốn đón vừa đúng bây giờ tôi còn chưa muốn gặp mặt anh ta, phái mấy anh em đi theo anh ta, có biến động nhỏ gì thì lập tức báo cáo với tôi.”
Đại Sơn gật đầu, “Hiểu ạ.”
Đầu gối lên trên ghế sau, Bạch Nguyệt Oánh xoa nắn ấn đường, “Đại Sơn, cậu nói xem một người có thể có bao nhiều lần may mắn?”
Liếc kính chiếu hậu một cái, Đại Sơn có chút khó khăn với vấn đề này, “Ách...... Vận khí tốt sẽ không luôn có, dùng hết rồi thì bắt đầu xui xẻo.”
“Ừ, có lý.”
Dáng vẻ lịch sự tao nhã quyến rũ lười biếng như một con mèo vừa mới thức, Đại Sơn nhìn thấy, cổ họng căng thẳng vội vàng đổi dời tầm mắt.
“Phái thêm người xâm nhập vào trường Quốc lập trung ương tìm cơ hội ra tay, có thể gây tổn thương thì tổn thương một lần đã chết là điều mà tôi càng muốn thấy.”
“À đúng rồi, lão đại, tôi nghe nói em gái Đông Phương Nghiêm Hàn mang thai.”
Đây là tin tức phong tỏa nghiêm ngặt cũng là thuộc hạ của Đại Sơn vô tình lấy được.
Lông mày đen giương lên, chợt hứng thú, “Mang thai!”
Từ trước tới giờ, tiểu công chúa của nhà họ Đông Phương khéo léo nghe lời, cũng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa này, chuyện càng ngày càng thú vị.
Nụ cười vụt tắt, nhớ lại chuyện hai ngày trước đột nhiên hiểu ra, hóa ra là như vậy.
“Đại Sơn, chuẩn bị phần quà lớn dành cho phụ nữ có thai, tôi muốn đi thăm tiểu công chúa nhà họ Đông Phương, đã lâu không gặp có chút nhớ nhung rồi đấy.”
“Alo, giáo sư Thu, bây giờ mẹ đang ở đâu vậy, tụi con chờ mẹ nửa tiếng rồi… A, như vậy sao, được, dạ, tiếp tục chờ, mẹ yên tâm đi!”
Cúp điện thoại, Noãn Noãn khoát tay kêu phục vụ đưa thực đơn qua đây.
“Diệu Diệu, chúng ta gọi món trước, cậu muốn ăn gì, giáo sư Thu còn khoảng hai mươi phút nữa mới có thể tới.”
Cúi đầu nhìn thực đơn, hôm nay cô cố ý ở nhà hàng Tây ăn bữa cơm Tây, ông chủ của quán ăn này là một người giàu có, một người giàu có có đầu óc buôn bán, hai người quen biết ở triển lãm tranh vào ba năm trước.
“Nhóc con, sao anh đẹp trai kia cứ nhìn về phía chúng ta vậy, sẽ không phải là cậu không cẩn thận dụ dỗ chứ, coi chừng cây roi da trong tay của Chiến gia nhà cậu đấy.”
Bạch Diệu xấu xa nhếch miệng cười, cầm ly nước ép chanh lên uống.
“Đó là người mà tớ dụ dỗ vào ba năm trước, mà sao tớ cảm thấy người ta hứng thú với cậu hơn đấy.”
Khép thực đơn lại, dặn dò phục vụ vài câu, Noãn Noãn nâng mắt mập mờ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Bạch Diệu.
“Hì hì ——”
Phun một hớp nước chanh ra ngoài, rồi sau đó ho kịch liệt, kìm nén đến mặt càng đỏ hơn, vốn là sau khi bị thương nên đầu óc có chút thiếu máu, “Đừng ồn ào, gần đây chị phiền lắm.”
“Nói đi, có phải Cổ đẹp trai cầu hôn cậu rồi không.”
Càng nói càng không đáng tin cậy, Bạch Diệu hung tợn lườm cô một cái, dưới bàn đá chân cô một cái, “Cầu hôn cái rắm, tớ phiền muốn chết, trước kia cũng không phát hiện thì ra anh ấy là người có đầu óc kém.”
“Sốt ruột sao, nếu không tớ thúc giục Cổ đẹp trai để cho anh ấy mau hành động, nắm chặt thời cơ tốt không nên bỏ qua cô gái tốt như vậy.”
Noãn Noãn hoàn toàn nghe theo phẩm chất tốt truyền thống vâng lời Chiến gia phúc hắc, Diệu Diệu tức giận uống nước ép trái cây không để ý đến cô, vừa quay đầu bỗng chốc quay đầu trở lại, người đàn ông kia vẫn còn nhìn ở bên này, anh ta không mệt sao.
Đôi mắt đen của Noãn Noãn dừng lại, rồi sau đó tràn đầy nụ cười, đưa tay vẫy vẫy bên kia.
Bạch Diệu theo động tác của Noãn Noãn vừa nhìn bên cạnh, lập tức quay đầu trở lại, nhóc con chết tiệt kia kêu anh ta tới làm gì!
“Đợi người sao?”
Người đàn ông đi tới, rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống.
“Ừm, giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của em, Bạch Diệu, Diệu Diệu, đây là ông chủ lớn phía sau quán ăn này, Sâm Lâm.”
Noãn Noãn giới thiệu hai người lẫn nhau một chút, Diệu Diệu tò mò ngẩng đầu lên, Sâm Lâm?
“Đại lộ Sâm Lâm sẽ không phải là tên của anh chứ?”
Mỉm cười, Sâm Lâm khẽ gật đầu, tay phải ngăn trở nửa miệng nhỏ giọng nói, “Không sai!”
Mặt phong lưu, môi đào hoa, dưới lông mày đen hẹp dài là đôi mắt sáng chói rạng rỡ mang theo vẻ thâm thúy.
Mẹ nó, là loại đẹp trai giống như Cổ Thanh Dạ.
“Trên người Diệu Diệu bị thương?”
Ánh mắt của Sâm Lâm quét qua trên vai Bạch Diệu, giọng nói mang theo sự quan tâm.
Trong lòng giật mình, người này tự làm thân sao, gọi nhũ danh của cô ấy vô cùng thân thiết, làm sao anh ta thấy được trên người mình có vết thương chứ?
“Nhãn lực của Sâm Lâm rất tốt, không hổ là ông chủ.”
Noãn Noãn đáp trả lời, mới vừa rồi vào cửa cô liền phát hiện ánh mắt của Sâm Lâm không bình thường, mặc dù anh ta cũng rất đẹp trai nhưng dù sao Cổ Thanh Dạ là người tới trước.
“Ôi, hôm nay Sâm Lâm cũng ở đây, ngồi xuống cùng chúng tôi ăn cơm đi.”
Đang nói, Thu Như dẫn một người đàn ông xuất hiện ở bên cạnh bàn.
Lập tức đứng dậy, Sâm Lâm lễ phép khom người chào, “Dì Thu, mọi người mau ngồi đi, hôm nay cháu tới đi dạo thuận tiện dẫn người bạn đến ăn cơm, cháu đi trước không quấy rầy, mọi người dùng cơm từ từ ạ.”
“Noãn Noãn, Diệu Diệu, giới thiệu cho các con một chút, đây là Hội đồng quản trị của trường học - tiên sinh Long Lân, Long tiên sinh, đây là con gái của tôi…”
“Chú xinh đẹp… Noãn Noãn…”
Hai người đồng thời lên tiếng, Thu Như sửng sốt nhìn Long Lân rồi nhìn Noãn Noãn, “Các người quen nhau sao?”
Trong lúc ăn cơm, Noãn Noãn bọn họ mới hiểu được, thì ra chú xinh đẹp là đại cổ đông lớn nhất của trường Quốc lập trung ương, hôm nay vừa mới mở cuộc họp đại cổ đông, Long Lân có thể lấy được 49 phần trăm cổ phần của trường Quốc lập trung ương còn trực tiếp bằng với thị trưởng Tinh Tử Bằng tham gia vào, hôm nay trường học trăm năm chính thức trở thành tập đoàn có cổ phần bị khống chế.
“Noãn Noãn không thích ăn ớt xanh?”
Long Lân lấy ớt xanh ra để ở trong dĩa, vừa lúc nhìn thấy động tác giống nhau của Noãn Noãn.
Hít hít lỗ mũi, gật đầu một cái, “Không chịu nổi vị này, chú cũng không ăn sao?”
“Ha ha, không chịu nổi vị này.”
Học giọng điệu của cô, con ngươi đen của Long Lân cong thành trăng lưỡi liềm.
“Nhà chúng tôi, trừ nhóc con này thì ai cũng đặc biệt thích ăn ớt anh, tật xấu của con nói không sai chứ cô Tinh!”
Thu Như cắt thịt bò bít tết xong để trong dĩa của Noãn Noãn, lại cũng làm như vậy giúp Bạch Diệu, “Diệu Diệu, bả vai con còn bị thương, dì cắt giúp con nhé, con ăn món khác trước đi.”
Mẹ bị sinh khó, sau khi sinh cô ấy xong thì qua đời, từ nhỏ đã sống cùng với cha rất độc lập tự mình vươn lên, ba năm trước cha không may bị hãm hại vào tù, cô ấy đi vào xã hội thượng lưu mua đi bán lại túi xách xa xỉ, rất nhiều thiên kim công tử nhà giàu quan chức đều là khách hàng của cô ấy, bây giờ cô ấy cũng là người buôn ma túy mà mọi người hận đến tận xương tủy.
Rất cảm động, trước giờ cô ấy cũng chưa cho rằng bản thân mình cần tình thương của mẹ, có cha là đủ rồi, có thể do chưa thấy mẹ, có thể kiên cường đã lâu nên bản thân mình đã sớm thành thói quen, nhìn dáng vẻ tươi cười hiền lành của Thu Như giúp cô ấy cắt bít tết, nước mắt không kiềm chế được trào ra ngoài.
“Đứa nhỏ ngốc khóc cái gì, sau này con chính là con gái của dì, cha con ở kia yên tâm đi, dì Thanh Nhi cũng đã chuẩn bị tốt rồi, trước lễ Giáng Sinh chúng ta sẽ dẫn con tới gặp ông ấy.”
Giáo sư Thu cắt bò bít tết thông thạo tự nhiên, lúc còn nhỏ thì em gái cắt cho anh trai, sau khi lập gia đình thì cắt cho chồng và bọn nhỏ, cuộc sống thật ra rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần sống với người yêu là đã hạnh phúc rồi.
“Cám ơn dì Thu, cám ơn Noãn Noãn, cám ơn.”
Nghẹn ngào ở cổ họng, tất cả lời cảm kích thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng chỉ hoá thành hai chữ - cám ơn, đây là lần đầu tiên Noãn Noãn thấy cô gái mạnh mẽ Bạch khóc trong hai tháng qua.
Rút khăn giấy lau nước mắt của cô ấy, Noãn Noãn trêu chọc, “Bạch xinh đẹp khóc đến trong lòng tớ đau đớn kịch liệt, ngoan, đừng khóc nữa.”
Mà ở một cái bàn không xa, Sâm Lâm thấy hết tất cả, nụ cười của cô, cử chỉ của cô, nước mắt của cô vẫn giống như nhiều năm trước, khắc sâu vào trong tim anh ta, chưa từng thay đổi.
“Nhìn gì vậy, người anh em.”
Tầm mắt của người bạn tốt bên cạnh nhìn theo Sâm Lâm về phía đối diện, “Mẹ nó, tôi đã nói nhìn em gái xinh đẹp nào chứ, nhưng mà ở Cổ Thành cũng có người con gái lọt vào mắt đẹp của anh, đúng là không dễ đấy.”
“Ai vậy, tôi phải nhìn xem thử, thưởng thức một chút, mắt của tôi cũng được dưỡng một chút.”
Khương Tống phía đối diện cũng quay đầu lại tham gia náo nhiệt.
“Cút xéo hết đi, nhìn cái gì hả, không phải nói đói bụng sao, mau chóng ăn cơm đi.”
Chuỗi lắc tay đầy cổ tay cùng với vòng kim loại nặng phát ra tiếng sột soạt, Khương Tống khép hờ mắt bắt được tay ngăn cản của Sâm Lâm, từ khe hở tay nhìn thấy người con gái đẹp trong miệng Văn Triết nói có dáng vẻ như thế nào.
Lập tức, cơ thể kích động đứng bật lên liền muốn qua bên kia, Văn Triết ngăn lại hành động kỳ quái của anh ta, “Anh vừa mới về nước liền kích động muốn đi đâu hả?”
“Anh thật sự không thấy rõ đó là ai?”
Khương Tống chụp lấy cánh tay ngăn ở trên vai, suy nghĩ một chút lại ngồi về tại chỗ.
Quá đột ngột đi có thể hù dọa cô hay không.
Suy đi nghĩ lại hay là yên ổn ăn cơm xong trước, sau đó cho cô một kinh ngạc, như vậy có vẻ được hơn, vì vậy Khương Tống ăn thịt bò bít tết Hàn cao cấp nhất nhập khẩu từ Hàn Quốc.
Mắt Văn Triết cận thị, còn là người đặc biệt ghét đeo mắt kính, hôm nay cũng không mang kính nên hình dáng mơ hồ trong đôi mắt đen, ra sức nhìn ngó, rốt cuộc mở to hai mắt, vui mừng nhỏ giọng hô một tiếng, “Là nhóc con.”
Khương Tống vừa ăn vừa đưa tay kéo Văn Triết kích động xuống, “Tôi nói này, đại họa sĩ Văn có thể bình tĩnh một chút được hay không, phải giống như lúc cậu yên tĩnh vẽ tranh, nhẹ nhàng như cảnh sơn thủy.”
Cau mày, Sâm Lâm nhìn hai người, “Các cậu quen bọn họ?”
“Sai, chính xác mà nói là— cô ấy.”
Sau bữa cơm, Long Lân lại có thêm nhận biết mới về Tinh Tiểu Noãn, ví dụ như mới vừa nói không ăn ớt xanh, còn có hai điều hai người cũng giống nhau như đúc— chính là không ăn cà chua và tỏi.
“Cháu dị ứng cà chua, chú à, còn chú không thích mùi đó sao?”
“Ha ha, chú muốn nói hai người chúng ta quá giống nhau đấy, chú cũng dị ứng cà chua.”
Tay phải cầm dao của Thu Như dừng lại, khẽ nhíu mày, bộ mặt cười ngưng lại liếc nhìn Long Lân, chuyện này cũng quá trùng hợp đấy, buổi sáng lúc mở cuộc họp cổ đông, gương mặt của Long Lân lạnh đến không có chút biểu cảm, bây giờ ngược lại trò chuyện thật vui vẻ với Noãn Noãn, người này là nhân cách phân liệt hay là cái gì?
Ăn cơm xong, Lãnh Thương lái xe đi đón Long Lân, trước khi đi vẫn không quên cố ý ghé vào bên tai cô nói nhỏ gì đó, thân mật mập mờ khiến cho Noãn Noãn từng bước lui về, không cẩn thận sau lưng đụng vào tay cầm của xe, đau đến cô nàng lập tức nổi giận.
“Đứng dậy, cách xa tôi một chút, nói hồi lâu một chữ tôi cũng không nghe rõ, anh nói xằng nói bậy gì đó, mau lái xe rời khỏi, hẹn gặp lại.”
Lãnh Thương cũng không giận, trầm thấp cười vuốt đầu tròn của cô, “Ngày mai gặp.”
Mẹ nó, thè lưỡi về phía xe, còn hằng ngày gặp, có tật xấu.
Xoay người, nhìn thấy Sâm Lâm và hai người đàn ông trẻ tuổi cũng đi ra khỏi phòng ăn, muốn tiến lên chào hỏi, chỉ thấy hai người bên cạnh Sâm Lâm đeo mắt kính lúc nhìn thấy cô rõ ràng lộ vẻ sửng sốt nhanh chóng chui vào trong xe, dáng vẻ giống như rất sợ.
“Ngày khác đến nhà anh chơi mang theo Diệu Diệu của em, anh vừa mới mua một căn biệt thự nhỏ vừa đúng coi như dời đến chỗ ở tốt.”
Tập đoàn của Sâm Thị - một nửa là người thừa kế, còn một nửa là bộ đội đặc chủng nửa đường xuất ngũ.
“Được, em sẽ chuẩn bị một món quà lớn.”
Nói xong, Noãn Noãn đến gần xe của Sâm Lâm xuyên qua mặt thủy tinh màu đen nhìn vào trong, một mảnh tối đen như mực có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng dáng lắc lư ở trong xe.
Chợt, giơ tay lên vỗ xuống thủy tinh, Khương Tống bị sợ đến khẽ run rẩy, “Không phải cô ấy phát hiện chúng ta rồi chứ.”
“Còn nói anh không sợ hãi, nếu lão đại của chúng ta nhận ra chúng ta thì đã sớm mở cửa lên xe, mau buông tay, cánh tay sắp bị anh nắm muốn gãy rồi.”
Tay của Văn Triết đẩy tay của Khương Tống, đưa mắt ra hiệu với Sâm Lâm.
Hiểu ý, Sâm Lâm đưa tờ danh thiếp cho Noãn Noãn, “Đây là số mới ở trong nước của anh, có rãnh thì liên lạc với anh trước.”
Vào lúc cửa xe nhanh chóng sắp đóng lại, Sâm Lâm lại nhô đầu ra, “À đúng rồi, chúc em tân hôn hạnh phúc.”
Tay vẫy vẫy, Noãn Noãn cứng ngắc nhếch miệng, có phải chuyện kết hôn của mình có quá nhiều người biết không.
Buổi chiều, Thu Thư trực tiếp dẫn Noãn Noãn bọn họ trở về nhà cổ, sau đó rời khỏi.
Lên lầu, hai người nằm ở trên giường, ăn no cũng không muốn nhúc nhích, nhìn chằm chằm đèn treo thủy tinh phong cách cổ, Noãn Noãn mới phát hiện ra đây là đèn treo mới đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn giãn ra, lòng nói buổi tối nhất định khen thưởng người nào đó một chút.
Đâm chọc Diệu Diệu bên cạnh sắp ngủ, “Cô Bạch, nói một chút xem sao cậu và Cổ đẹp trai quen nhau, thân nhau rồi đến yêu nhau vậy.”
Vẫn không có cơ hội hỏi, nhớ đến ánh mắt của Sâm Lâm và lời nói càng làm cho cô tò mò.
Bạch Diệu nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng nói, “Tụi tớ quen biết nhau mười lăm năm rồi.”
“Oa oa, các cậu nhỏ như vậy đã yêu nhau, thật sự là hâm mộ quá đi!”
Noãn Noãn nằm sấp ngồi dậy, gương mặt có 38 dạng, “Sau đó thì sao, tiếp tục.”
“Sau đó, lần đầu tiên tớ gặp anh ấy là ở cô nhi viện, nhớ ngày đó anh ấy giống như nổi điên lật ngược bàn cơm còn hắt canh cải trắng vào người dì ở cô nhi viện, lúc đó tớ chỉ cảm thấy anh ấy chính là một tên con trai ngang tàng không có giáo dục, thiếu lịch sự, không có lòng tốt, người không tử tế, nhưng cha tớ rất yêu thích vẻ khác thường của anh ấy, vào buổi tối hôm đó cha tớ dẫn anh ấy về nhà, nói là thu làm con nuôi làm vệ sĩ cho tớ.”
Khó hiểu, lông mày nhíu lại, “Không đúng rồi, ông nội phát hiện anh ấy ở dưới chân núi sương mù làm sao sẽ được chú Bạch nhận nuôi!”
“Bốn năm sau anh ấy đột nhiên biến mất, cho đến mấy tháng trước tớ mới gặp lại anh ấy, cho dù tớ đã nói không thích anh ấy, khẳng định cậu sẽ không đi, dù sao tớ chính là không thích anh ấy không thương anh ấy…”
Bạch Diệu càng nói giọng nói càng nhỏ, cuối cùng biến thành thì thầm bên miệng.
Nhìn chằm chằm cô ấy hồi lâu, Noãn Noãn cười nhẹ, đắp kín mềm cho cô ấy rồi rời khỏi phòng ngủ.
Đi tới cửa phòng sách, nhìn thấy cửa khép hờ, hả? Là Chiến Vân Không trở về rồi sao?
Nghĩ tới đẩy cửa liền đi vào.
“Chị ở đây làm cái gì?”
Giọng nói của Noãn Noãn lớn đến mức hù dọa Tinh Hạ lén lút, cơ thể không đứng vững lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống, vội vã lung tung bắt được giá sách, xoay người tức giận trừng mắt nhìn cô, “Cô muốn hù chết tôi sao, kêu lớn tiếng như vậy.”
Ngửa đầu, đôi mắt đẹp sắc bén của Noãn Noãn nhìn cô ta, “Chị ở trong phòng sách của chồng tôi làm gì hả?”
“Lão đại, bây giờ chúng ta có nên đi vào hay không?”
Ngoài cửa, Chiến Vân Không, Quan Lê Hiên và một người đàn ông khác đứng ở bên ngoài nhìn thấy tất cả.
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như dao, “Noãn Noãn sẽ xử lý tốt.”