Edit: Tịnh Hảo
Nói thì chậm như xảy ra rất nhanh, bỗng chốc, bước một bước dài quăng thùng sắt trong tay lên đầu một người áo đen.
Keng… Lực lớn âm thanh lớn, tiếng kêu rên bên tai không dứt.
Có người điểm pháo, có người cũng không trấn định.
"!@#$%$@, lên cho tôi!"
Loạn rồi, bảy đánh một, âm thanh truyền đến cũng tốt, thật sự còn kích thích đẹp mắt hơn cả phim, binh binh bang bang…
Thùng sắt đánh cái muôi rồi, cây lau nhà lên (chỗ này mình không hiểu lắm), “Đánh chết đám chó này, còn tốt chứ…” Nhìn cô nàng Noãn một bên thoải mái, nhảy cẫng lên hoan hô, cổ vũ trầm trồ khen ngợi, đã sớm quên mất chuyện đi tìm viện binh đến ngoài ngàn dặm.
“…”
Lúc này—
Cửa sổ ở lầu hai.
“Hừ, xem ra kẻ thù của cô ấy vẫn không ít.”
“Vẫn là bộ dáng Tinh gây rối, cũng không nên xem thường cô ấy, nha đầu này càng lớn càng có lực vô hình ngưng tụ.”
Nguyệt Chân dựa trên cạnh cửa số ẩn núp trong bóng tối, nhíu mày mắt nhìn toàn bộ ở dưới lầu.
Sophie cầm quả táo trắng (1), vui vẻ chụp, “Ai, tớ rất thích người đàn ông mạnh mẽ đó, dáng dấp thật đặc biệt hăng hái, tớ đều đã nhìn thấy đường cơ bắp rồi.”
(1) Quả táo trắng chính là điện thoại iphone màu trắng.
Nguyệt Chân liếc xéo cô ấy một cái, “Đức hạnh, không biết tiểu thư Sophie đã trải qua bao nhiêu đường cơ bắp rồi, thân kinh bách chiến (2), lão luyện trên giường nhìn lão nhị của anh ta một cái liền biết lớn bao nhiêu số, chị em cảm thấy có hứng thú đối với chuyện này…”
(2) Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
“Thoải mái…”
Nguyệt Chân sửng sốt, ý nghĩ phóng túng đều có thể, kích cỡ rất lớn chỉ nhìn liền biết mạnh mẽ, trinh tiết lập tức nát đầy đất.
“Biến, nghĩ gì đấy.”
“Nghĩ cái suy nghĩ của cậu.”
Môi cong lên, Nguyệt Chân tiện tay chụp mấy tấm ảnh kiệt tác, đè xuống phím gửi đi, màn hình nhắc nhở gửi đi thành công.
Trụ sở huấn luyện Bạo Phong.
Giờ phút này, Chiến Vân Không đang cùng Quan Lê Hiên bàn bạc sách lược tác chiến diễn tập quân sự. Điện thoại di động ở trên bàn đột nhiên chấn động ong ong.
Phiền toái, lông mày vừa nhướng lên, là một số điện thoại xa lạ, lại nhìn nội dung, mặt Chiến gia lập tức đen còn hơn đáy nồi, con ngươi tối tăm dâng lên trận cuồng phong rét lạnh.
“Phanh—”
Một quyền nện ở trên bàn, tách trà theo lực mạnh mẽ của Chiến gia vượt ra ngoài.
Chuyện gì vậy?
Lão đại, gần đây nóng tính đặc biệt kém thú vị, kích lửa rồi.
Quan Lê Hiên nghi ngờ, nhận lấy điện thoại Chiến gia đưa tới, vừa nhìn.
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, lại là đám con cháu quyền quý trêu chọc quấy rối Noãn Noãn chúng ta, mẹ nó nhất định giết không tha.”
“Cho tôi bắt sống lại, tôi tự mình giết chết bọn họ.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng rét lạnh thấu xương.
Muốn chơi, anh theo đến cùng.
Anh hùng không chịu nổi đám sói, hai quả đấm khó khăn chống lại bốn cái chân (3), vũ khí ở nhà đúng là vẫn không chống được sản phẩm công nghệ cao.
(3) Ý chỉ mấy người đàn ông mặc áo đen kia là động vật bốn chân.
“Đừng nhúc nhích!”
Huyệt thái dương chợt lạnh, một súng lục giảm thanh màu đen đặt lên đầu Noãn Noãn.
Hoàn toàn yên tĩnh, lúc này chỉ có âm thanh tim đập và tiếng lá cây xào xạc.
“Mẹ nó, con nhóc cô không phải đi tìm cứu binh sao!”
Nháy mắt ngây ngô phóng tia điện, cô nàng Noãn cũng ngốc, ngây ngô cười ha ha, “Bởi vì đại ca anh đánh quá đặc sắc cho nên nhìn thấy tôi liền quên chuyện chính rồi, hiện tại làm sao đây!” Bởi vì tạo ra một câu lý do hợp thời, lập tức phù hợp.
Rất muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng phun một ngụm máu, đều bị cô gái nhỏ này làm tức chết rồi, làm sao hả? “Rau trộn!” (4)
(4) ‘Rau trộn’ là thuật ngữ trả lời không chính thức dùng trong trường hợp hồi đáp, bình thường dùng để trả lời câu hỏi “Làm sao đây?” Ý nghĩa của ‘rau trộn’ bày tỏ ý để ở một bên, không quan tâm, hoặc diễn tả không có biện pháp khả thi nào. (nguồn baidu)
Một tiếng quát giận rung thời, khẽ ném thùng sắt đã bị đánh rách trong tay, nghiêng người như cơn gió lốc đá ngã chân người đàn ông áo đen bên cạnh, đoạt lấy súng trong tay anh ta.
Nạp đạn lên nòng, mở chốt ra, ngón tay đặt trên cò súng, động tác lưu loát như nước chảy mây bay hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào.
Người ở lầu trên lầu dưới cả kinh trợn mắt há mồm.
Đừng hâm mộ anh, chẳng qua anh là một truyền thuyết.
Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thương lạnh lùng, lạnh rùng mình, “Đạn không có mắt, buông tiểu cô nương ra, nếu cần tôi có thể phối hợp đi với các người, mỹ nam có lợi nhất, không ngại suy xét cân nhắc, xin hỏi đại ca ông chủ các người là công hay là thụ!”
Hì hì— khẩu vị nặng.
Lông mày Noãn Noãn cau lại, nhìn người đàn ông có chút xinh đẹp, ánh mặt trời làm nổi bật gương mặt anh tuấn, nhưng trong mắt lộ ra một ánh sáng rét lạnh.
“Tên khốn kiếp! Bản lĩnh không tệ, có hứng thú gia nhập với chúng tôi hay không, vàng và mỹ nữ có rất nhiều, số lượng đàn ông cũng phong phú, chất lượng lại cao, người anh em không ngại suy nghĩ một chút.”
Thọc gậy bánh xe? Rất có chiến thuật, tiền bạc sắc đẹp hấp dẫn, nhưng hiệu nghiệm không?
“Có thể suy tính!”
Lãnh Thương cười không bình thường khép hờ mắt, cầm súng nhắm ngay mi tâm của người đàn ông.
Cô nàng Noãn có chút dừng lại, có chút hối hận, mới vừa rồi trong điều kiện sẽ cho mỹ nam một xấp tiền, rốt cuộc đầu năm nay cánh rừng lớn chim gì cũng đều có.
Người không thể nhìn qua bề ngoài, bên trong đẹp mới quan trọng.
“Anh em, mau bỏ súng xuống, nhanh đến nơi này với anh.”
Người đàn ông ngoắc ngoắc ngón tay với Lãnh Thương.
Nhưng vào lúc này, một màn đáng sợ xảy ra.
Ngón trỏ người đàn ông kéo dài ở giữa không trung đột nhiên chỉ còn nửa khúc, nhìn chằm chằm nửa lạp xưởng thối nát máu nóng chảy ra bên ngoài, hồi hộp trong lòng cô nàng Noãn hạ xuống.
Hồi lâu— một tiếng thê thảm kêu rên, phá vỡ bầu trời mùa thu.
“A… Tay của tôi… A…”
Là ai nổ súng?
Kỹ thuật tốt bắn chính xác, nhưng đạn tuyệt đối không phải từ Lãnh Thương đối diện bắn ra.
Điểm này, Noãn Noãn rất khẳng định, nghiêng đầu, nhíu chặt lông mày, nôn nóng tò mò nhìn xung quanh.
Hô— Thì ra là anh, phúc lớn mạng lớn, cô nàng Noãn cười rực rỡ như hoa.
Cổ Thanh Dạ nhanh chóng di chuyển giống như con báo săn chạy trong rừng, đôi mắt màu đỏ sậm giống như băng đá phát ra ánh sáng.
Bảy phút trước mới vừa nhận được điện thoại của Chiến gia, nghe giọng nói băng lạnh của Chiến gia nhìn nội dung tấm hình, mỹ nam Cổ vừa tức vừa suy sụp.
Không vội không thở hổn hển hơi thở vững vàng, một tầng mồ hôi trên trán, khạc một ngụm nước bọt, kéo Noãn Noãn qua bảo hộ ở sau lưng.
“Cô gái nhỏ, em liền không thể sống yên ổn hai ngày, thế nào đám chó con có thương tổn em không?”
Trước khi chưa quen biết cô nàng Noãn, Cổ Thanh Dạ không biết gì gọi là phiền toái, nhưng từ lúc cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, hoàn toàn đã xảy ra biến đổi lớn nghiêng trời lệch đất. Ngày tháng vẫn trải qua như ngày thường, nhưng chất lượng thì rút ngắn lại, sáng nay rời giường anh phát hiện trên áo gối xuất hiện rớt vài sợi tóc, hiện tượng này trước kia tuyệt đối chưa từng xảy ra, anh rụng tóc rồi.
“Làm phiền anh, may mà có anh ấy…?”
Người nào?
Cổ Thanh Dạ không hiểu nhìn theo hướng chỉ của cô.
“Không thấy!”
Còn chưa hỏi tên tuổi ân nhân cứu mạng, còn chưa cho anh thù lao, đã không thấy tăm hơi.
Có ân mà không báo trong lòng cô sẽ khó chịu.
Một giờ chiều, phòng ngủ chính ở lầu hai nhà cổ.
Đứng thẳng ở góc tường, cô gái có dũng khí cảm thấy tai họa sắp xảy ra, chân run rẩy.
‘Cùm cụp—’ kinh hãi, cửa bị khóa lại.
Người đàn ông như từ địa ngục leo ra khỏi địa phủ, trong đôi mắt sâu thẳm chôn giấu khí lạnh bắc cực và gió lạnh gào thét, quét qua trên mặt Noãn Noãn.
“Tới đây.”
Giọng nói khàn khàn âm u trầm thấp hấp dẫn nghe không ra cảm xúc gì.
“Này sẽ lạnh.”
Lông mày dựng đứng lên tức giận, quát lên, “Nhanh qua đây.”
Ôi, thật mạnh mẽ, cô vẫn còn một bụng tức giận ấm ức không có chỗ phát hỏa, giống như tất cả đều là lỗi của cô vậy, khó chịu, tuyệt đối bực bội.
Nhíu mày, hất cằm lên, kiêu ngạo ngang ngược bướng bỉnh cười nhạt, “Chiến gia, em muốn đứng chỗ nào là tự do của em, mắc mớ gì tới anh!”
To gan quá rồi, chống đối gia là không có kết quả tốt, cô nàng Noãn tự cầu nhiều phúc thôi.
Khuôn mặt tuấn tú tối sầm, lửa giận thiêu đốt dưới đáy mắt, cháy hừng hực, tức giận, buồn bực, nhìn chằm chằm mặt cô không buông tha biểu tình nhỏ nhặt nào của cô nàng, tiếp theo, khóe môi nâng lên, gia tà mị nở nụ cười, “Không đáng làm anh hùng!”
Sững sờ, lời này nghe sao có vị dưa chua ê ẩm châm chọc! Anh cười cực kỳ thấm vào người ta.
“Anh hùng biến thành gấu nhỏ không được sao?”
Ai mà không có giấc mơ làm anh hùng, nhưng bây giờ cô không muốn rồi có thể không.
Lỗ mũi hừ một tiếng, gia mím chặt môi, nhưng vẫn như khối băng lộ ra ý cười.
Đồ ranh con đáng đánh đòn.
Một tay đặt trong túi quần, cởi núi cổ áo quân trang, nện bước chân cương nghị đặc hữu của quân nhân từng bước tới gần Noãn Noãn, ngón tay nâng cằm cô lên, “Người bạn nhỏ, khi nào thì có thể ngoan ngoãn cho gia đây!”
Cái ót kề sát trên vách tường, đầu lông mày nhảy dựng, “Ách— khó nói quá.”
“Hả?”
Rất rõ ràng Chiến gia không hài lòng với câu trả lời, giơ tay lên liếc đồng hồ kim cương một cái, “Còn có năm phút đồng hồ, huấn luyện tàn khốc chính thức bắt đầu.”
“Không được.”
Cô nàng Noãn thật nóng nảy, hô to một tiếng, “Anh muốn trừng phạt em thế nào đều được nhưng đừng giày vò bọn họ, tiếng xấu này em gánh vác không nổi, gia xin ngài thương xót, em sai lầm rồi còn không được sao, về sau ai muốn trói em em tuyệt đối không phản kháng ngoan ngoãn phối hợp, đừng tàn khốc, được không.” Đôi mắt ngập nước mênh mông, chóp mũi phấn hồng có một tầng mồ hôi, trạng thái quyến rũ nịnh hót.
Cô nói gì, lần sau?
Còn phối hợp tốt? Đáng chết, cô có biết hay không khi gia nhìn thấy tấm hình đã luống cuống…
Một cỗ nóng ở trong cơ thể bỗng bốc lên.
Thô bạo gặm nuốt mang theo ý trừng phạt, đau đến trái tim Noãn Noãn co rút lại, khốn kiếp bất luận có phản kháng hay không cô chỉ có thể nhận tội, bị động tiếp nhận mưa to gió lớn của người đàn ông, hai chân đột nhiên bay lên không trung, bị chân dài của người đàn ông chống đứng lên bao quanh thắt lưng cường tráng của anh.
Mặt nóng rồi, biến đổi màu rồi, động tác này quá mập mờ.
Hôn một đường đi xuống, phát ra giọng nói khàn khàn, "Chiến gia, nên kiềm chế, chống đỡ lều trại đáng xấu hổ."
“Tiểu súc sinh, cắn chết en.”
Xốc xếch, môi sưng, đôi mắt ngập nước, mặt như hoa đào.
Đôi mắt tối sầm lại, Chiến gia phiền muộn, một tay cầm tiểu bạch thỏ trên người cô dùng sức hung hăng bóp, vê, cảm giác cầm trên tay trước nay chưa có thoải mái.
Làm gì vậy Chiến lưu manh, cô nàng nổi giận rồi, chân mày nhíu chặt, cắn răng nghiến lợi.
“Chiến Vân Không, con mẹ nó đây là anh nhào bột bánh bao hả, lấy móng vuốt ra cho lão nương.”
“Hơi nhỏ một chút, gia xoa bánh bao thật tốt sẽ lớn hơn một chút.”
“?”
Thật là người đàn ông cực phẩm biến thái quốc tế, cấp bậc không biết xấu hổ cũng đứng hàng đầu tiên rồi.
“Thức ăn bổ hữu hiệu hơn vật lý trị liệu!”
"Thúi lắm......."
"......"