Edit: Tịnh Hảo
Dưới trời chiều, ánh nắng hoàng hôn đỏ bừng nhuộm cả bầu trời.
Giấc ngủ này rất sâu, nhiều năm nay ngủ không sâu vào hôm nay lại mất hiệu lực, nơi ngực có một hình dáng tròn tròn ấm áp bao lấy trái tim anh, vị trí kia không hề lạnh lẽo nữa, một tia ấm áp quanh quẩn trong lòng, mở mắt ra, Chiến Vân Không mất hồn…
Giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại nằm ở bên cạnh anh, trên gương mặt đang ngủ khóe miệng cong lên như rất vui vẻ, hơi thở ấm áp đều đều, lại gần hít vào mùi thơm dễ chịu tỏa ra trên người cô, tinh thần sảng khoái.
Bàn tay to xoa nhẹ lên tay trắng nõn nà mềm mại của cô, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vuốt ve, vuốt ve.
Ánh mắt nhu tình lay động như sóng biển mênh mông, bọt sóng vỗ vào vách đá kích thích ngàn tầng sóng biển rơi vào tầm mắt, đưa mắt nhìn mấy giây sau, cưng chìu cúi đầu hôn lên trán sáng bóng của cô, mang theo sự quyến luyến và một chút tình cảm mà anh vẫn chưa biết rõ suy nghĩ của mình.
Đường Đóa đang chuẩn bị buổi tối, phòng bếp chính là lãnh địa của mình cô, trừ cô ra không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phòng bếp, đây cũng là lí do tại sao căn biệt thự này không có người giúp việc, bởi vì chuyện gì cô cũng tự làm, nhất là đang chăm sóc em dâu nên phương diện này càng thêm không được qua loa.
“Chiến nhị thiếu, có rảnh không, chúng ta tâm sự một chút!”
Đường Đóa thừa dịp đang nấu món canh, dở tay đi tới sân trước, nhìn thấy Chiến Vân Không một tay đặt trong túi quần đứng thẳng ngược chiều ánh sáng hút thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên, góc cạnh mờ mịt lộ ra sự anh tuấn của anh.
“Nếu như chị lấy thân phận chị dâu của em để nói chuyện, có lẽ em sẽ xem xét.”
Giọng nói của Chiến Vân Không lạnh nhạt, lạnh lùng liếc cô một cái.
Đường Đóa hơi ngừng lại, ngọn lửa cháy mạnh trong đôi mắt phút chốc ảm đảm không chút ánh sáng, khổ sở xẹt qua khóe miệng.
“Cảm ơn em, Chiến Vân Không, vẫn còn coi chị là chị dâu của em.”
Lần đầu tiên gặp Chiến Vân Tế là vào lúc 13 tuổi, 15 tuổi yêu anh ta, con đường yêu đương 8 năm gặp nhiều khó khăn cản trở, 23 tuổi gả cho anh ta, 26 tuổi ly hôn, 13 năm dây dưa và ràng buộc rất nhanh liền kết thúc, lòng của cô cũng đã khô héo.
“Cũng từng là vợ chồng còn vượt biết bao khó khăn, dâu cả nhà họ Chiến vĩnh viễn đều là chị.”
Phun ra làn khói cuối cùng, dập tắt tàn thuốc, bước nhanh đi vào phòng khách, lúc lướt qua bên người cô nói một câu “Canh của chị hình như bị khét rồi.”
Trong phòng.
Noãn Noãn cuộn tròn thân thể, đầu giấu dưới đầu gối, tư thế ngủ như vậy giống như hình dạng thai nhi đang ngủ, bình thường đều là ngoài cứng trong mềm, bề ngoài kiên cường nhưng trong lòng có một khát vọng cảm giác an toàn.
Chiến Vân Không lẳng lặng ngắm nhìn Noãn Noãn trong giấc mộng, thật lâu không dời mắt được…
Giường lớn lõm xuống, chống đầu lên nằm nghiêng bên người cô, ánh mắt tối tăm, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô hồi lâu, trong lòng dâng lên sự tà ác hứng thú, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng nắm cái mũi cô, không khí bị cản trở, miệng nhỏ phía dưới vô thức khẽ nhếch, bật hơi thở ra.
Áp đầu đè lên môi cô, ngậm vào trong miệng gặm cắn ngăn chặn tất cả không khí tiến vào, nửa phút sau những quả đấm nhỏ giống như mưa rơi đùng đùng nện lên người đàn ông.
“Uhm… Uhm… Uhm…”
Thiếu oxy luân chuyển, thân thể bắt đầu kháng nghị giãy giụa, cảm giác khó chịu xâm nhập vào đại não.
Cô gái chợt mở mắt ra, nâng đùi phải lên đè lại lăn lộn, trong nháy mắt liền ngồi lên người Chiến Vân Không, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Đại biến thái, ma quỷ, khốn kiếp, anh buồn bực muốn giết chết em hả?
Nhìn anh ngủ tốt bụng đắp mền cho anh, đổi lấy chính là cách cư xử nhém xíu hại chết mình, còn có thiên lý không, không có nhân tính, người đàn ông chết tiệt.
Chuẩn mực nữ trên nam dưới, vẻ mặt Chiến gia hưởng thụ hai tay đặt dưới đầu, đôi mắt sáng rực dừng trên đôi mắt to tròn chuyển động như nước, tâm tình thật tốt, lông mày chau lại, trêu chọc Noãn Noãn.
“Bà xã Tiểu Noãn Noãn của anh không thể chờ đợi được sao! Là ông xã thì làm thế nào cho phải đây?”
Giả bộ, quá giả bộ, điển hình là loài sắc lang khoác da người.
“Thật không biết xấu hổ.”
Cô nhìn những trái dâu tây trên cổ anh, mặt đỏ lên, quá mị hoặc, đúng là người đàn ông yêu nghiệt cực phẩm còn sót lại trên nhân gian.
Chợt, Chiến Vân Không đỡ lấy sau lưng cô ngồi dậy, hai người chóp mũi đối chóp mũi, Noãn Noãn theo bản năng bấu víu vào bờ vai của anh, khí nóng phun lên khiến lỗ chân lông cô nở rộ, tốc độ tim gan trực tiếp tăng lên, khóe mắt người đàn ông mang theo nụ cười cám dỗ, chạm khẽ vào môi anh đào của cô.
“Ngày mai em có thể xuất viện rồi, hài lòng chưa?”
Khóe miệng nâng lên, cô cười, rất đẹp.
“Đây là tin tốt nhất mà em nghe được trong ngày hôm nay, hì hì… Cảm ơn thủ trưởng Chiến đã thông báo, chào.”
Nói xong, tay phải xẹt qua đỉnh đầu, làm tư thế chào coi như còn chút đúng tiêu chuẩn, hướng về phía Chiến Vân Không kính chào.
‘Bẹp’ không keo kiệt chút nào hôn lên má anh một cái.
“Thủ trưởng Chiến, em phát hiện… em bắt đầu có chút thích anh.”
Phòng ăn.
Đầu bếp Đường làm sáu món mặn một món canh, màu sắc tươi ngon dồi dào dinh dưỡng, mùi thơm xông vào mũi, ý muốn chuẩn bị chạy lại ăn.
Vốn là bữa tiệc ba người, nhưng lúc dọn cơm lại nghênh đón một vị khách không mời mà tới.
“Anh cả đến rồi.”
Ánh mắt của Đường Đóa và Chiến Vân Tế hai bên bồi hồi, Noãn Noãn không dám mở miệng nói chuyện, trong đầu buồn bực ăn món ăn trong chén mà Chiến Vân Không gắp cho.
“Noãn Noãn, đi lấy chén cơm xới cơm cho anh cả, ngoan.”
Chiến Vân Tế nhàn nhã nói với Noãn Noãn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đường Đóa không dời đi.
Nhẹ ‘dạ’ một tiếng, chịu khó chạy vào phòng bếp, giàu lòng nhân ái múc một chén cơm đầy cho Chiến Vân Tế. Lấy thêm một chiếc đũa, trang bị đầy đủ xong rồi đưa tới tận tay anh ta.
‘Pằng’ một âm thanh vang lên, Đường Đóa dùng sức đặt chén cơm lên bàn, lạnh giọng nói.
“Chiến Vân Tế, anh còn biết xấu hổ không!”
“Ha ha… Ở trước mặt người trong nhà anh không cần mặt mũi.”
Cợt nhã cười du côn với Đường Đóa, vừa há miệng ăn cơm vừa nói.
“Còn là tự tay vợ mình nấu, thức ăn cũng ngon nhất.”
Chiến Vân Không xem mọi chuyện như vô hình, không có chuyện gì tự ăn cơm của mình, gắp thức ăn cho Noãn Noãn, ưu nhã quý khí, tất cả đều không giống hai chữ quái thú.
Trong lòng Noãn Noãn ngoại trừ khiếp sợ còn có ngờ vực, chị dâu nhìn thấy Chiến Vân Tế rất tức giận còn có ý thù hận, anh cả nhìn thấy Đường Đóa thì vui mừng tình cảm thắm thiết, đương nhiên hai người kia không được tự nhiên, không hiểu, không nghĩ ra, loạn.
Không thèm nói thêm nửa câu, trừ tiếng va chạm của bát đũa thì không còn tiếng vang khác.
Hai mươi phút sau.
Noãn Noãn rửa chén giúp Đường Đóa, muốn hỏi lại không dám hỏi, trong lòng cô hiếu kỳ huyên náo bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.
“Chị dâu, làm sao chị quen biết Phong Tây vậy?”
Phá vỡ sự yên lặng, cô đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra sáng hôm nay.
“Chị à, chị là bà chủ của Phong Tây, đương nhiên quen biết cậu ta.”
Đường Đóa, tạo ra nhiều ngôi sao quốc tế, giám đốc tập đoàn giải trí STAR, thương giới người ta gọi là bà chủ quyến rũ xinh đẹp nhất.
21 tuổi tiếp nhận quản lý công trường ngôi sao lớn nhất châu Á, rất ít lộ diện trước ống kính truyền thông, là đối tượng nịnh bợ của trai xinh gái đẹp giới thượng lưu.
Truyền thuyết về cô có rất nhiều loại, hầu hết sự trưởng thành của cô có được đều trải qua ở nước J, là kiểu mẫu tri thức của nhiều phái nữ.
Chị dâu của mình không phải là bà chủ tập đoàn STAR tạo ra nhiều ngôi sao quốc tế chứ. Người nhà họ Chiến toàn xuất hiện nhân tài, mỗi người đều là đại nhân vật chức cao.
Thu thập xong hai người đi ra ngoài, phòng khách chỉ có một mình Chiến Vân Không hai chân gác lên ghế sofa ngồi xem tin tức quân sự, mà người đàn ông kia cũng đã sớm rời đi.
Mất mát nảy sinh dưới đáy lòng, một loại chua xót từ ngón chân lan tới lên trái tim, đầu óc đau đến muốn ngất đi.
Chiến Vân Tế, lúc này chúng ta hoàn toàn chơi xong.