Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 39: Em phải gọi tôi là chị gái




Edit: Tịnh Hảo

“Thơm quá!”

“Này là mùi sườn lợn kho tàu, ai làm?”

Nhắm mắt lại, hít hít mũi, linh hồn đã bay ra khỏi cơ thể, bám theo mùi thơm thức ăn kia.

Mở mắt, chợt ngồi dậy.

Không đúng, làm sao bệnh viện lại có thể có mùi cơm chín.

Mẹ nó, mình sẽ không bị trói đi nữa chứ.

Vẻ mặt hốt hoảng quét mắt nhìn tình hình xung quanh.

Phong cách thiết kế vô cùng đơn giản, đen trắng xen kẽ, cứng rắn, rèm cửa sổ màu trắng che kín ánh mặt trời chói mắt ở ngoài phòng.

Đồ vật bày biện chỉnh tề có trật tự.

Nhìn ra được chủ nhân của căn phòng này rất thích màu trắng và đen, cô nằm trên tấm đệm màu đen, chăn là màu trắng, tràn đầy hương thơm bạc hà ở chóp mũi cô, quen thuộc khiến cô có chút hoài nghi.

Không giống phòng của phụ nữ, trong lòng buông lỏng, không tồi.

Không phải ở lò mổ ngày hôm đó. Ngày đó quả thật chính là một cơn ác mộng.

‘Cùm cụp’ khóa cửa chuyển động.

Noãn Noãn bị dọa sợ chui vào trong chăn, toàn thân đề phòng ngược lại dựng thẳng lên, góc chăn che kín khuôn mặt, lộ ra hai mắt lén quan sát động tĩnh bên ngoài.

Ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra.

Chỉ thấy, đầu tiên một đôi đùi đẹp đập vào trong tầm mắt cô, trắng noãn thon dài, con ngươi chuyển động, bực tức cắn chặt môi dưới, ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

Chiến Vân Không đáng chết, đây chắc là tiểu tứ nào đó.

Bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt vặn vẹo rất xấu, bản thân cũng không ý thức được giờ khắc này trong lòng cô đang ghen.

Đường Đóa vừa vào cửa liền nhìn thấy trên giường toàn màu trắng, sửng sốt.

Đứa nhỏ này ngủ thật đúng là không thành thật, tư thể ngủ có đủ yêu cầu cao, đều cuộn tròn thành một quả cầu.

Khẽ mỉm cười, dịu dàng ôn hòa, sợ cô bị thức giấc.

Kết quả là, nhón chân tiến lên tới trước mặt, nắm góc chăn từ từ nhấc lên…

Hai cặp mắt đẹp nhìn thẳng vào nhau, một đôi lạnh rét đến thấu xương, một đôi nhu tình như nước.

Im lặng hồi lâu—

Đường Đóa chống lại cặp mắt lạnh lùng kia, một phút sau không nhịn được bật cười một tiếng.

“Nhóc con à, ánh mắt rất không hữu nghị nha, chị chính là người tốt, đừng sợ.”

Trìu mến siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, thật trơn trượt.

Nhìn ánh mắt phòng bị của con thú nhỏ kia, giữa đôi mắt trong xanh như sóng biển nảy ra chút nhộn nhạo, diễm lệ mê người, mát mẻ như một đóa hoa anh túc nở rộ, giữa kiều diễm mang theo nét đẹp thuần khiết nhìn một cái liền không có cách nào quên.

Người con gái trước mặt, nhìn như vô hại, nụ cười chuẩn quốc tế rất đẹp.

Không giống kẻ xấu, rất thân thiện, khiến Noãn Noãn không kịp cảm thấy ôn hòa buông sự đề phòng xuống, lông mày nhíu chặt.

Nhưng mà, cũng không thể khinh thường, đầu năm nay loài sói lang khoác da dê quá nhiều, không thể không phòng bị.

“Sườn kho là do cô làm?”

Choáng váng, vốn cô không muốn hỏi vấn đề này, nhưng đã bật thốt lên rồi, tha thứ cho cô đi, không có việc gì dạ dày là trước nhất, cô thật sự quá đói rồi.

Đặc biệt, thú vị, xinh đẹp, thông minh…

Đường Đóa càng có thêm sự hiểu biết mới về Noãn Noãn vừa mới biểu hiện, loại tình cảm yêu thích không nói nên lời.

Cô xúc động, tay xoa nhẹ lên mái tóc ngắn rối bù.

“Trước tiên, chị tự giới thiệu một chút, tên chị là Đường Đóa, em phải gọi là chị gái, sườn lợn kho tàu của chị siêu cấp vô địch ngon, có muốn ngồi dậy nếm thử một chút không.”

Cười nhẹ nhàng nhìn chằm chằm ánh mắt đói bụng đầy khát vọng của Noãn Noãn.

“Muốn.”

Không cần suy nghĩ liền nói ra, nói xong, ngượng ngùng cúi đầu mặt đỏ bừng như người thẹn thùng.

Oán thầm, thật mất mặt, một món sườn lợn kho tàu liền khiến cô đầu hàng.

Mặc kệ, đói bụng chính là đói bụng, không thể qua loa, ăn no trước rồi nói sau.

Thật ra thì, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ trong bụng không có đồ ăn.

Đường Đóa dắt tay nhỏ bé của cô đi tới phòng ăn ở lầu một.

Thức ăn ngon đầy bàn, đủ màu sắc hương vị, được ăn khiến Noãn Noãn như mở cờ trong bụng, từ trước đến nay cô không có bất kỳ sức chống cự nào đối với đồ ăn.

Ở trước mặt thức ăn ngon chỉ số thông minh liền thành số lẻ.

Gật gù hả hê nhai miếng sườn trong miệng, chân mày chợt nhíu lại, nhìn chằm chằm Đường Đóa ớ phía đối diện hai tay nâng mặt vẫn đang nhìn cô ăn.

“Chị… không phải là tiểu tứ của Chiến Vân Không, nhưng mà tài nấu nướng của chị quả thật rất đáng khen.”

Người con gái này, dáng dấp xinh đẹp, nấu ăn ngon, nếu như thật sự là tiểu tứ chết tiệt không biết xấu hổ của người đàn ông kia thì cô thừa nhận, ai kêu há miệng mắc quai.

“Ha ha… Nhóc con, nghĩ gì thế, trừ em ra còn ai có thể khống chế được trái tim của vua muôn thú mặt lạnh đó, chị đã có đối tượng trong lòng rồi.”

Nói xong, Đường Đóa thu miệng lại, thống hận mình nhất thời nhanh miệng, nói cho đã cái miệng.

Không ngừng lấy tay vỗ vào đôi môi gây họa.

Không phải?

Cô nhìn cũng không giống, được rồi cô thừa nhận lúc này thức ăn ngon rất hấp dẫn.

Noãn Noãn cười rực rỡ như hoa, còn chói mắt hơn mặt trời.

“Chị gái, em cứ như vậy vừa nói, chị cũng như vậy vừa nghe, ngàn vạn lần đừng nói cho tên ma quỷ mặt lạnh kia.”

“Thành giao, nhưng mà…”

Đường Đóa kéo dài âm cuối, ánh mắt rất có thâm ý liếc Noãn Noãn.

Hơi ngừng lại, “Nhưng mà cái gì?”

Không hiểu uống một hớp canh gà nói mơ hồ không rõ.

Đường Đóa thừa lúc chưa chuẩn bị, đưa tay búng lên trán sáng bóng của cô, chê cười nói.

“Nhưng mà em phải nhận chị là chị gái ruột của em.”

Đừng nói, cô thật đúng là thiếu một người chị gái, dù thế nào cũng phải có anh có chị mới tính là cân bằng.

Không cần suy nghĩ, không nói hai lời, trực tiếp gật đầu đồng ý.

“Được, vừa đúng em không có chị gái, khi không có mỹ nữ xinh như hoa từ trời rơi xuống nhà em, đây là chuyện tốt.”

Có một mỹ nữ có tay nghề đặc biệt là chị gái, thật sự hạnh phúc nha, ai không đồng ý là đứa ngốc.

Hai bên vỗ tay đạt đến thỏa thuận chung, Đường Đóa lập tức sắm vai chị gái phát triển đến mức tận cùng, vừa múc thêm cơm cho Noãn Noãn, vừa gắp thức ăn.

“Chị, tại sao em lại ở chỗ này, đây là nơi nào?”

Ăn uống no đủ cũng nên hỏi vấn đề chính một chút, mở miệng kêu chị gái, trôi chảy thuận lợi, Đường Đóa nghe được, lỗ tai có bao nhiêu thoải mái, mơ ước từ nhỏ rốt cuộc hôm nay đã đạt được.

“Chồng em tạm thời để em ở chỗ này, sáng sớm ngày mai anh ta liền đón em trở về rồi, chị gái của em đều hiểu, mới kết hôn, tách ra một chút đều nhớ muốn phát điên, chớ nói chi là một buổi tối không gặp nhau, đúng không?”

Đường Đóa càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này khiến người khác yêu thích, cô cũng nghe được một chút chuyện về Chiến Vân Không, nhưng mà muốn nghe được nhiều hơn nữa, cuối cùng trăm nghe không bằng mắt thấy.

Đây là tình huống gì, chẳng lẽ không thể ở bệnh viện rồi sao?

Người đàn ông ngông cuồng chết tiệt, thông báo trước một tiếng anh sẽ chết sao.

Bĩu môi, ồ một tiếng, cũng không hỏi cái gì nữa.

Giúp đỡ người chị gái vừa mới nhận dọn dẹp bàn ăn, nhàn rỗi không có việc gì, ngây ngô nhàm chán, định mở lời một câu tán gẫu cùng Đường Đóa.

Hai người ngồi ở trong sân, Đường Đóa uống cafe hương thơm nồng nàn, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xanh thẳm không mây, thật sự rất lâu rồi cô cũng không nhàn rỗi tự nhiên nguồi dưới tán cây uống cafe tán gẫu cùng người khác.

“Chị, chủ nhân của phòng này sẽ không phải là Chiến Vân Không chứ?”

Trên chăn nhàn nhạt mùi bạc hà, khiến cô nghĩ đến anh đầu tiên, người đàn ông kia có mùi riêng biệt, bây giờ cô rất nhạy cảm đối với Chiến Vân Không, riêng từng ánh mắt từng động tác cũng khiến mặt cô ửng đỏ tim đập nhanh, e rằng cả đời này cũng rất khó có thể quên đi mùi hương trên người anh.

Gật đầu một cái, khẳng định suy đoán của Noãn Noãn.

“Chồng em rất có tiền, đây chỉ là một phần nho nhỏ trong tất cả tài sản bất động sản của anh ta mà thôi.”

Có đống tiền lớn cũng không mua được biệt thự ở Thái Dương Sơn, muốn hỏi tại sao anh có thể một mình có nhiều như vậy?

Đó là bởi vì, mảnh đất này là do tập đoàn Khiếu Kình khai thác, từ khai thác thiết kế đến thi công toàn bộ đều làm hết mọi việc, từ ngày dự tính khai thác trở đi, toàn bộ cũng đã bán hết sạch.

Quả nhiên, cô gả đúng rồi.

Thật ra, nhà của Đường Đóa sát vách căn biệt thự này, phòng ốc là quà tặng tân hôn của Chiến Vân Không cho cô.

Buổi sáng nhận được thánh chỉ của thủ trưởng Chiến, thì cô đang mở cửa công ty, nhìn số điện thoại của anh cô biết nhất định có chuyện lớn.

Chưa mở cửa xong liền vô cùng lo lắng chạy về.