Edit: Tịnh Hảo
Tiệm cà phê.
Ba mỹ nam cộng thêm một cô nàng xinh đẹp, ánh sáng ở tiệm cà phê khiến tất cả mọi người hoa mắt.
Tiếng chụp ảnh rắc rắc, bên tai không dứt.
Hôm nay, tề tựu toàn bộ lực lượng nòng cốt trẻ tuổi của nhà họ Chiến.
Trừ Chiến Vân Không và Chiến Tả, một người đẹp trai khác cô mới lần đầu gặp, nghe Chiến Tả giới thiệu cô mới biết Chiến Vân Không còn có một anh trai.
Chiến Vân Tế, 28 tuổi, Tổng tham mưu trưởng tập đoàn quân đội trung ương, cấp bậc Đại tá, là chủ tịch tập đoàn Mộ thị.
Trong mắt Noãn Noãn, anh cả Chiến là mặt trời, tỏa ra tia sáng, ấm áp.
Hai anh em có hai tính tình trái ngược nhau.
Một người lạnh như khối băng, một người hiền hòa như ánh mặt trời.
“Noãn Noãn, lần đầu gặp mặt anh cả không biết em thích gì, chỉ dựa vào cảm giác mua một chút, xem như tặng quà ra mắt cho em, nếu như em không thích những thứ này cũng không sao, nói với anh cả, anh cả sẽ mua cho em cái khác.”
Gương mặt tuấn tú của Chiến Vân Tế lộ ra nụ cười ưu nhã, giọng nói trầm từ tính, lại dễ nghe êm tai.
Thật hoài nghi, đều từ cùng trong bụng mẹ sinh ra, làm sao lại chênh lệch cách xa vạn dặm như thế.
Tối hôm qua máy tính vừa bị mất, hôm nay liền có hai máy kiểu mới nhất, còn có điện thoại di động, IPAD, hoàn toàn là một túi điện tử siêu cấp lớn.
Hai con mắt sáng lên, nhìn chằm chằm túi sản phẩm điện tử tân tiến.
Đều là màu sắc cô thích.
“Anh cả, anh tặng em những thứ này, em vô cùng thích, lần đầu gặp mặt đã khiến anh tốn kém như vậy, em cũng ngượng ngùng, hì hì.”
Không phải Noãn Noãn không hiểu chuyện sẽ không cự tuyệt, mà người đàn ông đối diện cô, thân phận quá mức cao quý, tiền nhiều đếm không hết, đổi lại một khía cạnh mà nói, cô là vợ mà Chiến gia đã định, lại càng không cần thiết cự tuyệt.
Chiến Vân Tế híp mắt, càng nhìn càng thích đứa nhỏ này.
Nụ cười ở trên mặt anh vẫn chưa tan biến, nâng chung trà lên hớp một ngụm.
“Nhóc con, chớ khách khí với anh cả, em là nàng dâu đã định của nhà họ Chiến.”
“Khụ khụ.” cái gì?
Nàng dâu nhà họ Chiến?
Thiếu chút nữa bị ngụm cà phê làm sặc chết, ho khan nửa ngày, mới hít thở thông khí được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, khô khốc cười một tiếng, cuống quít phẩy phẩy tay.
“Anh cả, nói giỡn cũng lớn à, em là quý tộc hoàng kim độc thân, so với thủ trưởng đại nhân giống như đậu hũ lẫn hành lá, rõ ràng, đúng không anh hai Chiến!”
Một câu anh hai Chiến, lần nữa đem mối quan hệ của hai người quay trở về chỗ cũ dễ như trở bàn tay.
Thân mật trước kia giống như chưa hề tồn tại.
Nháy đôi mắt to vô tội, giả vờ ngây ngốc, là một thiếu nữ vô tội, ngây thơ mơ mộng.
Khóe miệng anh tà từ cuồng vọng mỉm cười khiến người ta hít thở không thông, đáy mắt đen thâm trầm lóe ra loại tia sáng quỷ dị thắng lợi của vương giả, d đ l q đ lười biếng nghiêng người dựa vào ghế.
Lấy hai quyển màu đỏ đặt lên bàn.
“Nhóc con, chính thức thông báo cho em một tiếng, từ giờ trở đi anh là ông xã danh chính ngôn thuận của em.”
Nhất thời im lặng, cô nàng hoàn toàn bối rối, nụ cười cứng lại.
Hồi lâu, tầm mắt từ từ di chuyển đến quyển sổ màu đỏ xa lạ mà Chiến Vân Không vừa đặt lên bàn, chân mày nhíu lại.
Chính cô tự kết hôn rồi?
Mẹ kiếp, chuyện xảy ra khi nào?
Đờ đẫn cầm một quyển màu đỏ thuộc về cô mở ra.
Tuấn nam mỹ nữ thân mật dựa đầu chung một chỗ, nở nụ cười hạnh phúc rực rỡ.
Ngón tay run rẩy kịch liệt, quét nhẹ qua tấm hình, hốc mắt chua xót ẩm ướt, ngực buồn bực đau đớn chua chát.
Khép hờ mắt, trí nhớ ùa về.
“Tiểu Noãn Noãn nhất định phải hạnh phúc, anh trai Thâm, không phải là người kia có thể bảo vệ em suốt đời…”
Đêm hôm đó, Thành Nham Thâm hy sinh, đột nhiên Noãn Noãn bị sốt cao.
Cả đêm đều nằm mơ, nói mớ, trong mơ câu nói kia luôn hư vô mờ mịt lại có cảm giác chân thật.
Lần đó là lần sốt cao đáng sợ nhất từ nhỏ đến lớn, sốt suốt ba ngày ba đêm.
Sau ba ngày di thể Thành Nham Thâm trở về nước chôn cất.
Cô kéo thân thể suy yếu vô lực, len lén núp ở phía sau cây, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Khi đó cô mới hiểu được câu nói kia trong mơ của anh trai Thâm có ý gì.
Cô không muốn làm vợ của Thành Nham Thâm, cô chỉ xem anh là anh trai của mình, nhưng cô lại không biết, tình yêu của Thành Nham Thâm đối với cô là khắc cốt ghi tâm.
Từ khi sinh ra cho tới giờ, người theo đuổi cô có thể xếp hàng từ cửa đến ngoài Trường Thành, bối cảnh gia đình đều tốt nhất.
Nhưng không có người nào có thể lọt vào mắt cô, cô đơn thuần giống như một tờ giấy trắng.
Cũng không ngốc đến mức không hiểu chuyện nam nữ, cô dã man ngang ngược, cũng tuyệt đối thiện lương mềm lòng.
Cô kiên cường bướng bỉnh nhưng cũng yếu ớt nhạy cảm hơn bất luận kẻ nào khác.
Hạnh phúc?
Anh trai Thâm, anh nói hạnh phúc là như hiện tại sao, anh nói người kia là anh ấy sao?
Cúi đầu che giấu nhanh chóng lau đi giọt nước mắt trong suốt chảy xuống tới bên má, đôi mắt ửng đỏ rõ ràng như gai nhọn đâm vào mắt Chiến Vân Không.
Anh họ Chiến Tả, có phải anh cũng nên bày tỏ một chút gì đó chúc tân hôn của em không?
Hít hít lỗ mũi, cười trêu chọc.
Duỗi tay bị tê liệt ra, giống như một con bạch tuột.
Nhưng, càng làm cô kinh ngạc là, Chiến Tả không nói hai lời, cư nhiên kín đáo đưa cho cô một chìa khóa xe, còn ngạo nghễ nói.
“Em khiêu chiến để anh họ tặng quà cho em phải không, nếu không thích anh liền đổi cái mới đến khi Noãn Noãn chúng ta vừa lòng mới thôi.”
Cầm lấy chìa khóa xe, vô ý nhấn xuống một cái, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng tích tích.
Một chiếc Maserati màu trắng kiêu ngạo như công chúa tôn quý dừng ở trước cửa tiệm cà phê, màu trắng lóe chói mắt.
Quá xa xỉ nha, việc làm này là, giống như người nhà họ Chiến bắt đầu lấy lòng cô.
Có tiền liền khoe của như vậy.
Một đứa con gái của Thị trưởng lái một chiếc xe thể thao có giá trị hơn 200 vạn, đi trên đường Cổ Thành như vậy.
Ngày mai tin tức sẽ được lên đầu trang bìa.
Tiếp theo đó sẽ xảy ra rất nhiều thông tin bất lợi đối với nhà họ Tinh.
Cô không phải người ngu, sinh ra trong gia đình viên chức, đối với việc tranh đấu gay gắt trong quan trường cũng hiểu rõ.
Ném lên người Chiến Tả, chìa khóa xe trên không trung xẹt qua thành một đường vòng cung đẹp đẽ.
Rơi xuống, đập lên miệng anh ta một cái.
“Tấm lòng của anh họ em xin nhận, nhưng em không muốn bị người ta chỉ trích, rước lấy phiền toái, quà tặng này anh nên lấy lại đi.”
Chỉ chỉ một đống sản phẩm điện tử xinh xắn tiện lợi, toàn là những thứ dễ cầm, mang theo dễ dàng.
Chiến Vân Không cười một tiếng đã cầm lấy chìa khóa xe để lại trong tay cô, giọng nói trầm thấp nghiêm túc.
“Vợ của Chiến Vân Không anh muốn lái xe gì thì lái, anh xem ai dám xuyên tạc.”
“Nhóc con, nghe lời ông xã của em cầm lấy, không ai dám chống lại nhà họ Chiến, không có chuyện gì đâu.”
Chiến Tả cười phụ họa.
Nghĩ thầm, tiểu tử Vân Không này, trong lòng cũng có người để ý, đây là chuyện tốt, chuyện cực tốt.
Bên cạnh, Chiến Vân Tế yên lặng uống trà, tròng mắt đen như mực âm thầm quan sát từng cử động của Noãn Noãn, mỗi tiếng nói cử động.
Rất hài lòng, quả nhiên thích hợp làm con dâu nhà họ Chiến, anh có thể hoàn toàn hồi báo cho ông nội và mẹ.
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.
“Noãn Noãn ngoan, nếu như em không thích thì anh đổi lại, tiền anh có đốt cũng đốt không hết.”
Ở bộ đội, nữ sĩ quan quân nhân trong doanh trại chia thành hai phái.
Một phái là Chiến Vân Tế ấm áp, một phái là Chiến Vân Không lạnh lùng, hai phái hai bên tỷ lệ ủng hộ rất cao.
Chỉ là, có người nghe nói Chiến Vân Tế yêu mến một người con gái, tin tức này đả thương biết bao trái tim người con gái.
Mà, Chiến Vân Tế luôn giấu chuyện tình cảm đó ở trong lòng, nhưng vĩnh viễn vẫn mềm mại, ngọt ngào nhất ở trong lòng anh…