Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 111: Bắt cóc (3)!




Edit: Tịnh Hảo

Két két, tiếng mở cửa sắt nặng nề, giày cao gót ‘cộc cộc cộc’ từ xa truyền đến, Tinh Hạ bị kích thích thật rồi, vẫn còn đang ngửa mặt lên trời cười to, Noãn Noãn bảo cô ta có người tới, kêu cô ta đừng cười, nhưng cô ta vốn không nghe thấy. Mẹ nó, biết cô ta phản ứng như thế thì sẽ làm cô ta khóc chết chứ không phải cười chết.

Cười và khóc cũng là cách phát tiết tốt nhất, không thể tin vào tai của mình, không dám nghe hai chữ ông nội này, lúc này Tinh Hạ điên điên, đầu óc đần độn rối bời, nước mắt chảy ra rơi xuống má, người mà mình định hận cả đời lại là người yêu thương mình nhất, buồn cười, trong mắt người đàn ông mà mình luôn yêu thì mình chẳng qua là một công cụ làm ấm giường, cái gì cũng đều không phải.

Cô ta đang cười nhưng lại rơi nước mắt, tóc xoăn màu vàng che khuất gò má cô ta, nhìn những giọt nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, Noãn Noãn cau mày, khóc đi, có lẽ như vậy tảng băng trong lòng cô ta sẽ được nước mắt ấm nóng đau đớn hòa tan.

Quay đầu, nhìn về phía cửa lớn, dưới ánh đèn màu da cam, không thấy rõ bóng dáng của người tới, chỉ thấy một quần da bó sát cặp chân dài, người thon dài, có thể nói đường cong rất hoàn mỹ, nhìn lên trên, mông đầy đặn, bộ ngực no đủ, bên ngoài là áo quân phục màu đen, mái tóc dài màu đỏ rượu chói mắt được buộc cao lên, phong cách đơn giản, ngũ quan tinh xảo, không thể nào quen thuộc hơn.

Vẻ kinh ngạc hiện lên dưới đáy mắt đen láy của cô gái nhỏ, như một cơn sóng đang dập dờn.

“Náo nhiệt thế à, có trò gì tốt mà tôi đã bỏ qua sao, Noãn Noãn, đã lâu không gặp, cơ thể khỏe lên chút nào chưa!” Giọng nói của người con gái vang lên, vệ sĩ ở sau lưng vội vàng lấy ghế lau sạch sẽ bụi trên mặt ghế. Lấy kính râm màu đen xuống, một mùi nước hoa Chanel số 5 phà vào mặt Noãn Noãn.

“Cô giáo Bạch, trùng hợp quá, sao lại đến chỗ này vậy.” Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt trắng như sứ của Noãn Noãn, nhích lên dựa sát vào Tinh Hạ, trong lòng tự nói với mình, nhất định hai người phải cùng nhau ra ngoài, không thể mặc kệ để ai ở lại cả, lúc này tinh thần của Tinh Hạ mơ hồ, chỉ có thể dựa vào cô, là Bạch Nguyệt Oánh sao? Đầu óc sáng bừng lên, chẳng lẽ người con gái ở lò mổ heo lần trước chính là cô ta?

"Ha ha, đúng vậy đấy, thật trùng hợp, trùng hợp yêu cùng một người đàn ông, chỉ tiếc người đàn ông kia là thần, muốn sống tạm bợ cô độc cả đời, tôi không chiếm được thì cô cũng đừng mong có được, cô nói xem, để hai người cách biệt âm dương có phải rất tốt không.”

Lại là một kẻ điên, khóe môi nâng lên, ánh sáng chiếu vào đôi mắt ngập nước, rạng rỡ phát sáng mang theo sự lạnh lùng châm chọc, trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, vào Cầu Đại, làm giáo viên của mình, không có việc gì lại mời cô đi uống cà phê nói chuyện phiếm, thì ra tất cả đều vì trả thù, bà nó, nghĩ tới việc ác của cô ta đối với mình ở lò mổ, hận không thể cào nát bộ mặt giả dối của cô ta, thật sự tức giận.

Nâng bả vai lên, húc vào bả vai của Tinh Hạ, Tinh Hạ cảm thấy cánh tay đau nhói, cũng nghe được câu nói của Bạch Nguyệt Oánh, cười khẽ, “Nhìn đi, tôi nói đấy, cô chính là tiểu tiện nhân, ngay cả người đàn ông của giáo viên các người thầm mến mà cũng giành.”

"Thúi lắm, người cô ta thích chính là ông xã của tôi, em giành cái cọng lông á, nhắc nhở cô tỉnh táo một chút, thấy rõ người lợi dụng chị muốn hủy diệt nhà họ Tinh như thế nào.”

Hai người nói thầm, Bạch Nguyệt Oánh có rất nhiều thời gian để chờ đợi, hai mươi năm mà cô ta còn đợi được thì mấy ngày này chẳng là gì cả.

“Cô giáo Bạch chính là tên sát heo xinh đẹp trong lò mổ đúng không, đáng tiếc là tôi không thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, nghĩ lại thì thấy tiếc nuối, lần này cô định làm thịt tôi như thế nào đây?”

Không phải là không có cảnh giác, ngay từ lúc cô ta xuất hiện ở Cầu Đại vào ngày đầu tiên, mùi nước hoa trên người đã làm Noãn Noãn nghi ngờ, không sai, rất nhiều cô gái có thể cùng dùng một loại nước hoa cũng chẳng có gì lạ, nhưng mà ở trên người Bạch Nguyệt Oánh có loại mùi đặc biệt của hoa nhài và nước hoa nồng nặc pha lẫn với nhau, rất đặc biệt, không phải cô gái nào cũng có mùi nước hoa này, vừa ngửi đã dễ dàng phân biệt được. 

Bạch Nguyệt Oánh nghiêng đầu, quan sát cô, toàn thân bẩn thỉu, áo lông dài màu đen che hai chân, cặp đùi còn nhỏ hơn của mình, chắc là do đói bụng gần ba ngày, dưới lớp quần áo rộng là cơ thể nhỏ gầy gò, quần áo màu đen càng làm người ta đau lòng vì cô, Chiến Vân Không, nếu anh thấy Noãn Noãn như thế này có hận em thấu xương không, trong lòng anh có vị trí nào cho em không, nếu không vậy thì hận đi, ít nhất anh còn có thể nhớ đến em.

“Cô cảm thấy, băm cô thành tám khúc cho chó ăn có được không, hay là làm nhân bánh bao đưa đến hai nhà họ Tinh, Chiến cho bọn họ nếm thử, hoặc là cô đề xuất ý kiến cho tôi nghe một chút, có lẽ sẽ tiếp thu cũng không chừng.”

“Cô Bạch, đầu óc cô có bị chuột rút không, thủ đoạn ghê tởm biến thái như vậy cũng có thể nói được.” Không đợi Noãn Noãn mở miệng, Tinh Hạ không vui phản kích lại, Noãn Noãn sững sờ, ơ kìa, cô ta đang nói giúp mình sao? Lần đầu, đột nhiên cảm thấy Tinh Hạ vẫn là một người chị gái đáng yêu, chợt nghe câu nói tiếp của Tinh Hạ thì mặt Noãn Noãn đen lại.

“Hừ, băm ra làm nhân bánh? Không thấy phiền sao, tôi có đề nghị hay hơn, bắn một phát vào đầu của cô ta xem như xong hết mọi chuyện, chẳng qua tôi nhắc nhở cô, hôm nay cô giết Noãn Noãn, xem như nửa đời sau của cô e rằng là phải sống trong địa ngục, Chiến Vân Không, nổi tiếng là người thủ đoạn độc ác, cô nói xem một cô gái xinh đẹp, bị thủ trưởng Chiến vung roi đánh cho da tróc thịt bong, rắc muối lên người, xối nước nóng lên, chậc chậc, nghĩ thôi đã cảm thấy tàn nhẫn rồi.”

Hai ba đường hắc tuyến hiện ra trên trán, khóe miệng gượng cười mặt rút lại, cô ta cũng quá lố rồi đấy, vung roi? Trầy da sứt thịt? Rắc muối? Thủ trưởng đại nhân lại biến thái như vậy ư, liếc mắt nhìn Tinh Hạ bảo cô ta câm miệng, càng nói càng đổ dầu vào lửa, cô cũng không dám bảo đảm Bạch Nguyệt Oánh, người con gái tao nhã ngồi ở trên cao có thể cho hai người bọn họ tự thử nghiệm trước vào nửa đời còn lại không, xem hiệu quả ra sao.

Bạch Nguyệt Oánh quả thật bị lời nói của Tinh Hạ làm sửng sốt, hồi tưởng lại lúc làm nhiệm vụ ở bộ đội đặc chủng, bắt được gián điệp, thủ đoạn tra hỏi của Chiến Vân Không đối với bọn hắn, đều là máu tanh, bạo lực, không chừa đường lui, nháy mắt sóng lưng có một luồng khí lạnh, lông mày khẽ động, gương mặt mới vừa mỉm cười lập tức như có gió nổi mây phun, thay đổi thất thường.

Noãn Noãn vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt biến hóa của cô ta, xong rồi xong rồi, lúc này cô giáo Bạch tức giận thật rồi.

Vội vàng nói, "Ách, cô giáo Bạch, tôi cảm thấy, chúng ta nên làm rõ nguồn gốc hận thù của cô trước khi sử dụng hình phạt đi, chúng ta thổ lộ tình cảm, nhé, cũng để cho tôi chết rõ ràng đúng không?”

"Còn không phải là cô quyến rũ người đàn ông người ta yêu, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được."

“Chị câm miệng cho em, còn ngại chuyện không đủ lớn phải không, một lát để cô ta băm chị trước.”

Bị quát mắng á khẩu không trả lời được, Tinh Hạ ngẩng khuôn mặt bằm tím lên, bực tức liếc Noãn Noãn, chính mình cũng giật mình, sao lại nói giúp cô nhóc đó chứ, không giống phong cách của mình.

Tiếng giày giẫm lên mặt đất phát ra tiếng lộp bộp, Bạch Nguyệt Oánh đứng lên, hôm nay Noãn Noãn mới phát hiện người con gái này rất cao, chắc là chừng 1m75, áo khoác quân phục dài đến mắt cá chân, phóng khoáng, ngang ngược, ánh mắt sắc nhọn, nếu như cô là đàn ông, cũng sẽ không keo kiệt nhìn cô ta thêm vài giây.

Bóng người che hơn nửa ánh sáng, cằm bị người ta nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt cô ta, cau mày cực kỳ không thích, Noãn Noãn lui về sau, lại bị Bạch Nguyệt Oánh kiềm chặt, cảm giác cằm sắp bị cô ta bóp nát.

“Cô gái nhỏ, tôi rất hâm mộ sự hồn nhiên của cô, có thể sống vui vẻ, được người ta yêu thương, tôi thật sự không ngờ, Chiến Vân Không sẽ thích loại người như cô.” Nói xong, đôi mắt đánh giá Noãn Noãn từ trên xuống dưới, giống như đang cười nhạo cô, không có ngực không có mông giống như một khối cứng ngắc, Noãn Noãn chán ghét ánh mắt khinh thường của cô ta, thủ trưởng nhà cô nói đầy một nắm tay vừa vặn rất tốt, vậy mà cô ta lại ghét bỏ.

Ngước cổ lên, giọng nói lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Cô giáo Bạch, muốn giết tôi, cô phải suy tính hậu quả trước.”

"Hậu quả? Ngay cả chết tôi còn không sợ thì sợ hậu quả gì chứ, ba viên đạn đã xuyên vào chỗ này, tôi cho rằng như vậy có thể làm Chiến Vân Không nhớ đến tôi, nhưng tôi sai rồi, sau đó tôi phát hiện, cô, mới là điểm yếu của anh ấy, chỉ có cô chết thì anh ấy mới có thể nhớ đến tôi, nhớ kỹ dáng vẻ của tôi.”

"Kẻ điên!"

"Không sai, tôi chính là một người điên, một kẻ điên yêu đến không thể quay đầu được, cứ luôn chờ đợi, tôi gặp anh ấy sớm hơn cô, thời gian tôi chung đụng với anh ấy dài hơn cô, tôi cùng sinh ra tử với anh ấy, thậm chỉ vì anh ấy mà hy sinh mạng sống, tại sao cô có thể lấy được anh ấy, được anh ấy cưng chiều, mà tôi chỉ có thể đứng xa nhìn các người hạnh phúc, cho dù anh ấy chưa từng nhìn tôi một lần, mỗi đêm tôi đều khóc, bên gối ẩm ướt đều nhắc nhở tôi, chính cô đã cướp mất hết tất cả của tôi, cô có biết không có Chiến Vân Không thì tôi sẽ chết không?”

Đáy mắt là sự khát máu và nỗi hận khó hiểu, Noãn Noãn có thể thấy rõ môi cô ta đang run rẩy, đôi mắt ngập nước, buồn bã, rốt cuộc đây là lỗi của ai, là sai thời điểm gặp sai người, nhưng cô ta vẫn đâm đầu vào yêu, một quãng đường dài không có ánh sáng, cô độc một mình đi về phía trước, không có điểm kết thúc.

Khuôn mặt xinh đẹp hung dữ, hai mắt dần dần nhuộm đỏ, lực trên tay từ từ trở nên mạnh hơn, Noãn Noãn đau đến nhăn mày, trong lúc vô tình, tầm mắt xuyên qua đầu vai của Bạch Nguyệt Oánh, vệ sĩ của cô ta đang đứng ở vị trí cách bọn họ không tính là xa, luôn nhìn về bên này, vẻ mặt đau lòng kia là đang nhìn ai?

"Này, cô nói thì cứ nói đi, đừng động tay động chân được không, chúng tôi không thân với cô.”

Cô ta có thể khi dễ Noãn Noãn, cô ta có thể giúp Nguyệt Chân hại Noãn Noãn, nhưng không thoải mái khi thấy người phụ nữ này làm vậy, quên mất Giang Y Trạch vứt bỏ, quên cô ta chán ghét Tinh Tiểu Noãn, cùng chung mối thù với người ngoài. Không nhịn được quên mất lời cảnh cáo của Noãn Noãn, rống với Bạch Nguyệt Oánh.

Không để ý Tinh Hạ kêu gào, Bạch Nguyệt Oánh gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Noãn Noãn, hận cô đến tận xương tủy xuyên vào máu, hận không thể khiến cô thành một đống tro bụi, dời tay xuống, bóp chặt cổ họng của cô, ngón cái cắm vào động mạch, sắc mặt của Noãn Noãn rất nhanh chuyển thành đờ đẫn, hơi thở mỏng manh dồn dập, trán nổi gân xanh, đáy mắt đầy tia máu.

“Cô… cô rơi vào ngõ cụt rồi, một ngõ cụt không thể quay đầu lại, có lẽ sau lưng sẽ có người đang chờ đợi cô, khụ khụ…”

Buông tay ra, giống như tay của Bạch Nguyệt Oánh chạm vào thứ gì đó rất nóng, lui về sau ba bước, đôi mắt lạnh lẽo khó hiểu.

Trong lòng thầm nguyền rủa, mẹ nó, có cần ác đến thế không, Giang Y Trạch đáng chết, buộc tay chân chặt đến thế, bây giờ muốn xoa xoa cổ đều không được.

"Cô ở đây nói mò cái gì?" Bạch Nguyệt Oánh chợt không bình tĩnh.

“Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, cô luôn nhìn về phía trước, nhìn đốm lửa từ trước đến nay vẫn chưa nhen nhóm được, trong lòng cô chắc chắn phải rõ cô đã thua rồi, sao không dừng bước lại, suy xét rốt cuộc lựa chọn và sự kiên trì của mình có đáng giá không, nắm càng chặt thì càng không bỏ xuống được, bỏ xuống tất cả quay đầu lại, cô sẽ thấy được những phong cảnh khác nhau.”