Edit: Tịnh Hảo
“Noãn Noãn, sợ sao!" Chiến Vân Không hét lớn, trong lòng anh hiểu rõ cô đang sợ, nhưng bây giờ anh chỉ có thể tự khích lệ mình để anh biết mình đang ở bên cạnh cô, cô không phải chỉ có một mình, coi như phải chết anh cũng sẽ dũng cảm quên mình che trước mặt cô.
Sợ! Làm sao sẽ không sợ, phát súng kia khiến đầu óc cô nổ ‘ầm’ một tiếng, hoảng hốt giống như trở về mười năm trước, tầng hầm u ám không có mặt trời đó, một khoang thuyền bị vỡ không có không khí cung cấp, căn phòng nhỏ màu đen đưa tay ra không thấy được năm ngón, âm thanh kinh sợ cắt ngang tiếng thét chói tai ở cổ họng, tiếng kêu khóc nức nở, còn có… còn có dưới cơ thể của Nguyệt Mộng là màu đỏ sẫm chảy thành sông, tất cả đều chân thật và rõ ràng như thế, hiện ra trước mắt, nhắm mắt lại, cúi đầu, cơ thể từ từ trượt xuống, một chút âm thanh cũng không có, toàn thân đều đau xót.
“Noãn Noãn, em nhìn anh, nhìn anh!” Thấy cô không có phản ứng, cả người giấu đầu vào trong quần áo, bộ dáng kia cực kỳ giống một con mèo nhỏ bất lực lang thang, cơ thể gầy nhỏ nhưng vẫn kiên cường run rẩy.
Nhất thời, toàn bộ hô hấp của Chiến Vân Không như chìm vào vực sâu, rốt cuộc vẫn là một cô gái, một người không chịu nổi hồi tưởng về quá khứ kinh khủng lại chịu kích thích như vậy, làm sao bây giờ, trước khi Quan Lê Hiên tới tiếp ứng thì tuyệt đối không thể dừng xe, tay phải xoa nhẹ lên đầu của Noãn Noãn, nặng nề nhưng mang theo sự ấm áp vô cùng đau lòng, “Noãn Noãn, em nhìn anh, không có việc gì, anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện, không phải em nói sẽ tin tưởng anh sao!”
Nước mắt rơi xuống dọc theo gương mặt thấm ướt vạt áo của cô, làn da ẩm ướt mờ mờ ảo ảo, mình đang bị gì vậy, vẫn cảm thấy giống như con suối mạnh mẽ thoáng cái bị một phát súng phá hủy thành nghĩa địa không chịu nổi một kích, bây giờ, đối với cô mà nói, chỉ một chút hỗn loạn thôi cũng là điểm trí mạng.
Vốn cho rằng những hồi tưởng không muốn, những chuyện cũ cố ý quên đi kia sẽ bị thời gian mang đi, càng lúc càng xa từ từ phai mờ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Cô sai rồi, vô cùng sai, sai đến buồn cười, quên lãng không hề bị thời gian mang đi, mà là lặng lẽ khắc sâu nó vào trong góc trí nhớ, không đụng vào thì sẽ không bị thương.
“Bây giờ em có thể giúp anh làm gì?” Mũi chua xót ngăn chặn hô hấp, miệng nhỏ khẽ mở ra hô hấp phát ra tiếng rầu rĩ, đôi mắt sưng giống như quả hạch đào, gương mặt hồng hồng nổi lên rất nhiều chấm nhỏ như sởi, Noãn Noãn vô hồn hoảng hốt, Chiến Vân Không sững sờ, mặt làm sao vậy? Dị ứng hả?
Ngón tay thô ráp chạm lên gương mặt mềm mại, Noãn Noãn có thể cảm nhận được rõ ràng đường chỉ tay của anh, lướt qua trên làn da tê tê ngứa ngứa, khóe môi nâng lên, nửa bên mặt cọ xát vào tay anh, đôi mắt sáng lộ ra chút tinh nghịch, khôi phục lại, khôi phục lại Noãn Noãn siêu cấp không sợ trời không sợ đất, một Noãn Noãn cứng đầu, không phải chỉ có tiếng súng thôi sao, cũng không phải là viên đạn bay qua thôi sao, cũng không phải chưa từng thấy chưa từng nghe chưa từng chịu qua, sợ cái gì.
Không phải đã nói, có anh ở đây chính là Thiên Đường, anh chính là bến cảng, chính là ngọn đèn hải đăng soi sáng hướng cô đi, rọi sáng đường về nhà cho cô, cho dù là một con thuyền nhỏ trôi giữa sóng lớn cũng sẽ có một ngày cập bến, không phải sao.
“Bên trong hộp phía bên phải em có hai cây súng, còn có em ngồi xuống sàn xe giúp anh lấy ra hai cây nữa, sau đó, hít sâu, gọi điện thoại cho mẹ, nói chúng ta có chuyện tạm thời không thể đi chúc Tết, đã kêu Cổ Thanh Dạ đi, đừng để bà lo lắng, mùng hai chúng ta sẽ về nhà, nhất định không để cho mẹ nghe ra sơ hở, hiểu chưa?”
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nhất định là không thể trở về, anh nhất định phải giải quyết bọn chúng, tốt nhất là bắt sống. Nắm chặt tay của Noãn Noãn truyền dũng khí to lớn cho cô, đáp lại nắm ngón tay của anh, cô gái nhỏ cười, “Dạ, xin tuân theo dặn dò của thủ trưởng.”
Chiến Vân Không đạp mạnh cần ga Hummer giống như một con báo săn bỏ xa ba chiếc xe, thời gian cấp bách rất nhanh bọn chúng sẽ đuổi kịp, Noãn Noãn nhanh chóng bấm dãy số.
Đối phương rất nhanh liền nhận máy, nhưng không phải Thu Như, điều này cũng làm cho Noãn Noãn thở nhẹ một hơi, mở miệng không làm trễ nãi thời gian, "Alo, anh, hôm nay em và Vân Không có chuyện tạm thời không về nhà được, chắc là Cổ Thanh Dạ đã đưa quà tặng đến rồi nhỉ, nói với mẹ mùng hai tụi em sẽ về nhà, bảo đầu bếp phải làm một bữa nha......."
Tinh Nhiên cau mày, cũng là bộ đội đặc chủng tinh anh, thính tai giật giật kinh hãi có chuyện không ổn xảy ra, liếc mắt nhìn Cổ Thanh Dạ mở cửa sắp rời khỏi, "Bây giờ tụi em đang ở đâu?”
Cổ Thanh Dạ sửng sốt, Noãn Noãn ở đầu điện thoại bên kia cũng sửng sốt, còn nghĩ có nên giải thích hay không, lại bị Tinh Nhiên lạnh giọng cắt đứt, "Bây giờ anh lập tức cùng Thanh Dạ đi tìm tụi em.”
Không cho cự tuyệt, lúc này cúp điện thoại, "Nghe âm thanh chắc đối phương là ba chiếc xe, trong xe cậu có mấy khẩu súng chia cho tôi hai cái là đủ…”
Lúc này, nhà họ Tinh không có ai, trừ mẹ Tinh đi theo cha Tinh đến nhà mấy lão thủ trưởng chúc Tết ra, người giúp việc cũng nghỉ, chỉ còn quản gia lão Lý, sau khi Tinh Nhiên căn dặn mấy câu với lão Lý thì gọi điện cho Thu Như, lúc này, hai người lái xe riêng đã chạy băng băng về phía quốc lộ.
Chiến Vân Không nghe rõ nội dung trong điện thoại, môi không khỏi cong lên, có Tinh Nhiên giúp anh một tay, đột nhiên tâm tình buông lỏng không ít, từ nhà họ Tinh đến quốc lộ nhanh nhất chỉ cần 20 phút. Vậy thì chơi với bọn chúng một diẽnddannnnnleeequydon!!!1
“Mẹ không có ở nhà, có lẽ đã cùng cha đến nhà thủ trưởng chiến hữu chúc Tết.” Noãn Noãn còn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động giống như là tự nói, sao anh hai có ở nhà vậy? Nhưng mà cũng tốt, anh hai đến đây thì thủ trưởng giống như hổ mọc thêm cánh, mẹ nó, là ai lúc ăn tết cũng bới móc không yên, lúc này nhất định phải tự tay trừng trị bọn chúng.
“Tay nắm chặt như thế, muốn đánh người sao.” Chiến Vân Không vuốt vuốt má của cô gái nhỏ, “Anh bảo đảm sẽ bắt sống để em đánh đủ.”
Nào chỉ là đánh, giết bọn chúng Chiến gia cũng ủng hộ, ba chiếc xe ăn ý tách ra ba hướng, không tới năm giây lại một lần nữa đuổi kịp bọn họ.
Đạn xuyên thấu qua thủy tinh, Noãn Noãn kêu lên một tiếng hoàn toàn rúc vào trong ghế, một tay Chiến Vân Không che ở đỉnh đầu của cô, tròng mắt đen liếc kính trên xe, tay trái nắm chặt vô lăng đột nhiên đánh tay lái về bên trái, Hummer gầm thét giống như con dã thú vọt tới bên trái, lay động dữ dội làm Noãn Noãn không ngồi vững cả người hoàn toàn đập vào ghế.
Cũng đúng vào lúc này, bên phải xe chợt bị một phát súng làm vỡ, một người đàn ông đeo kính râm đứng lên từ mui xe, mang theo một giá súng tiểu liên, đột nhiên quét qua chỗ ngồi của Noãn Noãn bên này, Noãn Noãn ngồi dưới đất kinh hãi chợt ngồi dậy muốn nhào lên bảo vệ Chiến Vân Không, cô chết thì không có việc gì, mình chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, nhưng anh thì khác, anh là tướng quân bách chiến bách thắng, là người chủ chốt trong bộ đội đặc chủng, anh tuyệt đối không thể chết được, ông trời của cô không thể sập được, thế giới của cô không thể không có anh, nhà họ Chiến không thể không có anh.
Mắt Chiến Vân Không giật giật, cô muốn làm gì? Không phải cô muốn liều mạng nhào lên đỡ đạn cho mình chứ? Cô điên rồi! Cô coi mình là gì hả, anh ở trong lòng cô là cái gì? Dường như có sợi dây thừng đột nhiên quấn lấy ngực anh thật chặt, tất cả máu đều ngừng chảy, sắc mặt trắng bệch trước nay chưa từng có, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy đẩy cô ra, loại đau đớn tuyệt vọng này lan ra toàn thân vào từng tế bào, vào lúc Noãn Noãn bổ nhào vào anh, vô số viên đạn bay tới từ hai phía như cuồn phong bão táp lượn quanh rơi xuống, vỏ viên đạn rơi xuống còn mang theo hơi nóng xẹt ngang trên mặt Noãn Noãn, chợt một màu đỏ chói mắt rơi xuống.
Mặc dù người đã không ở trên ghế lái, nhưng tay vẫn vững vàng nắm chặt tay lái, căn bản không nhìn thấy con đường phía trước, bây giờ Chiến Vân Không đang đánh cuộc, đánh cuộc tương lai của anh và cô, chết? Ngày hôm nay nhất định tử thần sẽ chọn một người mang đi, vậy thì chọn anh là được, dạo chơi địa ngục là công việc hằng năm anh làm, rốt cuộc Diêm Vương Gia trông như thế nào, anh rất muốn đến gặp.
Một tay nâng gương mặt nhỏ của cô gái, Chiến Vân Không chưa từng gặp Noãn Noãn như vậy, đã từng thấy đôi mắt kia lộ ra tinh linh trong veo nhưng bây giờ lại là hoảng sợ và phức tạp chưa từng thấy, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận như vậy, làm cho người ta đau lòng, cô đang sợ, thật sự sợ, nhưng anh lại bất lực, tim anh như có một con dao xuyên vào, đó là giọt nước mắt của cô chảy vào trong tim anh, cô thà hy sinh bản thân mình cũng phải giúp đỡ anh, người con gái như thế sao có thể không làm anh cảm động, là bảo vật của anh, cô chính là đóa hoa hướng dương nở rộ trên tim anh, mang cho anh hy vọng, mang đến ấm áp hạnh phúc cho anh, nhưng không biết mình là mặt trời trong lòng của cô.
“Gia, bọn họ quá khi dễ người rồi đấy, đây không phải là ỷ thế hiếp người sao, khoe khoang bọn chúng nhiều người có sức lực lớn, bắt sống cho em, em đây phải tự tay mổ ngực mổ bụng bọn chúng, ngũ mã phanh thây…”
Đổ mồ hôi, thấm ướt trán người đàn ông, khóe miệng Chiến Vân Không co quắp, nhưng cũng vui vẻ, đây mới là Tiểu Noãn Noãn của anh, cũng làm cho anh càng thêm đau lòng cho Noãn Noãn, rõ ràng bị sợ đến môi đều trắng không còn chút máu nhưng cô vẫn có dáng vẻ nghịch ngợm phá phách, ngón tay nhéo lỗ mũi cô một cái, “Đứa bé lanh lợi!”
“Ha ha, ông xã, giết bọn chúng không chừa một mảnh giáp, giết bọn chúng tan tác tả tơi.” Cô nhóc cười đến khờ khạo, vết thương ở trên mặt biến động theo, sẽ không để lại sẹo chứ, không hủy dung chứ, không chú ý tới, ánh mắt của Chiến Vân Không nóng bỏng như thế mang theo vẻ kích động vui mừng, một tiếng ông xã kia mềm mại ấm áp tràn đầy ở trong lòng, ngọt ngào, khóe miệng anh cong lên nở nụ cười, cười rất xinh đẹp, làm Noãn Noãn kinh hoảng trợn tròn mắt, dừng lại thôi, quên mất hiện tại đạn đang bay sao, giờ khắc này im lặng…
“Bốp” người đàn ông sững sờ, triền miên đổi thành kinh sợ, nhìn cô chằm chằm.
"Còn nhìn, còn nhìn, nhìn nữa là chúng ta sẽ chết ở nơi này, em còn muốn về nhà ăn thịt kho tàu của mẹ đấy.” Bị đánh, từ hồi đẻ ra đây là lần đầu tiên Chiến Vân Không bị phụ nữ bạt tay, mà lại là người vợ anh yêu nhất, chưa nói tới nhục nhưng bực tức thì chắc chắn có.
Mặt tối sầm, cắn răng nghiến lợi nói, "Xem về nhà anh trừng trị em như thế nào!”
"Báo cáo thủ trưởng, cầu xin trừng trị! Ha ha!" Nhếch nhác chào theo kiểu quân đội không đúng chuẩn, đáng yêu khôi hài.
"Nghịch ngợm." Chiến Vân Không nghiêng đầu nhìn lướt qua ngoài xe, chợt có một hơi nóng đánh úp vào, xe BMW bị đánh thẳng vào, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang.....