Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 103: Cô sẽ đi cùng anh đến chân trời góc bể!




Edit: Tịnh Hảo

Hôm nay là Tết âm lịch, thấp thoáng có thể nghe tiếng pháo ăn mừng, giống như là đang nói..., rời giường đi, năm mới vui vẻ.

Trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng nhàn nhạt ló ra, đám mây và trời cao chạm vào nhau đẹp đến không nói nên lời.

Đã rất lâu không có dáng vẻ thoải mái này, không có bất kỳ trói buộc nào, thoải mái ngủ ngon giấc rồi.

Hơn nửa tháng ngủ như người sống đời sống thực vật, mỗi ngày trên mu bàn tay ghim các loại kim tiêm truyền nước biển, cả ngày cánh tay đều là chết lặng, muốn mở mắt ra mà không mở được, ban đêm không có ai chỉ có thể len lén rơi lệ, cô từng yếu ớt từng sợ hãi, bây giờ mình mục nát như thế vẫn xứng với người đàn ông đứng ở ngọn núi cao nhất của thế giới sao, anh còn có thể muốn cô ư, mình có thể sẽ mãi mãi không tỉnh lại không, sẽ không thấy được anh......

Một giấc ngủ đến trời sáng, một khối tròn nhỏ ở trong chăn, ấm áp ở trong phòng vẫn không bằng trong chăn, mấu chốt làm cô thoải mái chính là không phải chỉ có một mình cô, ôm người đàn ông tuy vẫn cứng rắn nhưng cô tình nguyện ôm khối băng lớn này của nhà cô, đối với mọi người, anh mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với cô, anh chính là hoa hướng dương, ai từng thấy thủ trưởng đại nhân cười, ai từng thấy thủ trưởng đại nhân 囧, ai từng thấy thủ trưởng đại nhân thối tha nhất, cô đều thấy qua, nguyện vọng lớn nhất của cô đó là có thể cùng anh sống đến đầu bạc răng long nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, tay trong tay đi trong trời chiều, đi về nhà dưới ánh nắng óng ánh trong những ngày tháng tươi đẹp nhất.

Có thể là, người đang lúc yếu ớt nhất cũng là lúc mẫn cảm nhất, đa sầu đa cảm nhất, có lúc Noãn Noãn nằm trên giường bệnh sẽ lẳng lặng nhìn bồn hoa diên vĩ màu tím trên bệ cửa sổ đến ngẩn người, Thiên Lý nói hoa diên vĩ tượng trưng sức sống bền bỉ, giống như cô vậy, kiều mỵ hoạt bát dịu dàng, sẽ không bị bất kỳ điều gì đánh ngã...... Khi đó mặc dù cô hôn mê nhưng não vẫn tỉnh táo, lúc cô nghe Thiên Lý nói chuyện, trong cổ họng nghẹn ngào, chua xót ngăn ở lồng ngực, rất nhiều lời nói cô đều nghe được, từng chữ, từng câu, chính xác, rõ ràng.

Cảm ơn, cô cảm ơn trời cao cho cô một thế giới có rất nhiều tốt đẹp, tình cảm quý giá nhất, tình thân, tình bạn, tình yêu......

Nhưng chỉ ngắn ngủi vài phút, vậy mà cô nhớ lại rất nhiều chuyện, những thứ này giữa năm tháng dài đằng đẵng đã sớm khắc sâu vào tận trong máu của cô, tụ lại tan ra chảy thành sông, sau đó đổ ra lòng biển của cô, đúng vậy, biển cả của cô gần trong gang tấc.

Đôi mắt đen nhìn từng chút trên gương mặt anh tuấn lạnh băng của người đàn ông, hồi tưởng lại nửa tháng trước mỗi đêm anh đều nói lời ôn nhu ở bên tai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bất tri giác ửng đỏ.

"Đẹp không?" Mỗi buổi sáng đúng 6 giờ, Chiến gia đều rời giường, hôm nay là lần đầu tiên ngủ nướng, từ lúc vào bộ đội chưa từng ngủ nướng, trong tư duy của Chiến gia, mỗi ngày con người ngủ đủ từ bốn đến sáu tiếng là đủ rồi, ngủ nhiều thêm một phút đã gọi là lãng phí thời gian, nghĩa rộng hơn chính là lãng phí sinh mạng.

Tối qua, tay Mộ Thanh Nhi cầm chài cán bột trực tiếp trình diễn cảnh múa côn trên phim, thật ra là đánh vào mông anh, cho dù toàn thân anh là bắp thịt, cũng không tránh khỏi trên mông ửng hồng một mảnh. 

“Đẹp nha, người đàn ông của em không đẹp thì em không muốn.” Cánh tay trắng nhỏ như ngó sen ôm chặt sau lưng Chiến Vân Không, tay nhỏ bé chuyển động trên từng vết sẹo từng vết thương trên người anh, từng vết xấu xí dữ tợn tượng trưng cho vinh quang của anh, sống chết trong vinh dự.

“Còn có người đẹp hơn anh sao?” Cô gái coi trọng gương mặt của anh mới gả cho anh sao? Rốt cuộc tâm tư của cô gái nhỏ khó đoán hay là anh chưa từng thật sự hiểu rõ cô, nụ cười của cô đúng như vẻ ngoài không tim không phổi như vậy? Cô cố gắng mạnh mẽ nhưng thật ra là mâu thuẫn! Vết thương mười năm trước chính là cấm địa cả đời không thể chạm vào được của cô. Chiến Vân Không đều biết, chỉ có thể hoàn toàn chấm dứt chuyện này thì mọi người mới có thể yên tâm.

Ôm Noãn Noãn đi vào phòng tắm, động tác nhẹ nhàng đặt cô lên bồn rửa mặt, một khắc kia trái tim của cô gái nhỏ ấm áp, ngón tay của người đàn ông thoa bọt khắp mặt, có chút cứng ngắc vụng về rửa gương mặt nhỏ của Noãn Noãn, vẻ mặt nhìn qua không tệ, cũng không nháo ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ của Chiến gia, nghiêm túc theo dõi gương mặt của anh, đột nhiên nhớ đến chuyện đánh mông tối hôm qua, liền cười ‘hì hì’ ra tiếng.

"Nghiêm túc một chút!" Chiến Vân Không trừng cô, trừ cười chuyện chài cán bột ra thì anh thật sự không nghĩ ra cô đang cười chuyện gì? Nét hồng hiếm thấy hiện ra trên gương mặt lạnh lẽo.

Tay nhỏ bé vẫn không ngừng chuyển động, duỗi về phía mông của thủ trưởng xoa, hy vọng có thể giảm đau cho anh, có thể đau không, tận mắt nhìn thấy mẹ chồng ra tay. Lúc ấy nhìn thấy mẹ chồng đột nhiên nhảy ra khí thế to lớn giơ chày gỗ trợn tròn mắt, đây là tình huống gì vậy? Sau đó chỉ nghe thấy Mộ Thanh Nhi tức giận mắng Chiến Vân Không vài câu, sau đó… đánh thủ trưởng.

"Đừng làm rộn!" Căn phòng ấm áp đương nhiên không cần mặc đồ dày, hai người đều chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, Noãn Noãn không mang theo bất kỳ sắc thái mập mờ nào, một dòng điện tê dại nhanh chóng chạy tới bụng dưới, tụ lại thành một đống lửa không thể đè nén, từ đầu đến gót chân, toàn bộ tóc gáy dựng lên.

Trời mới biết một tiếng ‘đừng làm rộn’ kia của Chiến Vân Không có bao nhiêu khàn khàn, hấp dẫn, lòng run rẩy phát hoảng.

"Có đau hay không? Em giúp anh thoa thuốc nhé thủ trưởng." Cô đang rất nghiêm túc quan tâm anh có được hay không. Tuy mẹ chồng đánh lên người anh, nhưng đau nhất chính là con tim của cô, Noãn Noãn kích động vội lớn tiếng, “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, chuyện không phải như mẹ thấy đâu, chính là thủ trưởng giúp con cởi…”

“Noãn Noãn, con yên tâm, có mẹ ở đây, tên nhóc thúi này đừng mong khi dễ con, có mẹ làm chỗ dựa cho con, đừng sợ.” Tính của Mộ Thanh Nhi vốn là nôn nóng, cũng không phân biệt trắng đen gì cả, ra tay thì sức lực liền lớn, xem ra bà và Cổ Thanh Dạ, chính là sốt ruột muốn Bá Vương ngạnh thượng cung với thủ trưởng Chiến, bọn họ chỉ nghe đứt quãng lời nói của hai người, ý thức ấn tượng ban đầu đã bị lèo lái, cho rằng Chiến Vân Không ép buộc Noãn Noãn, huống hồ Noãn Noãn vẫn còn là một bệnh nhân.

Hừ nhẹ một tiếng, Chiến Vân Không bĩu môi, "Không cần." Hiểu lầm vốn lớn, chẳng qua cô gái nhỏ chỉ dùng tay chạm vào anh thì toàn thân của Chiến Vân Không đều khô nóng khó chịu, máu chảy nhanh hơn, làm sao còn dám để cô bôi thuốc cho mình, hơn nữa, anh là đại đội trưởng lính đặc chủng vết thương gì mà chưa từng chịu qua, nhíu mày, nhưng lòng vẫn sợ hãi, lần đầu tiên Mộ Thanh Nhi đánh anh, quan trọng chính là hiểu lầm anh muốn như thế với vợ… mới đánh tới tấp, mấu chốt nhất là, Cổ Thanh Dạ nhìn thấy toàn bộ quá trình anh quẫn bách mới đúng là chuyện anh buồn bực nhất.

Mặt âm trầm không để ý Noãn Noãn, trong đầu buồn bực tức giận, sau khi hài lòng xử lý sạch sẽ cô và mình xong, bế cô vợ lên đi xuống lầu, ngồi trong phòng ăn.

Trên bàn ăn, Mộ Thanh Nhi và Cổ Thanh Dạ đã sớm ngồi chờ họ rồi, Noãn Noãn ngượng ngùng le lưỡi, nói xin lỗi, "Mẹ, xin lỗi, con tham ngủ quá mức cho nên đã dậy trễ." Ôm lấy cánh tay mẹ chồng lắc lắc giống như con mèo nhỏ làm nũng, chiêu này làm trước mặt người nhà họ Chiến trăm lần đều linh, nhưng cũng là xuất phát từ đáy lòng của cô.

Đối diện, bả vai Cổ Thanh Dạ đứng thẳng, buồn cười lại không dám cười, dáng vẻ nhìn đều khó chịu, một đôi mắt lạnh lùng như dao găm băng lạnh bay về phía anh ta, cổ của trai đẹp Cổ co rụt lại, đầu giấu vào trong.

Mộ Thanh Nhi có thể cầm chài cán bột lần đầu tiên trong đời đánh Chiến Vân Không, đương nhiên bởi vì bà thương cô con dâu này đến tận xương tủy, không muốn cô chịu một chút uất ức nào, ngay cả con trai của mình cũng không được, ôm cháu nội là nguyện vọng lớn nhất của bà và cha chồng, bây giờ Đường Đóa và con trai lớn của mình đang mâu thuẫn cũng không tốt lắm, trái lại Noãn Noãn, bà nhất định phải quan tâm cho thật tốt.

"Ngủ nhiều là chuyện tốt mà, một lát cơm nước xong trở lại phòng ngủ một chút, buổi tối có nhiều người tới, con cũng phải có tinh thần tốt để chơi vui vẻ đúng không.” Hằng năm, Tết ở nhà họ Chiến đều cực kỳ náo nhiệt, chẳng qua cấp dưới của ông cụ chỉ mới chạm vào bậc thềm, còn có các anh em cấp dưới ngũ hồ tứ hải gì đó của Chiến Vân Tế và Chiến Vân Không, hằng năm đều đến thăm hỏi tặng quà, là vấn đề mà Mộ Thanh Nhi đau đầu, còn có những người của hai tập đoàn, tới cũng chưa ngồi được bao lâu, qua loa tặng đồ vật gì đó nói hai câu liền chạy lấy người, không đi cũng không được, phía sau còn có người muốn tới đấy.

Không phải chứ, từ sáng sớm đến hơn sáu giờ đã bắt đầu có người tới nhà không ngừng rồi, Mộ Thanh Nhi mạnh mẽ vang dội trên thương trường, năng lực thống trị tình hình là không ai bằng, bà sắp xếp Cổ Thanh Dạ phụ trách tiếp đãi khách, bà còn phải vì nhiệm vụ thiết yếu chăm sóc con dâu không tiếp bất kỳ ai.

"Không ngủ, không ngủ." Noãn Noãn lắc đầu tỏ ý phản đối, mấy ngày nay trừ ngủ ra chỉ có ngủ, cô còn ngủ nữa chắc mắt sẽ đau mất, hơn nữa hôm nay là Tết không thể lãng phí thời gian tốt đẹp này ở trên giường, cô còn phải đón Tết cùng với thủ trưởng nữa.

"Cơm nước xong, con sẽ dẫn Noãn Noãn đi ra ngoài một chuyến." Chiến Vân Không cầm khăn ăn lên, động tác ưu nhã lau khóe miệng, từng động tác giơ tay nhấc chân lơ đãng cũng làm cho Noãn Noãn cảm thấy, người đàn ông của nhà cô đẹp làm sao.

"Đi đâu?" Giọng nói của Mộ Thanh Nhi có chút sắc bén, ăn Tết không ở nhà mà chạy lung tung cái gì, từ khi anh đi lính thì chưa từng yên ổn ăn được mấy cái Tết ở nhà, lại có bao nhiêu lần đâu, nhà người ta ăn Tết là đoàn viên, mà con trai của bà còn đang mạo hiểm, nguy hiểm tính mạng bảo vệ tổ quốc, bà không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh, ném đi tất cả hào quang, bà chỉ muốn là một người mẹ bình thường, lo lắng hai mươi năm, hy vọng đơn giản nhất chính là hai đứa con trai có thể ở bên cạnh bà ăn một cái Tết trọn vẹn thôi.

"Đi đến nhà cha vợ chúc Tết, sau đó dẫn Noãn Noãn đi dạo." Thật bất ngờ, Chiến Vân Không không làm mặt lạnh không nói chuyện với mình, Mộ Thanh Nhi sững sờ, với tính tình thối của anh về chuyện chài cán bột, theo như bình thường sẽ không nói chuyện với bà chừng nửa năm trở lên, hành động của con trai thật khác thường mà, cũng làm bà hiểu một chuyện, không thể không có công của người con dâu này của bà.

Thật đúng là già nên hồ đồ quên mất, làm sao có thể sơ sót với thông gia bên kia, bà đã sớm chuẩn bị quà tặng xong, còn nghĩ hôm nay sẽ kêu con trai qua đưa đấy, không ngờ chính anh nói ra trước, như vậy không phải tốt hơn sao, con trai không lạnh lẽo giống như trước, cũng bắt đầu từ từ học quan tâm người khác, nghĩ thầm, hốc mắt của Mộ Thanh Nhi không khỏi thêm chua xót, vội vàng đứng dậy đưa quà tặng cho bọn họ.

Ở trên xe, Noãn Noãn nhận được điện thoại của Thu Như.

"Alo mẹ, dạ, tụi con lập tức đến, mẹ đừng có nhớ nhung, yên tâm đi ạ......."

Để điện thoại xuống, Noãn Noãn quay đầu nhìn chằm chằm Chiến Vân Không không nói lời nào, mặt mỉm cười nhìn chăm chú nửa mặt của Chiến gia, không thoải mái.

"Mẹ nói gì?" Tìm đề tài phá bỏ ngột ngạt, lơ đãng liếc mắt nhìn kính trên xe, đánh tay lái sang trái xe quẹo vào một đường lớn khác, đạp chân ga tăng tốc, Hummer vang tiếng ầm ầm như mũi tên bắn ra thật xa.

Nhìn phong cảnh nhanh chóng thụt lùi ngoài cửa sổ, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, đây không phải là đường về nhà, quay đầu muốn hỏi có phải thủ trưởng đi nhầm không, thấy anh âm trầm nghiêm túc mày nhíu lại, Noãn Noãn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, thông minh chọn không hỏi không nói bởi vì không muốn quấy rầy anh, cô biết có anh thì dù là ngày tận thế tới cô cũng không sợ, ông trời của cô mãi mãi không sụp đổ, tất cả đã có anh lo là đạo lý của anh, cô sẽ cùng anh đi đến chân trời góc bể.

Lốp xe cao su thật dày ma sát ở trên đất gồ ghề, phát ra tiếng phanh gấp chói tai, bất thình lình theo quán tính làm cơ thể của Noãn Noãn bay lên trước, mắt thấy sắp đập lên thiết bị chắn gió bằng thủy tinh, chỉ cảm thấy có một cơ thể rộng lớn che trước cơ thể cô, hô hấp ấm nóng mang theo mùi đặc biệt của đàn ông, môi ma sát bên tai cô, cô nóng đến sắp chảy ra rồi. 

“Hãy nghe anh nói, Noãn Noãn, một lát bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ em lại, cho nên bây giờ em phải thắt chặt dây an toàn, tin tưởng không?” Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc không có nửa ý đùa giỡn, cô không đoán sai, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Nặng nề gật đầu, ôm lấy cổ của anh, "Em tin, cả đời này đều tin tưởng anh." Không phải lại đa cảm nữa sao, môi mềm mại như bông vải khẽ run hôn lên môi mỏng lạnh băng của người đàn ông, không mang theo bất kỳ sắc thái mập mờ nào, chỉ là một nụ hôn vô cùng quyến luyến và tin tưởng.

Giữ chặt ót của cô, gần như điên cuồng triền miên, lưỡi của người đàn ông truy đuổi lưỡi thơm tho của cô, dây dưa cuốn hút, giống như hai con chim rong chơi ở phía chân trời đang tung cánh chẳng sợ gì cả, muốn quên hết tất cả cứ như vậy hôn cô đến mãi mãi, nhưng bây giờ thật sự không cho phép, Chiến Vân Không không muốn buông cô ra, lại mổ hai cái lên môi của cô, mặt của Noãn Noãn vô cùng đỏ xinh đẹp giống như đóa hoa hồng kiều diễm đỏ máu, đôi mắt sáng rực phát sáng.

Sau khi kiểm tra dây an toàn của cô xong, Chiến Vân Không liếc mắt nhìn cô, ba giây sau, cánh tay phải duỗi ra búng lên trán trơn bóng đầy đặn của cô, đạp ga hết cỡ, công suất của Hummer rất mạnh giống như ngôi sao xẹt xa trăm mét, nhanh chóng chạy băng băng trên đại lộ số 1 của Cổ Thành, Noãn Noãn chỉ cảm thấy như là nháy mắt bay lên trên trời, một phút sau, đột nhiên đuôi xe xuất hiện ba chiếc xe thương vụ màu đen giống nhau như đúc bám theo xe bọn họ không tha.

Vào ngày Tết, người trên đường vô cùng nhiều, chỉ thấy bốn chiếc xe chạy ngang qua trên đường, người trong xe bao gồm cả người đi đường toàn bộ đều kinh ngạc mở to mắt nhìn một màn này, vào ngày Tết vậy mà trình diễn cảnh xe chạy như bay trên đường, mọi người rối rít lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh đặc sắc khó có được này.

Tay lái chuyển sang trái phải, xuyên qua đại lộ số 1 giống như đang bay, Noãn Noãn cũng bị hù chết, trước kia Phong Tây có lôi kéo cô đua xe hóng mát trên đường cao tốc vào đêm gió lớn, nhưng cũng không giống như hôm nay, giật gân kích thích, quả nhiên có thể dùng từ liều chết để hình dung, từng chiếc xe chỉ cách cô có một cánh cửa, nháy mắt âm thanh điếc tai vang lên như gió bay điện chớp thổi qua, sắc mặt tái nhợt, ánh mặt trời chiếu xuống giống như gai của những bông hoa, mềm mại nhưng vô cùng sắc bén đâm vào tim của Chiến Vân Không, từng vết từng vết như bàn là đốt trụi tất cả, là sâu vào trong lòng anh.

Hummer vòng qua ba còn đường lớn bỏ lại ba chiếc xe ở phía sau, sắc mặt Chiến Vân Không càng trầm xuống, đây không phải là một điềm tốt, con ngươi đen nhìn trái phải ở phía trước như tìm kiếm cái gì đó, cầm di động lên, “Noãn Noãn, lập tức gọi điện thoại cho Cổ Thanh Dạ.”

"Ừm!" Cái gì cũng không hỏi, nhận lấy điện thoại của thủ trưởng tìm số của trai đẹp Cổ nhanh chóng gọi, trực tiếp đặt lên tai phải của Chiến Vân Không, Chiến Vân Không sững sờ, suy tính nhìn cô một cái, khóe môi nâng lên.

Thông minh như cô, sao lại không hiểu, thời khắc nguy hiểm này, không được lãng phí từng giây từng phút, trực tiếp cho anh và Cổ Thanh Dạ nói chuyện mới đúng là lựa chọn chính xác nhất.

Điện thoại hai giây liền được nhận, "Alo, lão đại."

"Cậu lập tức mang một phần quà tặng, lái xe thay tôi đến nhà của thị trưởng Tinh đi chúc tết, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở quốc lộ."

Một câu vô nghĩa cũng không hỏi nhiều, mấy chục năm ăn ý đã thành thói quen, lúc này Cổ Thanh Dạ biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng chỉ nói với Mộ Thanh Nhi là đi đón một vị chiến hữu sẽ về trễ.

Cùng lúc đó, ba chiếc xe biến mất lại một lần nữa xuất hiện, Noãn Noãn muốn kêu, muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng vẫn bụm miệng tự nhủ mình tuyệt đối không thể nhiễu loạn lòng của thủ trưởng.

Chỉ thấy, một chiếc xe trong đó đột nhiên tăng tốc đuổi theo từ phía sau, Chiến Vân Không híp mắt lại, một chiếc xe thương vụ có vẻ ngoài vô cùng bình thường có thể đuổi kịp xe của anh, rõ ràng đây là một chiếc xe đã từng sửa chữa lại, không chỉ có một mà hai chiếc kia cũng vậy.

Lúc này, chiếc xe màu đen đã chạy song song với Hummer, hai chiếc kia cũng chia ra chạy lên hướng trái phải tạo thành ba hướng, kìm chặt, đột nhiên hai bên Hummer vang lên tiếng ma sát, và tiếng thét chói tai Noãn Noãn sợ hãi ôm đầu, cơ thể thuận thế hạ thấp xuống, nhưng đúng lúc này, một tiếng súng vang lên xuyên qua thủy tinh bay qua đỉnh đầu của cô, viên đạn xuyên qua cắt đứt một sợi tóc của cô, rơi xuống trên mu bàn tay của Chiến Vân Không.

Thiết bị chắn gió thủy tinh bỗng chốc bị đạn bắn lên, tan nát vỡ ra.