Trác Hoàng Diễn vừa ngã xuống được vài giây thì đoàn xe cảnh sát cũng vừa tới. Bọn họ xuống xe nhanh chóng, rồi lại chỉa súng quanh Trác Hoàng Diễn...
- Cô không sao chứ?
Đáng lẽ ra việc đầu tiên Lục Thành quan tâm lúc này chính là tên tội phạm đang bị truy bắt- Trác Hoàng Diễn kia. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không làm như thế mà lại nhìn Trịnh Diệp đầu tiên...
- Tôi không sao!
Trịnh Diệp qua loa trả lời, cô không hề nhận ra ánh mắt cùng thái độ quan tâm vượt xa đối với một đồng đội của Lục Thành đối với cô! Mà đúng hơn, mọi sự chú ý của cô đều đã dồn lên người đàn ông đàn nằm dưới đất kia!
Đối với thái độ có phần lạnh nhạt của Trịnh Diệp thì trong lòng Lục Thành không tự chủ được nảy sinh cảm giác mất mát... Nhưng anh ta cũng ý thức được hoàn cảnh hiện tại, vì vậy mà đảo mắt nhìn sang viên cảnh sát đang kiểm tra cho Trác Hoàng Diễn.
- Đối tượng...đã tắt thở rồi!
Kết quả dường như đã nằm trong suy đoán của Trịnh Diệp nên biểu cảm của cô chẳng mấy thay đổi, có đều cô cũng không nói gì mà vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt... Có lẽ là cô đang đợi chờ điều gì chăng?
Khác với sự lạnh nhạt của Trịnh Diệp, thì một vài người khác lại không như vậy...sắc mặt không được tốt cho lắm!
....
Sau khi cảnh sát tiếng hành điều tra, xem xét hiện trường, khoanh vùng xong thì cũng rời khỏi con hẻm... Từ đầu tới cuối, bọn họ cũng không hề hay biết mọi hành động của bọn họ đều không thoát khỏi ánh mắt của một người.
- Tôi muốn biết có chuyện gì đang xảy ra?
Nheo mắt nhìn về con hẻm mới vắng bóng người, Hoắc Vĩ Triệt không nóng không lạnh trầm giọng lên tiếng, và tất nhiên người cần trả lời câu hỏi của anh không ai khác chính là người duy nhất còn lại trong xe ngoài anh- Tần Nguyên!
Đối với ngữ khí của Hoắc Vĩ Triệt, Tần Nguyên đã quá mức quen thuộc, cậu ta bình tĩnh trả lời:
- Tên đó quả thật rất không đơn giản, hành tung của hắn vô cùng thất thường, khó nắm bắt! Phải tốn không ít công sức thuộc hạ mới nắm được hành tung của hắn, cũng đã giăng bẫy dẫn rồi... Nhưng không ngờ đến phút cuối cảnh sát lại xuất hiện! Kết quả chính là như hiện tại!
Cậu ta thật sự không hiểu, rõ ràng là sát thủ, nhưng cách làm việc lại rất khác biệt... Cứ giống như là...?
Hoắc Vĩ Triệt thoáng trầm tư sau lời của Tần Nguyên, một lát sau anh khép hờ mắt lại, dựa hẳn lưng vào ghế xe:
- Được rồi, trở về đi!
Năng lực làm việc của thuộc hạ mình anh biết rất rõ... hiện tại anh cũng không thể trách họ được! Có trách chỉ có thể trách kẻ đứng trong bóng tối kia... Vốn muốn từ tên bắn tỉa đó điều tra kẻ đứng sau, nhưng xem ra bây giờ phải tốn không ít công sức nữa rồi.
Về việc cảnh sát đột ngột xuất hiện, chắc chắn có nguyên nhân không đơn giản... Ít nhiều chắc chắn có liên quan đến kẻ bí ẩn đứng đằng sau, trong bóng tối thao túng tất cả kia!
...
Tại phòng họp của phòng cảnh sát hình sự của sở cảnh sát thủ đô, trưởng phòng Lâm Dương sau khi nghe báo cáo từ Lục Thành, rồi nhìn một lượt quanh phòng:
- Trong quá trình truy bắt tội phạm, nếu xuất hiện hành vi chống đối thì cũng rất khó tránh khỏi thương tổn! Cái chết của Trác Hoàng Diễn không cần truy cứu thêm. Về việc kẻ đã đánh lạc hướng kia, các anh điều tra được những gì?
- Người đàn ông bị bắt có tên là Thạch Khiêm, theo như lời của anh ta thì bản thân vì hoảng sợ nên mới bỏ chạy theo bản năng. Qua điều tra lý lịch thì anh ta hoàn toàn trong sạch, chỉ là một tên ăn chơi bình thường thôi!
Lần này người lên tiếng là Mặc Phong, nói xong cậu ta cũng cầm một tập hồ sơ phân phát cho những người trong phòng...
Lục Thành đọc sơ qua một lượt bản lời khai, anh ta nhíu mày nói:
- Với kết quả như vậy, e rằng chúng ta cũng không thể tiếp tục giữ người được nữa!
- Vô lý... tại sao lại như vậy chứ! Theo suy đoán của tôi thì chắc chắn Thạch Khiêm có quan hệ Trác Hoàng Diễn. Chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Thái độ của Thẩm Dinh vẫn gây gắt như mọi khi. Ngay sau khi lời của Lục Thành vừa dứt thì anh ta đã ngay lập tức nhíu mày lên tiếng.
- Dù biết như vậy, nhưng chúng ta không có bằng chứng, suy đoán ở đây không có giá trị! Anh hiểu chứ?
- Nhưng...
Không để cho Thẩm Dinh tiếp tục lên tiếng, trưởng phòng Lâm Dương đã đưa tay ra hiệu ngất lời anh ta.
- Thôi được rồi...vấn đề này có tiếp tục tranh cãi cũng e là không có ích lợi gì! Thả Thạch Khiêm ra đi... Thượng uý Trịnh Diệp cũng không cần ở lại bên cạnh Hoắc tổng nữa, cô trở về đội đi!
Câu cuối cùng là Lâm Dương nói với Trịnh Diệp.
- Tôi biết rồi!
Người vẫn im lặng từ đầu cuộc họp tới bây giờ- Trịnh Diệp cuối cùng cũng lên tiếng. Nhưng cũng chỉ có ba từ, sau đó cô lại tiếp tục giữ thái độ lạnh nhạt im lặng.
- Vụ án này xem như xong, Lục Thành viết cho tôi một báo cáo. Được rồi, mọi người đi làm việc đi!
Lâm Dương nói xong cũng thu dọn hồ sơ trước mặt rồi đứng dậy rời đi.
Cuộc họp kết thúc, ai cũng đứng dậy thì xếp hồ sơ của bản thân. Trịnh Diệp cũng không ngoại lệ, đúng lúc cô đang cuối đầu thu dọn thì bên tai vang lên âm quen thuộc:
- Chị Diệp, có cần em tới chỗ của Hoắc tổng thu dọn đồ đạc giúp chị không? Dù sao thì em cũng rảnh mà chị thì nhìn có vẻ mệt mỏi rồi!
Vẻ mặt vốn đang lạnh nhạt của Trịnh Diệp có phần trầm xuống, nhưng vì cô vẫn luôn cuối đầu nên không có bất cứ ai nhìn thấy. Đến khi cô ngẩng đầu lên thì đã thay thế bằng nụ cười nhẹ!
- Không cần phiền tới em, chị tự làm cũng được!
Đốu với sự cự tuyệt nhanh chóng của Trịnh Diệp, Vân Thi vẫn giữ nguyên nụ cười trong sáng trên mặt, có vẻ nũng nịu...
- Em cũng có thể tới phụ chị mà!
- Không cần đâu em, với lại Hoắc tổng cũng không thích người ngoài ra vào chỗ của anh ta! Chị đi trước đây.
Không một chút đắn đo Trịnh Diệp đã trực tiếp cực tuyệt. Qua lời nói thì giống như Vân Thi thật lòng muốn tới giúp cô, nhưng ẩn tình bên trong... Cô xem cô ấy như em gái của mình, cô thật lòng không mong muốn cô ấy sẽ vướn phải điều không nên, tốt nhất là nên chật đứt ngày bây giờ!
- Chị Diệp... chị...
Nhìn theo bóng dáng Trịnh Diệp...Vân Thi cố gọi theo nhưng cô vẫn không hề lây chuyển. Vẻ mặt tươi cười của Vân Thi cũng chậm rãi biến mất, thấy vào đó là vẻ mặt có phần méo mó vì...ghanh tị! Cô ấy lẩm bẩm:
- Người ngoài...chẳng lẽ tôi là người ngoài, chị lại không phải là người ngoài sao? Chỉ giỏi tìm cớ... là sợ tôi tranh giành Hoắc tổng với chị sao?
Trịnh Diệp lo lắng Vân Thi sẽ lầm đường lạc lối, nhưng xem ra hiện tại cô đã lo thừa rồi! Nhưng đúng hơn là có lẽ cô không ngờ chỉ sau một lần thoáng gặp gỡ Hoắc Vĩ Triệt mà đã khiến người cô xem như em gái phải thay đổi...
- Haizz...haizz.. haizz... Vì đàn ông mà thay đổi, có đáng hay không? Ha ha ha...
Đột nhiên sâu lưng Vân Thi vàng lên mấy tiếng thở dài liên tiếp cùng một câu mỉa mai, và cuối cùng là một tràng cười khả ố khiến cô ấy phải giật mình. Cái gì chứ, sao lại là ả ta, sao ả ta còn ở đây?
- Lệ Kiều Kiều...cô nói cái gì chứ?
Nhưng đáng tiếc, Lệ Kiều Kiều chẳng thèm để ý tới người phía sau mà đã đi mất sau khi để lại một tràng cười.
...
Trịnh Diệp sau khi ra khỏi phòng họp cũng không vội vàng tới gặp Hoắc Vĩ Triệt, mà chậm rãi vừa đi ra bãi đỗ xe, vừa dạo bước ngắm nhìn khung cảnh xung quanh...
- Người thân trong nhà còn có thể dễ dàng đâm ta một nhát vì lợi ích! Thì một người mới quen chưa lâu làm sao có thể tin tưởng được?!
Ngày lúc Trịnh Diệp vừa định mở cửa xe thì cô lại nghe được mấy câu nói đầy ẩn ý. Dõi mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra, chân mày cô hơi nhướng lên.
Là cô ta?