Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 26: Anh...vô sỉ!




Cái ánh mắt đó...

- A...ưm, tôi như thế nào không cần Hoắc tổng quan tâm!

Sau vài giây thất thần ngắn ngủi, Trịnh Diệp lấy lại tinh thần, cô hắn giọng để giảm bớt sự lúng túng. Không dám tiếp tục nhìn vào Hắn Vĩ Triệt nữa, mà quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nhưng, cũng rất nhanh, Trịnh Diệp cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên gáy cô... Ngay lập tức, theo phản xạ tự nhiên, cô quay mặt lại, thì phải mở to mắt, vì có một khuôn mặt đang phóng to hết cỡ ngay trong trước mắt cô!

- Anh...ưm...ưm...

Đáng tiếc, Trịnh Diệp vừa mới nói được một chữ, thì chẳng thể nói được tiếng nào nữa... Bởi vì sao, bởi vì môi cô đã bị một đôi môi khác chặn lại mất rồi!

Vốn đang mở to mắt, ngay lúc này cô càng mở to hơn... Cái gì đây, cái này có nghĩa là cô đang bị cưỡng hôn đó ư? Ai nói cho cô biết, đây không phải là sự thật đi!

Trịnh Diệp còn đang chưa hiểu ra chuyện gì, còn chưa phát giác ra chuyện gì xảy ra với mình. Thì cô đã cảm nhận được hàm răng của cô bị một chiếc lưỡi ấm nóng cạy ra, sau đó chiếc lưỡi chui vào khoang miệng cô, khuấy đảo.

Hoắc Vĩ Triệt nhìn phản ứng của Trịnh Diệp, anh cười khẽ, một tay đi ra sau gáy cô, một tay lại ôm eo cô, chiếc lưỡi không xương lại càng thêm làm loạn trong miệng của Trịnh Diệp... Không ngừng cắn nuốt hương vị đặc trưng thuộc về riêng cô.

- Hương vị rất tuyệt!

Cuối cùng, sau khi hôn đủ, Hoắc Vĩ Triệt buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ lên của Trịnh Diệp. Nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô, không hề keo kiệt buông ra một lời khen ngợi.

Đến lúc này, dù không muốn nhưng Trịnh Diệp cũng phải thừa nhận rằng, những việc vừa xảy ra với cô đều là sự thật... Cũng chính vì vậy, mà thêm vài giây để ổn định tình thần đang bấn loạn của mình, Trịnh Diệp đưa tay lên môi...rồi...

- A... Hoắc Vĩ Triệt, cái đồ khốn này, sao anh dám hôn tôi?

Bất chấp hình tượng, Trịnh Diệp nghiến răng, đưa tay vun lên nhắm vào khuôn mặt điển trai kia. Nhưng hành động của Trịnh Diệp sao có thể quá mắt được Hoắc Vĩ Triệt, tay cô chưa thể chạm vào được mặt anh, thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ, hữu lực nắm lấy. Trịnh Diệp lại tiếp tục giơ tay còn lại lên, và kết quả là cả hai tay của cô đều bị khống chế.

Tần Nguyên ngồi phía trước lái xe, may là lúc nãy khi thấy hành động của lão đại nhà cậu ta đã tự giác kéo tấm màn chắn trong lên. Cho nên hiện tại cậu ta cũng không có nghe được lão đại của cậu ta bị mắng... Nếu không, không biết cậu sẽ có phản ứng như thế nào?

- Buông ra!

Trịnh Diệp thừa nhận là cô nổi giận thật rồi... Và còn một điều nữa, một sự thật không thể chối cải chính là, số lần cô mất kiểm soát, muốn tức giận,, và tức giận trong hai ngày qua còn nhiều hơn 3 năm qua. Từ trước đến giờ, cũng chưa có ai có thể khiến cô phải thay đổi cảm xúc nhiều như vậy!

- Đây là hình phạt dành cho cô bé không nghe lời như em! Và là lần cuối cùng tôi nhắc lại, gọi tôi là Triệt... Còn nếu em thích tôi hôn em, thì tốt, cứ tiếp tục sử dụng cách gọi khác!

Hoắc Vĩ Triệt kề sát khuôn mặt của Trịnh Diệp, tà mị lên tiếng, khi nói câu cuối cùng, đôi mắt ánh lên sự nham hiểm vô cùng... Cuối cùng còn liếm liếm môi, khiến cho Trịnh Diệp tức muốn điên lên!

- Anh...vô sỉ!

Vô sỉ, quá vô sỉ, tại sao trên đời này lại có người có thể nói ra những lời như thế một cách hiển nhiên vậy chứ?

Hoắc Vĩ Triệt lại làm như người Trịnh Diệp mắng không phải anh, kề càng sát mặt vào mặt cô... Nhếch môi:

- Nếu em không đồng ý, vậy thì chúng ta tiếp tục việc khi nãy!

Trịnh Diệp nhìn đôi môi hé mở sát bên môi mình, mà chỉ cần một chút nữa sẽ chạm vào môi cô, nhất thời có chút hoảng hốt... Nhưng Trịnh Diệp có muốn ngả về đằng sau đẹ tránh cũng không được, vì phía sau lưng cô chính là lưng ghế!

- Được rồi, Triệt...anh có thể buông tôi ra được chưa?

Biết bản thân không thể đấu lại Hoắc Vĩ Triệt, cô cũng hiểu anh nói được, sẽ làm được. Cho nên cũng phải một lần nữa dìm sự tức giận xuống, hạ giọng một cách nhỏ-nhẹ-nhất có thể. Cô không biết cô tiếp tục nhịn như thế này hoài, có bị nghẹn chết không nữa?

Nhưng trước hết, cô cần thiết phải nhường nhịn tên này, và mau chóng tìm ra tên sát thủ kia!

Hoắc Vĩ Triệt cũng không tiếp tục chèn ép Trịnh Diệp... đúng hơn là sợ cô sẽ thật sự bùng phát tức giận. Buông thả tay của cô ra, và làm như không có gì, chở lại yên vị trên chỗ ngồi của anh.

Xe đến một ngã tư thì dừng lại do đèn đỏ, Trịnh Diệp theo thói quen liền nhìn khung cảnh bên ngoài... Và không biết vô tình hay cố ý, khi thời gian dừng đèn đỏ chỉ còn lại ba giây, Trịnh Diệp quay mặt nhìn về phía Hoắc Vĩ Triệt, thì ngay lập tức, cô nhìn thấy một ánh sáng bạc bay vuốt trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường...

- Nằm xuống...

Nói cùng với hành động, Trịnh Diệp bất chấp tất cả, cô nhào về phía Hoắc Vĩ Triệt đè anh nghiêng mình xuống ghế xe...

Chíu... Xoảng....

Và ngay lập tức sau đó...tiếng kính vỡ vang lên...

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng ba giây ngắn ngủi, ngay sau đó thời gian ngừng đèn đỏ cũng hết...