- Như các cô cậu cũng đã biết, gần đây đã liên tiếp xảy ra hai vụ bắn tỉa, và tính chất vụ án đã trở nên phức tạp và rắc rối rất nhiều!
Lâm Dương chợt dừng lại, gật đầu với Lục Thành, ngay khi Lục Thành vừa mở hình ảnh trên màn hình chiếu ra, ông ta liền nói tiếp:
- Điểm chung của hai vụ này hiện ra rất rõ ràng, thứ nhất, cùng một hung thủ, thứ hai điều có liên quan tới một người, Hoắc tổng của Hoắc thị- Hoắc Vĩ Triệt!
Trên màn hình máy chiếu đầu tiên là hiện lên hình ảnh của người đàn ông mặc đồ kín mít, đội nón bảo hiểm chế kính mặt, rồi lại hiện cảnh của hai hiện trường vụ án... Và cuối cùng dừng lại là hình ảnh của một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mặc trên người một bộ âu phục phẳng phiu- và không ai khác, chính là Hoắc Vĩ Triệt!
Trịnh Diệp nhìn trực diện vào hình ảnh người đàn ông trên màng hình, trầm ngâm suy nghĩ... Trong chuyện này, cô thấy có gì đó không bình thường đi?
Có lẽ nào?
Nhưng Trịnh Diệp chưa nói ra suy đoán của cô... đã có một giọng khác vang lên trước:
- Còn một điều nữa, lí do thật sự của vụ án lần này, là từ Hoắc Vĩ Triệt mà ra! Bởi vì lần trước, có thể nói là vận may đi, nên anh ta mới tránh thoát, còn Hạ Tẫn là người chết thay! Cũng bởi vì vậy, nên lần này tên sát thủ lại đến tìm anh ta, vậy thôi!
Những người ở trong phòng đồng lọt quay sang nhìn người vừa mở lời, đó không ai khác chính là Lệ Kiều Kiều! Thật khiến người khác phải bất ngờ... cô ta hôm nay lại chủ động đưa ra một suy đoán như vậy...
- Này, rõ ràng là hôm trước cô nói khác, hôm nay lại nói khác...
Vân Thi vẫn luôn thích đối nghịch với Lệ Thi Thi, là người đầu tiên bắt bẻ lời của cô ta! Tiếp theo đó, là một màn tranh luận, hầu như những người có mặt trong phòng đều lên tiếng, nêu ra những lập luận, ý kiến... Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, Trịnh Diệp luôn im lặng, mặc dù những lời nói kia điều được cô nghe không sót một từ, những lại không nói một lời... Cũng bởi, cô đang theo đuổi suy nghĩ của bản thân mình!
Lời của Lệ Kiều Kiều, mặc có phần khó tin, nhưng quả thật, vẫn có khả năng! Nếu như chỉ có vụ bắn tỉa trước kia, thì suy đoán ban đầu của cô là có thể hoàn toàn chính xác. Nhưng bây giờ, cô nghĩ, ngoài nguyên nhân đó, thì vẫn còn một số điều khác, chẳng hạn như...
Trưởng phòng Lâm Dương đảo mắt một lượt nhìn những người trong phòng, rồi nghiêm giọng nói:
- Bây giờ, điều khả quan, và cần thiết hiện tại, chính là sự an toàn của Hoắc tổng, chúng ta cần phải phái người bảo vệ anh ta!
- Nhưng thưa sếp, với thân phận của anh ta, thì thiếu gì vệ sĩ, cần gì tới chúng ta?
Thẩm Dinh thấy khó hiểu, liền lên tiếng hỏi... Kẻ cao ngạo, phách lối như Hoắc Vĩ Triệt đó, cũng chưa chắc gì đồng phối hợp để cảnh sát bảo vệ, thì cần gì phải phí sức vì anh ta?
Lâm Dương dễ dàng nhìn ra trong ánh mắt của Thẩm Dinh có phần không cam lòng, hận thù? Ông ta khẽ nhíu mày, không vui:
- Phải, bên cạnh Hoắc Vĩ Triệt có không ít vệ sĩ, nhưng cũng không bằng chúng ta, ngoài bảo vệ anh ta ra, chúng ta ở bên cạnh anh ta còn mục đích khác, anh có hiểu không?
Thẩm Dinh cứng miệng, biết bản thân đuối lí, đành im lặng! Đúng lúc này, Trịnh Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn chứa tia sáng không thể xem thường.
- Đúng vậy, phương án của trưởng phòng đưa ra, vô cùng có ích!
...Cuộc hợp kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa rồi cũng kết thúc, với quyết định cuối cùng là sẽ xem xét tình hình bên Hoắc Vĩ Triệt, rồi mới cử người thích hợp sang bảo vệ anh.
- Chị Diệp... chị còn giận mọi người sao?
Ra khỏi phòng họp một khoảng cách, Vân Thi liền e dè lên tiếng mà hỏi Trịnh Diệp...
- Không, chị không có giận nữa!
Trịnh Diệp lắc đầu, cô cũng không phải người nhỏ mọn, tính toán chi li, cái gì qua rồi thì thôi... Thời gian để giận hơn vụ vơ những chuyện không đáng nói kia, thì vô dùng để suy nghĩ những chuyện quan trọng khác sẽ tốt hơn!
Vân Thi ra vẻ không tin, mở lớn đôi mắt to tròn ra, lắc đầu:
- Không đúng, vậy tại sao hôm nay chị lại trầm mặt, ít nói như thế? Đây rõ ràng không phải là tác phong của chị?!
Tiếp xúc với chị Diệp chưa bao lâu, những cô cũng phần nào hiểu được tính cách của đàn chị này... biểu hiện của cô hôm nay, quả thật rất khác thường!
- Em suy nghĩ nhiều rồi, không có chuyện gì đâu, là do chị mãi suy nghĩ hơi nhiều một số việc thôi! Thôi chị có việc, chị ra ngoài một lát...
Trịnh Diệp đưa tay xoa xoa tóc của Vân Thi, cười nhẹ rồi đi thẳng ra ngoài.
Vân Thi nhìn theo bóng lưng Trịnh Diệp thì hơi mím môi, có rõ ràng cảm nhận được cơ mà?
...
Trịnh Diệp cũng không có lừa Vân Thi, cô quả thật đang có việc cần ra ngoài, nhưng khi cô ngồi vào xe của mình, không khởi động ngày, mà lấy điện thoại ra, cũng không mở mật mã, hay cái gì đặt biệt, đơn giản là vào phần mềm nhắn tin trong email.
- Bão đang mạnh dần, có khả năng tiếp tục mở rộng phạm vi và cấp độ bão. Vẫn đang tìm biện pháp khắc phục!
Nhắn xong, Trịnh Diệp liền ấn gửi, ngay sau đó ba giây, liền có tin nhắn lại:
" Tuỳ cơ ứng biến, tốt nhất là nên xâm nhập vào tâm bão, không thì chính là xung quanh tâm bão!
Trịnh Diệp đọc xong tin nhắn, bèn để điện thoại qua một bên, rồi nhấn ra chạy xe đi.
Chẳng mấy chốc, thành phố phồn hoa đầy nắng hiện vào trong mắt Trịnh Diệp, nào có cái gì là bão, cái gì là mưa gió! Vậy thì tại sao, Trịnh Diệp lại nhắn đi những lời kia... Rốt cuộc, mọi chuyện là thế nào?
...
- Lão đại, đã bắt được người đưa tới!
Tần Trí hướng về phía người đàn ông cao lớn, đang toả ra âm trầm lạnh lẽo ngồi trên ghế, cung kính hạ giọng.
Hoắc Vĩ Triệt nghe vậy, hé môi mỏng, nói ra hai từ lạnh như băng:
- Đưa vào!