- " cậu mà cứ suy nghĩ như thế thì chỉ có mà độc thân cả đời". Lâm Nguyệt Y khoanh tay trước ngực, đôi mắt nghiêm nghị mà nói.
- " nhưng sự thật là vậy mà, người ta nhìn sơ cũng biết là công tử nhà giàu, còn tớ, cậu nhìn xem, mặt mũi cũng bình thường, công việc bình thường, cuộc sống bình thường. Làm sao mà sánh với người ta chứ ". Lưu Vy ủ rủ nói.
- " tớ biết cậu ngại về gia thế, nhưng tình yêu mà, biết đâu được sẽ thay đổi mọi thứ, nếu cậu thích, hãy thử một lần, tớ cũng có cảm giác là Phong Tư có ý với cậu đấy, nhất là màn bắt hoa khi nãy ".
Cho dù Phong Tư có thích Lưu Vy hay không thì trở ngại lớn nhất của cô là gia thế, có lẽ do lòng tự trọng của cô cao, cộng thêm sự nếm trãi đời ít, chưa từng nếm trãi cuộc sống quen với công tử nhà giàu đẹp trai là như thế nào. Hay là do nàng ngại mở lòng. Hay là trong lòng nàng có người khác, vậy đây là cảm xúc gì khi đối với Phong Tư.
- --------
Khi hôn lễ của Lâm Nguyệt Y và Cố Thiên Vũ kết thúc, họ cùng Phong Tư và Lưu Vy về khách sạn thuộc tập đoàn Cố thị nghĩ ngơi, khách sạn hướng ra biển, nên sẽ tạo cảm giác thoải mái cho khách.
Và đương nhiên vợ chồng người ta sẽ ở cùng phòng, còn Lưu Vy và Phong Tư mỗi người một phòng chứ.
Trời đã khuya, còn cộng thêm phong cảnh biển hữu tình của biển, cơn gió se se lạnh của biển thổi vào, làm tâm tình của Lâm Nguyệt Y cảm thấy thoải mái, hạnh phúc lên hẳn.
Cố Thiên Vũ từ phòng tắm bước ra, hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăng ngang hông, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước lăng nhẹ trên cơ ngực săn chắc đầy nam tính.
Lâm Nguyệt Y vẫn đứng hướng ra phía biển ngắm biển.
Bỗng sau lưng nàng cảm giác một sự mềm mại, lạnh, săn chắc phía sau. Nàng mỉm cười hạnh phúc rồi lên tiếng.
- " hôm nay em rất hạnh phúc, cảm ơn anh ".
Tâm tình của Cố Thiên Vũ như được mật đổ vào, vui sướng, hạnh phúc, thõa mãn. Người con gái hắn yêu hạnh phúc, còn điều gì tuyệt vời hơn. Chỉ thế là đủ.
Cố Thiên Vũ lai nhẹ vành tai nàng, giọng nói ấm áp và hơi thở nam tính phả vào người nàng, hắn nhẹ nhàng nói.
- " cảm ơn anh như thế nào đây ".
Nàng bị kích thích bởi nhiệt độ cơ thề kèm lời nói của Cố Thiên Vũ, thân thể nàng rung nhẹ. Hai hạt đậu trước ngực cứ thế mà nhô cao.
- " vậy thế anh muốn gì? ". Nàng quay lại cất giọng phong tình.
- " muốn ăn em ".
Không đợi thêm giây phút nào nữa, Cố Thiên Vũ bế nàng lên, đóng rèm lại, rồi đi thẳng vào giường.
- " bà xã à, đi ngủ thôi". Hắn cất giọng gợi tình nói khẽ bên tai nàng.
Cố Thiên Vũ nhìn đôi mắt như sương đêm lấp lánh của nàng, liền cởi bỏ hết những thứ có thể cản trở việc của hắn, tất cả vứt hết. Đường cong hoàn mỹ của nàng hiện lên dưới ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo. Đúng là một cực phẩm. Nàng nhẹ nhàng uốn lượng thân thể do sự va chạm của thân thể hắn với thân thể nàng. Không đợi thêm nột giây nào nữa, đợi một giây nào nữa sẽ làm cho Cố Thiên Vũ nghẹn mất.
Cố Thiên Vũ một tay giữ hông nàng, một tay cầm vật nam tính của mình đặt ngay tư mật của nàng, sau đó mạnh mẽ tiến vào.
Tuy không phải là lần đầu, nhưng của hắn quả thật to quá, còn nàng thì quá chặt. Hạ thân nàng bất đấu truyền đến một trận đau không tả siết, bên dưới như sắp bị xé rách đến nơi, hai tay nàng siết chặt drap giường, cố nén chịu cơn đau. Nhưng một lát không lâu sau, đau đớn đi qua, theo đó là sự khoái cảm ập tới.
Cố Thiên Vũ bắt đầu ra vào kịch liệt trong nàng, hai tay tham lam nhào nặn hai bên gò bông gợi cảm, đôi lúc còn cuối xuống cắn nhẹ.
Vừa đau vừa thỏa mái, nàng cảm thấy mình sắp không khống chế nổi rồi. Tiếng rên khiều mĩ vang lên.
- " um ". Sau đó Lâm Nguyệt Y há miệng thở dốc vòng tay ôm cổ hắn. Làn da của Cố Thiên Vũ bây giờ tràn đầy mồ hôi nam tính. Ít khi nàng chủ động, Cố Thiên Vũ cười nhẹ rồi liếm quanh hai hạt đậu đang vương cao ngạo nghễ. Vì quá kích thích mà bên dưới của nàng càng siết chặt khiến hắn rên nhẹ.
Cứ luật động như thế ba bốn lần, hắn cảm nhận được sự co bóp bên trong nàng, cũng như khoái cảm mà hắn nhận được. Đêm đã yên tĩnh, còn cộng thêm gió biển thổi vào. Bên trong căn phòng rộng rãi, sang trọng cùng với ánh đèn mờ ảo, đôi nam nữ đang quấn chặt vào nhau, hòa mình vào nhau. Tiếng rên kiều mĩ của người phụ nữ vang khắp phòng.
- -------
Tiếng biển xào xạc, đêm xuống biển được chiếu bởi ánh đèn dọc bờ biển. Lấp lánh tựa như những vì sao trên trời rơi xuống.
Lưu Vy ngủ không được nên đi dạo ngoài biển, vừa đi nàng vừa suy nghĩ vu vơ về tương lai.
Cha mẹ Lưu Vy đang ở Đài Loan lập nghiệp, không ở cùng cô từ lúc cô 17 tuổi.
Gia đình cô cũng khá vả, cô có một người em trai, nhỏ hơn cô 4 tuổi, nó hiện giờ đang ở cùng cha mẹ cô.
Lâu lâu, Lưu Vy vẫn bay sang Đài Loan thăm cha mẹ của mình, nhưng thời gian ở lại cùng cha mẹ cô rất ngắn do công việc y tá rất bận.
Lưu Vy cứ độc lập như thế, kiếm tiền, tiêu sài, sống từ năm này qua năm nọ. Cha mẹ cô không gắt về chuyện chồng con nên cô cũng đỡ lo. Mục tiêu của của cô bây giờ là sống thật tốt, để dành tiền lâu lâu đi chơi đâu đó thiệt xa. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ về lập gia đình cả.
Đang suy nghĩ vu vơ thì Phong Tư từ đâu xuất hiện, anh khoác lên cho Lưu Vy chiếc áo khoác, rồi mỉm cười nói.
- " sao lại ra đây giờ này, rất lạnh đấy ".
Lưu Vy ngạc nhiên quay qua nhìn Phong Tư. Sao hắn ở đây? Hắn biết cô ở đây à? Giờ này hắn ở đây làm gì?
- " tôi ngủ không được nên ra đây dạo, anh cũng không ngủ được à ". Lưu Vy hỏi.
- " ừ, tôi không ngủ được, bởi phải lo một chuyện rất quan trọng ". Phong Tư đôi mắt nhìn ra biển, giọng nói như có chút ưu buồn cất lên.
- " có thể kể cho tôi nghe không? ". Lưu Vy tươi cười nói tiếp " thật ra tôi có não cá vàng, rất dễ quên mọi chuyện, có chuyện gì, nếu có thể nói được, anh có thể tâm sự với tôi ".
Phong Thư quay sang nhìn nàng, không nhịn được vẻ đáng yêu của nàng bấy giờ mà bật cười phì.
- " gia đình tôi đang thúc ép cưới vợ, mà tôi chưa tìm được người nào làm trái tim tôi rung động cả, em nói xem, có phải rất đáng lo không? ".