Trăng treo trên cao, ánh chiều tà mênh mang, đèn lồng trong phủ được thắp lên, gió đêm nổi lên, ngọn lửa màu vàng cháy trong lò đá xanh ánh lên hình ảnh quỷ dị.
Sau khi đám phán xong với Lâm Tu Ngôn, chuyện này liền trở thành bí mật của hai huynh muội bọn họ, những chuyện mà Cố Hoài Du biết về hình vẽ đó cũng không nhiều, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Lâm Tu Duệ.
Nàng đem những chuyện ở kiếp trước mà nàng biết được ra để trao đổi, còn Lâm Tu Ngôn thì không chỉ hứa cho nàng một con đường lui mà lại còn tặng thêm cho nàng ba gian hàng, tất cả đều ở những nơi tấp nập, mối tháng kiếm được không ít tiền.
Nàng muốn đối phó với Lâm Tương, ngân lượng là thứ chắc chắn không thể thiếu, đây cũng là lý do đầu tiên khiến nàng muốn đàm phán với Lâm Tu Ngôn.
Cố Hoài Du dám thẳng thắn với Lâm Tu Ngôn là bởi vì chắc chắn hắn cho dù hắn không đồng ý thì cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Có hai nguyên nhân, một là hắn là người thông minh, hai là mục đích cuối cùng của hắn cùng với bản thân có điểm chung.
Từ sau khi Lâm Viêm mất, Lâm Tu Ngôn mất đi tước vị, lão phu nhân rất thất vọng với Nhị phòng, nếu không thì tại sao bao nhiêu năm qua cũng không hỏi han gì đến tình cảnh của Nhị phòng.
Chỉ là nàng không ngờ rằng, Lâm Tu Ngôn lại rộng rãi như vậy, không chỉ không nhẫn tâm giết chết một kẻ biết nhiều lại không có sức chống lại hắn như nàng mà ngược lại còn tin tưởng một cách nhanh chóng.
Còn nhớ lúc nàng nói ra những lời như xét nhà, đoạt tước vị, Lâm Tu Ngôn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn nàng.
"Muội không sợ lát nữa ta sẽ đem những lời ngươi nói ngày hôm nay cho Vương phủ?"
"Huynh sẽ không."
"Sao lại nói vậy?"
"Chỉ bằng hai chữ "Giang Tuân"!"
Lâm Tu Ngôn hơi ngây ra, chuyển chủ đề: "Theo như ta biết, Vương phủ đối với muội cũng không có thâm thù đại hận gì, sao lại phải làm đến mức này?"
Nụ cười bên khóe miệng Cố Hoài Du càng thêm sâu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Vậy còn Đại ca?"
Lâm Tu Ngôn cười cười, gấp lại chiếc quạt xếp trong tay nhìn nhìn, thờ ơ mà nói: "Tâm thuật của ta không đàng hoàng, âm thầm sinh lòng ghen ghét, mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có. Nếu như vậy, muội còn có ý định hơp tác với ta sao?"
"Như nhau như nhau. Cuộc đời này của muột sinh ra đã mang tâm tư ác độc, vặn vẹo vô cùng, chính mình sống không tốt thì người khác cũng đừng hòng tốt."
"Ha, nếu nói như vậy, muội lại khá giống muội muội ruột của ta rồi." Lâm Tu Ngôn nhướn nhướn mày, càng ngày càng cảm thấy Cố Hoài Du thú vị, nếu như hợp tác, thì cũng phải nói rõ ràng trước, rốt cuộc thì muội biết được những thứ này từ đâu?"
Hắn quả thực rất tò mò, những gì mà hắn làm đều giấu kín, ngay cả Giang Thị và Lâm Chức Yểu cũng tạm thời không biết được, sao Cố Hoài Du lại biết được?"
"Đại ca có tin chuyện "Chu Trang hóa bướm" không?" Cố Hoài Du im lặng một hoài lâu, tìm một cách giải thích hợp lí.
Không muốn tiết lộ quá nhiều, Cố Hoài Du nửa thật nửa giả mà che giấu một nửa, chỉ nói đại khái về cuộc đời của Lâm Tu Ngôn và những gì mà sau này mình sẽ gặp phải.
Sau khi nghe xong Lâm Tu Ngôn không nói gì, híp mắt đánh giá nàng, không biết là tin hay không tin.
"Mỗi một chuyện đều lặp lại, chứng minh những gì muội mơ thấy không giả, để tránh cho sau này chết quá thảm, muội chỉ đành tìm Đại ca nhờ huynh che chở."
"Nhị hoàng tử?" Quạt gấp trong tay Lâm Tu Ngôn khẽ ngừng, giống như là đang đưa ra một quyết định rất quan trọng.
"Nếu như trong giấc mơ của muội chúng ta đều chết thảm như vậy, vậy bây giờ hãy sống thật tốt đi!"
......
Đêm mùa hè chưa vào Lập Hạ còn khá mát mẻ, gió lướt qua cuốn bay hết nửa những đóa hoa héo trên cành cây, Cố Hoài Du nửa nằm nửa ngồi trên sạp mềm bên cạnh cửa sổ, bảo Hồng Ngọc mở hé một cánh cửa sổ. Quần áo nàng mỏng manh, nhưng nàng lại rất thích sự lạnh lẽo này, bởi vì chỉ có khi nhìn hết thảy những gì đang diễn ra trước mặt, cảm nhận nhiệt độ quanh người, nghe thấy tiếng côn trùng và chim chóc kêu vang bên tai, nàng mới có cảm giác là mình thật sự đã sống lại.
"Tiểu thư, gió này se lạnh, người cứ nằm đón gió như vậy coi chừng sẽ cảm lạnh." Hồng Ngọc lấy ra một tấm chăn mỏng, đắp lên người Cố Hoài Du.
Cố Hoài Du phất phất tay, "Không cần."
Dưới khung cửa sổ vang lên một tiếng động thật nhỏ, bị tiếng kêu rộn ràng của côn trùng trong đêm che giấu đi.
Hồng Ngọc không yên tâm lắm, liếc nhìn về phía cửa sổ, thầm nghĩ rằng có phải nên lắp thêm cái rèm cửa nữa không. Vừa mới dời tầm mắt, khóe mắt liền liếc thấy trên đầu Cố Hoài Du có thứ gì đen thui, đang men theo cạnh bàn chạm trổ khắc hoa mà bò xuống.
Hồng Ngọc vội nghiêng đầu qua, nhìn thật kĩ, liền thấy rõ là một con rắn hổ mang dài ba thước đang quấn đuôi ngay khung cửa sổ, lè cái lưỡi đỏ lòm ra, cái đầu lắc qua lắc lại, đôi mắt xếch lạnh lẽo bị ánh nến chiếu thành màu đỏ, vảy rắn trên người lập lòe, đang nhanh chóng bò thẳng vào trong phòng trong, sau khi nó phát hiện ra mục tiêu liền há to cái miệng để lộ ra hai cái răng nhọn hoắc.
"Tiểu thư, cẩn thận!" Trong lòng Hồng Ngọc hoảng sợ, cố gắng nhịn xuống da gà da vịt khắp người, một tay vứt cái chăn trong tay về phía con rắn độc, một bên kéo Cố Hoài Du đang nằm dưới thế tấn công của con rắn trên tháp.
Con rắn hổ mang không cắn trúng, lại còn bị cái thảm đánh tới, liền phình cái mang của mình ra thật to, để lộ ra những đường vân trắng đen xen kẽ nhau dưới bụng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu "khè khè".
Trong vườn cây ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt vang lên, Cố Hoài Du liếc mắt một cái, lập tức hét lớn ra bên ngoài phòng: "Bắt lấy người cho ta!"
Vừa đúng lúc Lục Chi đang bưng thay đồng bước vào cửa, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy mệnh lệnh của tiểu thư liền vứt cái thau xuống đất, nhấc chân loáng cái chạy ra bên ngoài, tốc độ còn nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Lấp lóe trong đám cây, thế mà lại quả thực có thứ gì đó, Lục Chi vội vàng hét: "Triệu Phúc, đóng cửa lớn lại!"
Con rắn men theo đường cong khúc khuỷu của sạp mềm bò xuống, chặn ngay con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đi đến cửa, ngẩng cao cái đầu hình tam giác của mình lắc lắc, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn một cái. Hồng Ngọc sợ nhất là mấy thứ như vậy, thế mà vẫn cứ đừng che trước người Cố Hoài Du, bị dọa đến sắp bật khóc.
"Tiểu thư, sao bây giờ?"
Cố Hoài Du không mặt không biểu cảm, khóe miệng giương lên, gỡ dải lựa ở khuỷu tay quấn mấy vòng lên cổ tay, cầm lấy bình hoa lan để trong góc tường ném về phía con rắn trong sự ngỡ ngàng của Hồng Ngọc.
Nàng cố ý đừng lệch về một phía, con rắn nghiêng đầu né tránh vừa hay bị đập trúng, tuy nhiên do có lớp da rắn chắc bảo vệ, con rắn vẫn chưa bị đập chết. Con rắn lớn ăn đau, thân rắn đen thui uốn éo trên mặt đất một cách đầy đau đớn.
Cố Hoài Du tiện tay cầm lấy cái ghế ở bàn hoa bên cạnh. Nàng quả thực còn phải cảm ơn Trương Thị, vì bà ta không dùng đồ gì quá mức quý giá, cầm lên cũng không thấy tiếc gì. Nhân lúc con rắn còn đang vặn vẹo thân mìnm nàng nhanh chóng cầm lấy cái ghế đập mạnh vào đầu nó, sau đó một chân đạp lấy cái đuôi của nó, đưa tay bắt lấy con rắn dài bảy tấc kia, nhấc hẳn nó lên.
"Tiểu...Tiểu thư!" Hồng Ngọc nuốt nước miếng, nàng nhìn thứ đồ dài ngoằng này cũng đã nổi hết da gà da vịt, sao tiểu thư lại có thể bắt lấy nó mà không hề sợ hãi gì thế kia chứ.
Cố Hoài Du lạnh lùng nói: "Đi lấy cái bình qua đây!"
Hồng Ngọc xoay người đi lấy một cái bình không tới, Lục Chi và Triệu Phúc cũng đã mang người bắt được bước vào phòng.
Trên eo hắn có treo một cái sọt tre lớn, chắc đó chính là chỗ để đựng con rắn dài này Cố Hoài Du cũng có chút bất ngờ, hóa ra là người quen.
Trong tay nàng còn đang cầm con rắn hổ mang dài bảy tấc, cả người con rắn quấn trên tay nàng, từng miếng vảy rắn phát ra ánh sáng màu xanh xen lẫn với làn da trắng nõn của nàng tạo nên một hình ảnh đối lập vô cùng rõ ràng.
"Quỳ xuống!" Lục Chi bẻ ngược tay hắn, nhấc chân đá vào đầu gối của Vương Khuê.
"Nói đi!"
Cố Hoài Du xoay người ngồi lên trên sạp mềm, hai ngón tay kẹp lấy hai bên đầu rắn, khiến nó mở to miệng ra làm lộ ra hàm răng sắc nhọn. Nàng nhấc tay vuốt ve thân rắn lạnh lẽo, giống như là không hề để ý đến việc con rắn càng ngày quấn càng chặt trên cánh tay nàng vậy. Khóe miệng nàng mang ý cười, đóa hoa được vẽ giữa trán dưới ánh nến phát ra ánh sáng yêu dị, nhìn nàng giống như một yêu tinh đến đòi mạng người vậy.
"Thứ đồ tốt như vậy, tìm được nó chắc cũng khó khăn lắm!"
Cả người Vương Khuê run rẩy, quỳ rạp xuống đất: "Oan uổng mà tiểu thư! Con rắn này không phải là do nô tài mang đến, nô tài đến là để bắt con rắn này! Mong tiểu thư tra rõ!"
"Ngươi còn tính lừa ta sao?" Hồng Ngọc đưa cái bình không cho Cố Hoài Du, ngón tay chỉ vào Vương Khuê nói: "Nhà ấm trồng hoa cách Đường Lê Viện xa đến như vậy, những nơi khách ngươi cũng không đi, sao cứ nhất thiết phải đi đến nơi này?"
"Cô nương oan quá đi! Tiểu nhân nào dám!" Vương Khuê cúi người càng thấp hơn nữa, giải thích: "Mấy ngày trước quản sự của nhà ấm nói có người nhìn thấy con rắn này trong phủ, nô tài cũng từng học chút ít bản lãnh với người khác, nên tự xin để mình đi bắt. Buổi chiều... Buổi chiều lúc nô tài mang hoa đến đây, ở chỗ đài hoa nhìn thấy đuôi của nó, cũng không muốn dọa đến tiểu thư, nên không dám nói ra, chỉ đành đợi đến khi trời tối liền đến âm thầm bắt nó đi!"
Cố Hoài Du cười lạnh một tiếng, chầm chậm nói: "Vậy thì tại sao, nghe thấy tiếng động trong phòng, thấy rắn đã bò vào phòng, ngươi lại chạy đi?"
Vương Khuê vừa muốn bao biện, thì liền nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Giọng nói lạnh lẽo như tiếng ma quỷ của Cố Hoài Du âm trầm vang lên bên tai: "Con rắn hổ mang này sinh trưởng ở những nơi ẩm ướt phía nam, phía bắc rất ít khi gặp. Thích nhất là ban ngày ló mặt ra còn ban đêm thì ẩn nấp, độc tính rất mạnh. Chỉ cần bị cắn thì trong vòng một canh giờ sau đó chắc chắn sẽ hít thở không thông mà chết, ngươi nói xem, nếu như ta để cho hàm răng độc này cắn ngươi một cái, thì ngươi có thể kiên trì được bao lâu?"
Cả người Vương Khuê run bần bật, vội vàng ngẩng đầu lên sau đó liền đông cứng ngay tại chỗ, Cố Hoài Du thế mà đã ngồi xổm bên cạnh hắn, chầm chậm đưa con rắn đến gần, miệng rắn vẫn còn đang mở rộng hướng về phía hắn.
"Tiểu thư, ngươi thể đối xử như vậy với tiểu nhân! Tiểu nhân thật sự đến để bắt nó!" Vương Khuê run rẩy mà hét lớn, giọng nói hoảng sợ đến mức muốn tắt tiếng. Hắn không ngờ rằng Cố Hoài Du lại hiểu về món đồ này, còn hiểu đến rõ ràng như vậy nữa!
Cố Hoài Du ừ một tiếng, "Ta đương nhiên là tin ngươi, chỉ là, ngươi không biết rằng, con người ta từ trước đến nay tâm tư ác độc, còn chưa từng thấy dáng vẻ của ngươi bị rắn cắn chết đâu."
Vừa nói, nàng liền đưa hàm răng rắn đến gần Vương Khuê hơn, chầm chậm cử động dọc theo cánh tay hắn. Lông tơ trên người Vương Khuê dựng hết cả lên, hắn có thể cảm nhận được sự ngứa ngáy khi hàm răng cứng rắn của con rắn lướt qua da thịt, mang theo chút cảm giác tê dại. Hắn cứng còng thân người dưới mặt đất không dám động đậy chút nào, chỉ sợ hàm răng cứng rắn kia không cẩn thận một chút thôi thì sẽ cắn rách da thịt.
Trong lòng hắn có chút hối hận! Vốn tưởng rằng nhận làm việc này, thành công dễ như trở bàn tay, ai ngờ đâu lại chọc phải một Nhị tiểu thư ác ma chứ!
"Chỉ cần ấn nhẹ một cái như vậy!" Cố Hoài Du đột nhiên cất cao giọng, ngay khi vừa dứt lời, bàn tay cũng nhẹ nhàng tăng thêm sức. "Ha ha!"
Cảm giác hàm răng sắc nhọn truyền đến qua lớp quần áo mỏng manh khiến cả người Vương Khuê run rẩy, trong lòng kêu lộp bộp một tiếng, ba hồn bị dọa bay mất hai, thân thể bắt đầu co rụt lại, gắn giọng hét lớn: "Nhị tiểu thư! Ta có thành ma cũng không tha cho ngươi đâu!"
Cố Hoài Du bật cười: "Sợ gì chứ? Ta còn chưa ấn xuống mà, không có gan thì đừng học chiêu âm hiểm của người ta, như vậy không tốt đâu!"
"Tiểu... Tiểu nhân không biết tiểu thư đang nói gì cả!" Vương Khuê thả nhẹ một hơi, vẫn cố chấp như cũ.
"Vẫn không nói đúng không?" Cố Hoài Du nhìn chằm chằm hắn, sức lực trên tay lại càng mạnh thêm: "Lần này, ta không có dọa ngươi không thôi đâu!"
Lồng ngực Vương Khuê phập phồng, hắn biết nếu bị con rắn này cắn thì sẽ có hậu quả gì, chỉ cần một canh giờ, không, nửa canh giờ thôi, thì cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được.
Tâm nến cháy bùng lên, ánh lửa bắn ra một ít, Vương Khuê cảm giác Cố Hoài Du càng ngày càng không giống người nữa, khóe mắt hoa đào và ánh mắt u ám kia, giống như là con rắn trong tay nàng vậy, âm trầm đến đán sợ!
"Ta nói! Ta nói!" Vương Khuê hét lớn, khóe mắt thậm chí còn bị dọa đến chảy nước mắt.
"Là Quận chúa, Quận chúa phái nô tài đến!"