Lâm Tu Ngôn gật đầu, sai người canh chừng Tôn Minh Đức trong phòng tối, sau đó liền rời đi trước một bước lo sắp xếp chuyện phía sau. Người làm ăn, tự có cách nghe ngóng tin tức riêng. Lâm Tu Ngôn quan hệ rộng rãi, dưới tay có một đường dây, chuyên để nghe ngóng, chắc là không qua vài ba ngày là có thể có được kết quả sơ bộ rồi.
Người vừa đi, trong viện chỉ còn lại hai người là Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn.
Bầu trời u ám nửa ngày cũng trở nên trong hơn, mặt trời ló ra khỏi đám mây, chiếu những tia nắng tinh nghịch chói mắt xuống khắp nơi, gió mát ngày hơi mưa mang theo chút hơi nước ẩm ướt cuốn tóc mai Cố Hoài Du bay bay, bay bổng như tiên.
Tống Thời Cẩn đứng ở vị trí hơi lùi về sau chút, cứ nhìn nàng chằm chằm như thế, không chịu bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào.
Nàng đứng trong ánh sáng, chói mắt lại sáng lòa, có một khoảnh khắc, hắn chợt thấy nàng cách hắn thật xa.
Bàn tay rũ xuống bên cạnh khẽ nhúc nhích, tóc mai vờn quanh ngón tay thon dài, mềm mại không thể tả. Tống Thời Cẩn nghĩ, có lẽ là do quan tâm quá, cảm giác lo được lo mất này thật là không tốt.
Cố Hoài Du bị hành động bất chợt của hắn làm kinh ngạc đến mức đứng ngơ tại chỗ, mãi cho đến khi hắn vuốt tóc ra sau mang tai cho nàng, ngón tay nóng bỏng như vô tình mà lướt qua thùy tai của nàng vậy.
Cố Hoài Du bất giác nhún nhún vai, muốn xua tan cảm giác ngứa ngáy trong lòng này đi.
"Trên tóc dính đồ." Tống Thời Cẩn thu tay lại, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ngón tay giấu trong tay áo lại không ngừng chà sát nhau.
"Ồ..." Cố Hoài Du rũ mắt xuống, né tránh ánh nhìn có chút nóng rực của hắn, cũng không vạch trần. "Muội..."
"Muội..."
Cố Hoài Du mỉm cười: "Huynh nói trước đi."
Bờ môi mỏng của Tống Thời Cẩn khẽ mím lại, một hồi sau, mới như tùy ý mà mở miệng: "Đi dạo cùng ta đi. Những nơi mà chúng ta đã từng đi qua kia, ta không tìm thấy nữa rồi." Nói xong, Tống Thời Cẩn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có một tia cảm xúc lo lắng khẽ lướt qua rồi biến mất.
Cố Hoài Du ngây ra, dường như hiểu được những cảm xúc trong mắt hắn, chầm chậm mở miệng, nói: "Xin lỗi..."
Thất vọng không nói thành lời, tựa như núi đổ sóng trào mà dâng lên.
"Là ta đường đột rồi, cứ tưởng vẫn là như lúc nhỏ, quên mất..." Còn chưa nói xong, đã bị Cố Hoài Du ngắt lời.
"Hôm khác đi." Cố Hoài Du cười nhìn hắn: "Tổ mẫu còn đang bệnh, muội không yên tâm, lần sau cũng đúng lúc đưa cái tua rua bữa trước đã hứa cho huynh luôn."
Bàn tay đang siết chặt buông lòng ra, lại siết lại, khóe môi của Tống Thời Cẩn dần dần nhếch lên, giọng điệu không còn mất mát như khi nãy nữa: "Ta cứ tưởng là muội quên rồi."
"Không có." Cố Hoài Du nói: "Chỉ là lâu rồi không làm, tay không còn như xưa nữa, làm hư hết bao nhiêu chỉ của muội đó."
"Ta đi với muội?" Hắn cười nói.
"Được thôi!" Cố Hoài Du liền đồng ý ngay. "Vậy muội về trước đây."
Nói xong, Cố Hoài Du liền xoay người đi, vừa mới bước ra được một bước, cánh tay liền bị nắm chặt lại: "Là khi nào?"
Cố Hoài Du quay đầu lại chạm phải ánh mắt của hắn, "Đợi tổ mẫu tỉnh lại rồi nói sau đi!"
"Được, ta đợi muội." Cam tâm tình nguyện.
Trong Đăng Tiêu Các, Lâm Tu Duệ lê lết cả người dơ bẩn về trong phòng, trên đầu hắn còn dính một lớp bùn dày, tóc tai rối bời, trong miệng cũng có chỗ bầm tím với máu bầm.
Xuân Diên và Đông Tuyết nhìn nhau một cái, sau khi lấy thuốc rồi lại sai người hầu đi chuẩn bị nước, hai người đều bước vào trong phòng.
"Thế tử." Hai người đồng loạt cúi người, giọng như hoàng oanh, linh động lại dễ nghe.
Lâm Tu Duệ đang mang dáng vẻ chật vật, thấy hai người bước vào, trong mắt lóe lên tia không vui, nghiêm giọng nói: "Ra ngoài, ai cho các ngươi vào đây?"
Nhưng Xuân Diên nói: "Nô tỳ thấy ngài bị thương, nên cố ý đến để băng bó cho ngài ạ."
"Không cần, cút ra ngoài!" Lâm Tu Duệ đang ở trong trạng thái bực bội sau khi sử dụng thuốc, thấy hai người này không hiểu quan sát sắc mặt như thế, liền trầm mặt xuống ngay lập tức.
"Nhưng mà..." Đông Tuyết ấm ức nói: "Lão phu nhân đã đặc biệt dặn dò nô tỳ, phải hầu hạ ngày thật tốt, nếu như chúng nô tỳ thất trách, lão phu nhân trách tội xuống..."
Vừa nghe thấy bọn họ mang lão phu nhân ra, Lâm Tu Duệ cũng không tiện đuổi người đi nữa, bây giờ hắn vẫn còn đang sợ, nếu như tổ mẫu có chuyện gì, thì bản thân hắn cũng xong luôn mất!
Hai nha hoàn kia cũng coi như ý chí kiên định, bất kể ánh mắt như dao của Lâm Tu Duệ quét qua như thế nào, vẫn thản nhiên bất động, dày mặt mà tiếp tục ở lại trong phòng.
Nguyên nhân thì không có gì khác, hai người bây giờ đã bị lão phu nhân ban cho Lâm Tu Duệ, cả đời cũng không thể tìm được mối nhân duyên nào tốt để gả ra ngoài, còn không bằng cố suy nghĩ cho kĩ, làm sao có thể thu hút được sự chú ý của Thế tử, mưu đồ tương lai cho chính mình thì hơn.
Đang lúc giằng co, thì có người làm bưng nước nóng vào trong, máu phía sau lưng Lâm Tu Duệ đã có chút khô lại, quần áo dính nhớp nháp bám vào người, vô cùng khó chịu. Hơn nữa sau khi bị đánh cho một trận, thương thế lại nặng hơn, bản thân hắn cũng không có cách nào tự làm sach, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, vết thương của Lâm Tương bị thối rữa là do không có lau sạch máu dơ làm sạch vết thương kĩ càng.
Dứt khoát không lằng nhằng nữa, nói: "Qua đây, hầu hạ ta tắm rửa!"
Xuân Diên và Đông Tuyết đồng loạt ngẩng đầu, trong mắt có sự kinh ngạc khó mà che giấu, vội vàng cúi người yêu kiều hành lễ, lại bắt đầu lột y phục dơ bẩn khó coi của hắn ra, lúc kéo lớp y phục dính sát vào vết thương, Lâm Tu Duệ đau đến mức cắn răng, cảm giác đó, giống như là hắn đang bị lột một lớp da vậy.
Sau khi tắm xong, lúc thoa thuốc, lại là một lần sống không bằng chết nữa, nhưng Lâm Tu Duệ thong thả không để ý đến, hắn nằm trên giường, để mặc cho bàn tay yếu ớt không xương của hai người chậm rãi đấm bóp trên lưng hắn, tư tưởng dần dần quay về lúc xảy ra chuyện.
Nói thực, hiện nay dáng vẻ Lâm Tương như thế, bất kể là xét trên phương diện nào, hắn cũng không thể có cái tâm tư đó với nàng ta được.
Nhưng nếu nói là ghét bỏ thì hắn không muốn thừa nhận. Nếu nói là đau lòng, thì cũng chính bởi vì đau lòng, mà hắn cũng không thể nào làm ra chuyện đó khi nàng ta bị thương thành như thế được!
Hơn nữa hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên hắn dùng Xích Ẩn Tán, cảm giác bay bổng như tiên đó không thể giữ được bao lâu, nên mới khiến cho người ta say đắm như thế, rồi lại muốn được trải nghiệm lại cảm giác đó hết lần này đến lần khác.
Mấy lần trước dùng thuốc cơ thể cũng không có cảm giác nóng rực, hay sinh ra áo giác gì. Như vậy thì dù có thể nào cũng không phải là công dụng của Xích Ẩn Tán, mà ngược lại giống như là trúng thuốc kích tình giúp nam nữ hoan ái thì đúng hơn.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc Lâm Tương sờ hắn, hắn rõ ràng nhìn thấy mặt của nàng ta, cơ thể của nàng ta đã trở về dáng vẻ như xưa. Quỷ mới biết được lúc tỉnh táo lại, thấy cả người Lâm Tương toàn là máu, dính sát lấy hắn một tấc không rời, trong lòng hắn bị dọa đến như thế nào.
Trong miệng vẫn còn mùi đắng và hôi, đó là mùi trên miệng vết thương của Lâm Tương.
Sau khi run rẩy một cái, Lâm Tu Duệ lại nhớ kĩ lại tất cả mọi chuyện diễn ra từ sáng nay một lần nữa, trong đầu đột nhiên lóe lên.
Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng bật dậy, dọa cho hai người phía sau lùi hai bước, còn tưởng là làm đau hắn.
Tất cả mọi chuyện khác với khi xưa, chỉ có duy nhất một điểm không đúng, chính là sự xuất hiện của tiểu nha hoàn đụng trúng hắn lúc đó.
Khi đó hắn còn cảm thấy kì lạ, hôm nay hắn cũng không có để cho nữ nhân nào lại gần, sao Lâm Tương lại nói là trên người hắn có mùi son phấn? Chỉ là lúc đó hắn gấp gáp muốn dùng Xích Ẩn Tán, nên không nghĩ nhiều, còn nói là do Lâm Tương nghi ngờ bậy bạ.
Bây giờ nghĩ lại, cũng chính là sau khi ngửi thấy mùi hương đó, hắn và Lâm Tương mới trở nên kích động như thế!
Chỉ đáng tiếc, tiểu nha hoàn khi đó cúi gằm đầu, hắn cũng không nhìn kĩ dáng vẻ của tiểu nha hoàn đó. Người làm trong phủ đều mặc y phục của nha hoàn như nhau, chỉ có Đại nha hoàn của các viện đều có kiểu dáng khác nhau, nhưng mà tiểu nha hoàn đó cũng không mang theo trang sức, nên như thế, hắn càng khó tìm hơn.
Đột nhiên, hắn nhớ ra, lúc tiểu nha hoàn đó vội vội vàng vàng đụng trúng hắn, phía sau chính là Sấu Ngọc Các!
Trong đầu lờ mờ đoán ra được điều gì, chuyện này, chỉ có Trương Nghi Lâm với tính cách không biết xấu hổ kia của ả mới làm ra được mà thôi!
Ánh sáng bén nhọn lóe lên trong mắt Lâm Tu Duệ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Nghi Lâm! Nếu như thật sự là ngươi, thì ta nhất định sẽ không cho ngươi chết yên ổn đâu!"
Đúng lúc này, Trương Nghi Lâm mặc một bộ y phục màu mè đột nhiên bước đến, nhìn thấy Lâm Tu Duệ cởi trần nửa thân trên ngồi trên giường, mà hai con hồ ly tinh kia đứng sau lưng hắn, nhất thời có chút không vui.
"Biểu ca..."
Còn chưa nói xong, Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng phắt dậy từ trên giường, thù mới hận cũ chồng chất vào nhau khiến cho hắn hận không thể bóp chết Trương Nghi Lâm ngay tại chỗ.
Hắn nghĩ như thế, và cũng đã làm như thế, Lâm Tu Duệ dùng sức bóp cổ Trương Nghi Lâm, trong mắt đầy sự tàn độc, giọng nói như mang theo dao: "Có phải là ngươi làm hay không?"
Chuyện lão phu nhân tức đến hộc máu, Trương Nghi Lâm vẫn chưa biết được, cho nên khi Lâm Tu Duệ bóp cổ ả, ả cũng ngơ ngác, gương mặt ửng đỏ liều chết siết chặt lấy cánh tay của Lâm Tu Duệ trên cổ ả, giọng nói đứt đoạn: "Huynh... đang nói...cái gì vậy?"
Bàn tay thô lỗ của Lâm Tu Duệ dần dần dùng sức, bóp chặt cổ họng Trương Nghi Lâm kêu òng ọc, hắn kéo ả qua, gần như là muốn nhấc bổng ả lên khỏi mặt đất: "Nói! Có phải là ngươi hạ thuốc không?"
Trong lòng Trương Nghi Lâm nhảy dựng, chuyện ả bảo Xảo Nhi hạ thuốc, không phải là bây giờ, mà là bảo Xảo Nhi lựa một đêm vắng lặng không người, chỉ có mình Lâm Tu Duệ thì hạ, sao nàng ta lại hành động sớm như vậy chứ!
"Không... Không phải muội, biểu ca... huynh buông muội ra."
Lâm Tu Duệ căn bản không tin lời của Trương Nghi Lâm, nữ nhân này, nói dối đầy ra, vốn dĩ không có câu nào đáng tin cả. Hắn bạo lực mà nhìn Trương Nghi Lâm, gân xanh trên cánh tay dựng lên, mắt thấy gương mặt đỏ lét của Trương Nghi Lâm dần dần trợn trắng mắt lên.
Xuân Diên và Đông Tuyết nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ mình dường như cũng bị bóp chặt, không thể hít thở thoải mái được nữa.
Ngay lúc Trương Nghi Lâm gần bị bóp chết, chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu: "Duệ Nhi! Con đang làm gì vậy!" Lâm Khiếu bước những bước nặng nề vào trong viện.
Lâm Tu Duệ đang trong lúc lửa giận sôi máu, mặc kệ là ai cũng nhất định phải bóp chết Trương Nghi Lâm rồi tính tiếp.
Lâm Khiếu thấy mọi chuyện không ổn, chỉ đành bước lên trước kéo Lâm Tu Duệ, nhưng mà chỉ thấy hắn không những không nhìn mình mà sức lực trên tay cũng không hề giảm bớt, còn hô hấp của Trương Nghi Lâm thì càng ngày càng yếu, vội vàng ôm eo đạp hắn một cái.
Trùng hợp, ông đạp trúng ngay vị trí mà Lâm Tu Ngôn đã từng đạp, cơn đau đớn như dao đâm thẳng vào da thịt ở eo của hắn, cả người Lâm Tu Duệ mềm ra, loạng choạng hai bước rồi buông Trương Nghi Lâm ra.
Bùm một tiếng, cả người Trương Nghi Lâm nằm trên mặt đất mềm oặt, Lâm Khiếu cau mày lại, nói với Xuân Diên: "Đi nhìn thử xem."
Xuân Diên run rẩy đôi chút, thầm than mệnh khổ, vẫn chần chừ bước lên trước, đầu tiên là duỗi tay ra đẩy đẩy, thấy không có phản ứng gì, lại vội vàng thử hơi thở.
May quá, vẫn còn thở!
Nếu như chết thật, Xuân Diên và Đông Tuyết chính là hai người tận mắt nhìn thấy Thế tử giết người, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ!
"Còn thở." Nàng nói với Lâm Khiếu.
Lâm Khiếu thở hắt ra một hơi, "Khiêng xuống đi, kêu Phủ y khám xem."
Sau khi người lui ra hết, Đông Tuyết còn cẩn thận đóng cửa lại. Không có người ngoài, Lâm Khiếu mới bước lên trước, đỡ Lâm Tu Duệ lên.
"Con làm sao vậy? Sao hôm nay cứ làm những chuyện hồ đồ vậy?"
Lâm Tu Duệ thở hồng hộc, sau khi bị Lâm Khiếu đá một cái xong, cũng coi như là tỉnh táo lại.
Mấy ngày nay hắn càng ngày càng không thể kiềm chế được tính tình nữa rồi, chỉ cần có chút không ổn, liền sẽ ra tay đánh người, cũng như khi nãy, không biết tại, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, bóp chết Trương Nghi Lâm!
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, tổ mẫu vẫn còn nằm trên giường chưa biết sống chết, đống lộn xộn ở chỗ của Lâm Tương vẫn còn chưa giải quyết xong, nếu như hắn thật sự bóp chết Trương Nghi Lâm trước mặt nhiều người như thế, sai này nối tiếp sai kia, chỉ e là hắn không thoát nổi!
"Không sao, cha!" Lâm Tu Duệ ảo não nắm lấy mái tóc chưa khô của mình, nói: "Con cũng chỉ là tức quá nên mới thế, sau này không như vậy nữa!"
Lâm Khiến tuy là không quản chuyện gì, nhưng chuyện nặng nhẹ thế nào vẫn phân biệt được, liền hỏi: "Vậy thì chuyện Lâm Tương, con nói thế nào?"
Gân xanh trên trán Lâm Tu Duệ giật giật: "Nếu như không phải Trương Nghi Lâm hạ thuốc, vốn dĩ là con sẽ không làm ra chuyện như thế, muội ấy là muội muội con!"
Lâm Khiếu chậc một tiếc: "Gây ra họa lớn như thế, biết làm sao đây!"
"Con tự có chừng mực." Lâm Tu Duệ chỉnh lại thần sắc, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã là dáng vẻ nắm chắc trong tay như ngày xưa.
Trương Nghi Lâm, nhất định phải chết!