Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 34




Hai người đứng canh ngoài cửa chỉ nghe thấy tiếng gió, giây tiếp theo, bốn năm người mặc đồ đen đã đáp xuống trong sân viện nhỏ. Đợi đến khi nhìn rõ được hình thêu trên ngực trái của những người đó, thì hai tên canh cửa đó hoảng sợ, không kịp nghĩ nhiều bèn chạy thẳng vào trong phòng hét lên một tiếng.

Sát khí bị bóng đêm dày đặc che đi mất, đao kiếm trong viện va vào nhau không ngừng, người mặc đồ đen trong phòng sau khi nghe thấy tiếng động bên ngoài liền lao ra ngay, tham gia vào trận chiến.

Mí mắt Cố Hoài Du giật giật hai cái, nghẹn họng trân trối nhìn những người áo đen liên tục xông ra từ trong phòng, vậy mà lại có hơn mười người.

Tống Thời Cẩn nhíu chặt mày, nhìn mấy người đang đánh nhau với ám vệ trong sân, trong mắt có tia sáng lạnh thấu xương, âm thầm bước qua bên cạnh nửa bước, che chở Cố Hoài Du trong vòng tay.

"Làm sao lại có nhiều người như thế chứ." Cố Hoài Du nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong lòng than không ổn.

Số lượng của mấy tên bắt cóc này nhiều hơn so với số người mà Tống Thời Cẩn phái đi, hơn nữa ai nấy đều được huấn luyện kĩ càng, tuyệt đối không phải là người thường. Xem ra, lần này nàng chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi!

"Muội yên tâm."

Có lẽ nhận thấy được sự bất an của Cố Hoài Du, Tống Thời Cẩn cúi đầu nói nhỏ. Nếu như đến chút người này cũng không giải quyết được, thì hắn đã chết trong tay kẻ thù từ lâu lắm rồi.

Đao kiếm va vào nhau tóe ra tia lửa, tiếng binh khí vang lên leng keng trong màn đêm khiến người khác nghe vào giật mình kinh sợ. Trong lúc nói chuyện, người của Tống Thời Cẩn đã dần dần ổn định được tình hình, lấy một địch ba vẫn rất thành thạo, bàn tay siết chặt của Cố Hoài Du bây giờ mới được thả lỏng ra một chút.

Sau khoảng thời gian một nén nhang thì những người mặc áo đen kia đã ngã sạch xuống đất.

Có một bóng người nhanh chóng tiến đến đây dưới ánh trăng, đầu ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, một bước đi được mấy trượng, phút chốc đã đến trước mặt Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn.

"Chủ nhân." Hắn chắp tay báo lại: "Tổng cộng có hai mươi ba người, đã giải quyết toàn bộ."

Tống Thời Cẩn "Ừ" một tiếng nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc bên trong.

Cố Hoài Du cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, bất giác nhìn thêm vài lần. Trên mặt hắn đeo tấm mặt nạ màu đỏ có răng nanh, đôi mắt đen láy, giống như là có quen biết với nàng vậy.

Thấy nàng nhìn qua, Mạc Anh gỡ mặt nạ trên mặt xuống, nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng với Cố Hoài Du: "Cố tiểu thư."

Cố Hoài Du cười cười: "Là ngươi à."

Tống Thời Cẩn liếc nhìn hắn một cái, da đầu Mạc Anh tê rần nên vội vàng thu ánh nhìn lại, lập tức chắp tay cao giọng nói: "Thuộc hạ lập tức đi điều tra xem đối phương có lai lịch gì!"

Nói xong, bèn phi người bỏ chạy.

Cố Hoài Du nhìn bóng lưng của Mạc Anh, suy nghĩ một lát, chợt nghe Tống Thời Cẩn bên cạnh ho khụ một tiếng rồi nói: "Đi thôi, qua đó nhìn xem."

"Lục Chi đâu?" Nàng hỏi.

Lúc tên mặt sẹo đó đi đến, Cố Hoài Du bị dọa đến mức tim đập như trống bỏi, ngón tay run rẩy muốn mở chốt nụ hoa của cây trâm ra, nhưng tay vừa chạm đến, thì nàng liền cảm giác được phía sau lưng ấm áp, bên eo có một sức lực truyền đến, đầu mũi ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, lúc mở mắt ra lần nữa thì nàng đã nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười của Tống Thời Cẩn rồi.

Nàng nhìn xuống dưới đất một cái, Lục Chi vẫn luôn nấp bên cạnh nàng cũng không thấy đâu. Vốn dĩ nàng cho rằng Mạc Anh bên cạnh Tống Thời Cẩn dẫn Lục Chi đi, nhưng mà bây giờ Lục Anh lại xuất hiện một mình ở chỗ này tham gia vào cuộc chiến khi nãy, không biết Lục Chi đã đi đâu mất rồi.

Tống Thời Cẩn vừa kéo tay áo nàng kéo vào trong sân viện, vừa nói: "Ở kia kìa."

Cố Hoài Du nhìn qua đó, Lục Chi chạy ra từ chỗ góc tường, đang vẫy vẫy tay với nàng. Thấy Lục Chi vẫn bình yên, Cố Hoài Du mới thấy nhẹ nhõm một hỏi, cũng không cảm thấy có gì không đúng, nàng cứ để cho hắn dắt tay đi.

"Chỗ này tối quá, muội cẩn thận dưới chân."

Vết máu loang lổ trong sân nhuộm nền đất thành màu đen, Cố Hoài Du ngửi thấy mùi máu, nàng nhắm mắt lại. Không phải là nàng sợ, mà là mùi máu này làm nàng nhớ đến những kí ức không mấy tốt đẹp.

"Tiểu thư, người không sao chứ!" Lục Chi vội vàng chạy qua, lo lắng nhìn nàng.

Bình ổn lại tâm tình, Cố Hoài Du mới nói: "Không sao."

Mấy người áo đen kia nhìn thấy Tống Thời Cẩn bước đến, bèn dừng mọi động tác trong lại, bước đến đồng thanh nói: "Chủ nhân."

Tống Thời Cẩn không có thời gian để ý đến họ, xoay người qua lo lắng nhìn Cố Hoài Du, là lỗi của hắn, cảnh tượng máu me như vậy lại để cho một nữ tử như nàng nhìn thấy thì chắc chắn là sẽ sợ hãi rồi.

Đưa tay vỗ vỗ tấm lưng của Cố Hoài Du, Tống Thời Cẩn dịu giọng nói: "Muội vào trong phòng xem xem đứa bé sao rồi đi."

Khóe miệng Lục Chi co rút một chút, nhưng rất nhanh chóng lại khôi phục biểu cảm như cũ.

Lúc các ám vệ thấy Tống Thời Cẩn dắt ống tay áo người ta đi đến là đã thấy kì lạ, bây giờ lại nghe hắn dùng giọng nói dịu dàng khiến người khác hoảng sợ, bọn họ đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua.

Mạc Anh hắng giọng, lớn tiếng nhắc nhở: "Đi đi đi, mau đi kiểm tra trên người bọn chúng có manh mối gì không."

Cố Hoài Du vừa bước vào trong phòng không lâu, Tống Thời Cẩn liền xoay người lại, nhấc chân đi đến bên cạnh một tên mặc áo đen, đưa tay sờ lên động mạch cổ của đối phương, đợi đến khi xác định người đó đã không còn hơi thở, mới lật người tên đó lại, giở tóc của kẻ đó lên nhìn xem, sau đó lại lật cổ áo lên, cuối cùng phát hiện một hình vẽ nằm chỗ xương vai bên trái của kẻ đó.

Hắn lại đổi một người khác để kiểm tra, cũng tìm thấy một hình vẽ tương tự ở vị trí đó, biểu cảm của hắn dần dần trở nên nghiêm trọng, nói với ám vệ: "Trước tiên hãy xem sau vai trái của những kẻ khác có phải là cũng có hình vẽ như vậy không?"

Một lát sau mới trả lời: "Tất cả mọi người đều có."

Tống Thời Cẩn ma sát ngón tay vài lần, lại phân phó: "Vẽ lại hình vẽ đó rồi sai người mang thi thể đi."

Cánh cửa phòng cũ kĩ kêu kẽo kẹt rồi bị đẩy ra, đứa bé đã được thả ra từ lúc ám vệ kiểm tra xem có còn con cá lọt lưới nào không, nó run lẩy bẩy nãy giờ.

Cố Hoài Du đưa mắt nhìn qua, trong phòng rất nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống như có thể chứa được hơn hai mươi người, đứa bé đó dường như đã bị hoảng sợ rất lớn, co rụt người vào góc tường mở to đôi mắt nhìn nàng.

Nó mặc một y phục dài màu đỏ tía, tóc xộc xệch bên nửa đầu, vài sợi tóc con trước trán bay tùm lum, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to tròn xoe, hàng mi run nhẹ như cánh quạt, trên mặt dính chút bùn, sau khi nhìn thấy người đến là Cố Hoài Du thì rõ ràng thở một hơi nhẹ nhõm.

Cố Hoài Du đi đến trước mặt nó rồi ngồi xuống, dịu giọng nói: "Tiểu đệ đệ, đừng sợ, tỷ tỷ là người tốt, là người đến để cứu đệ ra ngoài đó."

"Ta... Ta không có sợ!" Đứa bé chớp đôi mắt hai cái, đôi mắt đột nhiên tràn ngập nước mắt.

Sau khi nó bị trói lại vẫn luôn nhẫn nhịn không khóc, nhưng bây giờ đột nhiên được thả lỏng, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng an ủi nó, nên ấm ức nói không thành lời.

Cố Hoài Du cười cười, nhìn gương mặt cố ra vẻ bình tĩnh của nó, trong lòng mềm nhũn, đưa tay vuốt ve gương mặt non nớt trắng nõn của nó: "Được, đệ dũng cảm nhất."

Đứa bé trai khịt khịt mũi, muốn tránh né bàn tay của nàng, nhưng không biết vì sao lại dừng lại, để cho nàng tùy ý vuốt ve nắn bóp mặt nó.

"Đệ tên gì vậy? Biết nhà nằm ở chỗ nào không? Tỷ tỷ đưa đệ về nhà."

Cánh cửa khép lại bị mở ra một lần nữa, đứa bé vốn dĩ đang đứng nghiêm chỉnh đột nhiên nhào vào trong lòng Cố Hoài Du, nhỏ giọng nói: "Ta tên là Vệ Nghiêu."

Cố Hoài Du ngây người một lát, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của nó, nói: "Vậy nhà đệ thì sao, nằm ở đâu?"

Vệ Nghiêu không trả lời, lắc lắc đầu, lại rúc vào trong lòng nàng.

Cố Hoài Du cau mày lại, không biết nhà ở đâu thì hơi khó giải quyết rồi, nhìn chất liệu y phục của đứa bé này cực tốt, trang sức quanh người món nào cũng rất tinh xảo, có lẽ là con của một gia đình giàu có nào đó, cũng không biết người trong nhà nó đã lo lắng đến mức nào nữa.

Khóe mắt chợt tối lại, Cố Hoài Du ngẩng đầu lên liền thấy được Tống Thời Cẩn với sắc mặt nghiêm trọng, hắn híp nửa con mắt lại nhìn Vệ Nghiêu trong lòng Cố Hoài Du, "Nơi này không tiện ở lại lâu, chúng ta ra ngoài trước đi rồi nói tiếp."

Cố Hoài Du gật đầu, tên mặt sẹo đặc biệt cướp đứa trẻ này đến đây, còn sai người canh giữ nghiêm ngặt, cũng không biết là người sau lưng hắn ta có ý định gì nữa, nếu ở lại đây quá lâu, lỡ như tên mặt sẹo đó mang theo người quay lại đây, vậy thì người phe nàng sẽ gặp nguy hiểm mất.

Muốn đứng dậy, nhưng mà cổ lại bị Vệ Nghiêu ôm chặt lấy, nó vừa mới thoát chết, nên rất sợ bị người khác bỏ lại. Cố Hoài Du thấy dáng vẻ đáng thương vô tội của nó, cũng chỉ đành đưa tay ra ôm nó đứng dậy, cố gắng hết sức nâng người nó lên, trong lòng Cố Hoài Du thầm than, đứa bé này cũng khá nặng đó chứ.

Vừa bước ra cửa, Vệ Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng non nớt: "Phía dưới còn có người."

Lúc nãy tuy nó bị trói trong bao vải, nhưng khi tai dán xuống mặt đất thì nó lại nghe thấy phía dưới có tiếng động.

Lúc nãy nó luôn nép trong lòng Cố Hoài Du, bây giờ ngẩng đầu lên nên Tống Thời Cẩn mới nhìn rõ ràng, trong lòng hắn đại khái đã hiểu được, bèn đưa tay về phía Vệ Nghiêu: "Qua đây!"

Vệ Nghiêu nhìn Cố Hoài Du một cách đáng thương, lại nghe thấy người bên cạnh nói tiếp: "Ngài nặng lắm đó!"

Thế là, ngay sau đó, nó liền được Tống Hoài Cẩn ôm vào lòng, trên người hắn cứng ngắc, không dịu dàng giống như tỷ tỷ kia, nhưng nhìn gương mặt Tống Thời Cẩn không được tốt lắm, nên nó lại tủi thân buồn rầu mà ngừng mọi hành động lại.

Gọi ám vệ bên ngoài bước vào trong phòng, lại kiểm tra kĩ càng một lần nữa mỗi một góc trong phòng, cuối cùng thì phát hiện dấu vết di chuyển ở phía sau một góc tủ dựng đứng.

Mấy người nhìn nhau một cái, đẩy cái tủ sang một bên, trên mặt đất hiện ra một nắp gỗ lớn bằng cái cửa sổ, phía dưới có ánh đèn, ánh sáng tối tăm le lói từ trong khe hở chiếu ra, có chút đáng sợ.

Mạc Anh cúi người xuống chầm chậm, áp tai nghe thử tiếng động bên trong, sau đó mới vẫy tay với người phía sau, chuẩn bị tư thế phòng thủ rồi từ từ kéo cái nắp gỗ lên.

Cầu thang bằng gỗ kéo dài, phía dưới không có chút tiếng động nào, trong không khí có mùi ẩm ướt. Mạc Anh nhíu mày lại, lại đánh giá phía dưới đó một lần nữa, sau đó mò theo bậc thang đi xuống dưới, vừa mới xuống mặt đất thì liền hít một hơi khí lạnh.

Không gian phía dưới mặt đất rất lớn, lớn khoảng hai căn phòng, đất trên tường khá là ướt, có lẽ là mới đào không lâu. Ba bức tường đất xung quanh bậc thang gỗ đều có hơn mười cái lồng xếp gọn gàng, trong mỗi cái lồng đều có nhốt một đứa bé bụi bặm đầy người.

Tuổi tác của bọn chúng không giống nhau, đứa lớn nhất có vẻ cũng không hơn mười tuổi, đứa nhỏ thì khoảng ba, bốn tuổi, đều mang biểu cảm hoảng sợ mà nhìn về phía Mạc Anh, thấy hắn xuống tới nơi, đều co rụt chân lùi về sau, lưng chạm vào cạnh lồng, cả người run rẩy, trên cổ còn gắn một sợi dây xích dài kêu leng keng ngay khi chạm phải song sắt của lồng.

"Chuyện gì vậy?" Xuống dưới một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, Lý Triển canh giữ ở cửa gọi với vào bên trong.

Mạc Anh nuốt nước miếng trong cổ họng khô rát, lớn tiếng nói: "Vài người nữa xuống đây, bên trong còn có nhiều đứa trẻ lắm."

Cùng lúc này, tên mặt sẹo đã dừng lại tại cửa sau của một sân viện, hắn cẩn thận mà nhìn về phía sau, sau khi chắc chắn rằng bốn phía không có ai mới bước chân vào trong, phía trong phòng không có ánh đèn, hắn đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai cái.

"Vào đi."

Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi bị mở ra, nhờ vào ánh trăng, có thể thấy rõ người ngồi bên trong đang dựa vào ghế vuông, tay đặt trên tay vịn nâng một chén trà, hắn ta lấy nắp gạt đi vụn trà nổi trên mặt nước, thong thả hỏi: "Chuyện xử lý ổn thỏa rồi sao?"

Tên mặt sẹo quỳ một chân trên đất, chắp tay nói: "May là không làm nhục sứ mệnh, thuộc hạ đã đưa người đến bên ngoài thành."

Người đó cười cười: "Ngươi biết nên làm thế nào nhỉ?"

Tên mặt sẹo liếm liếm môi, cười nguy hiểm: "Thuộc hạ đã rõ."

"Đúng rồi, chuyện khác thì, lựa mấy đứa nhỏ tuổi, đưa đến chỗ Lý Tư xem xem có hạt giống tốt nào không, còn đứa tuổi đã lớn, biết chuyện rồi thì..." Người đó đưa tay lên gạt ngang qua cổ.

"Vâng."

"Lui xuống đi."

Sau khi tên mặt sẹo đi mất, người đó mới thay một bộ quần áo, rời khỏi hậu viện đi về nơi khác.