Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 149: Phiên ngoại 1




Lâm Châu, tuyết bay đầy trời, bầu trời âm u mấy ngày liền bị ánh mặt trời xuyên qua tầng mây xua tan đi, những căn nhà bị phá hủy vì trận động đất cũng đã bắt đầu được xây dựng lại mấy ngày nay, bầu không khí tuy là vẫn còn ẩm tháp, nhưng mà so với lúc ban đầu thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện trong tay, bọn họ quyết định chiều hôm nay sẽ khởi hành về kinh thành.

Lâm Tu Ngôn vừa thu dọn xong hành trang thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Hắn mở cửa ra, còn chưa kịp mở miệng thì cô gái bên ngoài liền giành lời trước: “Giang Tuần, ta nghe Chức Yểu nói huynh sắp đi rồi?”

Hắn đến Lâm Châu là dùng tên giả khi còn trên giang hồ, chưa bao giờ tiết lộ thân phận với người bên ngoài, bách tính ở Lâm Châu cũng chỉ biết hắn tên là Giang Tuần, là một người tốt, quyên góp tiền bạc quyên góp vật phẩm lại còn cho thêm ngân lượng, thậm chí đến cả dịch bệch cũng là do muội muội và muội phu của hắn chưa khỏi, còn về việc hắn đến từ đâu thì họ hoàn toàn không biết gì.

Lâm Tu Ngôn gật đầu: “Xa nhà quá lâu, cũng đến lúc nên về rồi.”

“Khi nào đi?” Nàng tiếp tục hỏi.

Lâm Tu Ngôn đáp: “Chiều hôm nay, Sở cô nương có chuyện gì sao?”

“Chiều nay à.” Sở Nguyệt thầm thì một tiếng, tiếp đó lại bật cười: “Không sao, ta không có gì để báo đáp huynh cả, có thể mời huynh ăn một bữa cơm không?” Xong rồi nói tiếp: “Là do chính tay ta làm.”

Không cần đâu, ta còn có việc. Câu nói này vẩn vơ trên đầu lưỡi của Lâm Tu Ngôn, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không nói ra, hắn nói: “Không cần phiền phức như vậy, ta còn có việc…”

Sở Nguyệt siết nắm tay, sợ hắn từ chối, không đợi hắn nói xong liền xoay người đi: “Vậy ta đi trước đây, nhanh lắm.”

“… Muốn nói với muội.”Lâm Tu Ngôn nhìn bóng dáng nháy mắt liền biến mất chẳng thấy đâu, hắn đỡ trán, bất lức mà lắc đầu. Đúng là tính tình gấp gáp mà, ầy…

Sở Nguyệt rẽ vào góc tường, đột nhiên dựa vào trên tường, ôm lồng ngực đập thình thịch của mình, thần sắc tựa như có chút cô đơn, khoảng thời gian hai tháng, nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, dài đến mức đủ để nàng thích Giang Tuần, lại ngắn đến mức vừa thân thuộc với nhau thì hắn đã phải đi mất.

Nàng vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mà nàng gặp Giang Tuần, lúc đó động đất đã qua hơn nửa tháng, cả khu vực Lâm Châu trở nên hoang vắng, nhà cửa tan hoang, bởi vì động đất vào đêm khuya, nên lương thực của hơn một nửa dân chúng bị chôn sâu trong đống hoang phế. Nha môn mở khi phát lương thực, nhưng cũng không thể so được với tình hình nạn dân đông đúc, không được mấy ngày thì lương thực cứu tế đã chẳng còn lại bao nhiêu, nấu thành cháo loãng đến mức gần như là chẳng thấy hạt gạo đâu cả, đầu đường cuối xóm đều là những người than vãn đói không hết.

Cha nàng lấy hết tài sản trong nhà ra đi cầm, lại bởi vì đích thân đi cứu tế, bị cơn động đất thứ hai ập tới đè gãy chân, trong cơn đói lả và mệt mỏi, cả người ốm đến mức trơ xuống, gánh nặng này bèn để nàng gánh vác thay.

Một bên thì nàng sắp xếp người đi đến huyện khác mua lương thực và quần áo, một bên thì dẫn theo người đi cứu trợ những người bị thương. Nhưng bởi vì trận thiên tai này, mà lương thực của những huyện ở xung quanh đều tăng giá cao, lương thực mua về không chống đỡ được đến hai ngày.

Giang Tuần đúng lúc đó xuất hiện, khác hoàn toàn với những người khác, hắn làm những chuyện này mà không mong nhận lại được hồi báo gì, biết đến tên của hắn là bởi vì những nghĩa sĩ giang hồ cùng đi đến với hắn.

Có thể nói là, nếu như không có hắn, người đói chết ở Lâm Châu không biết có bao nhiêu. Nếu như một người chỉ có vẻ bề ngoài là đẹp, vậy thì cũng chưa đủ để làm Sở Nguyệt rung động.

Nhưng hắn lại hoàn toàn khác biệt, lúc nhấc chân nhấc tay đều là khí chất, nhưng hắn lại không hề để ý đến sự dơ bẩn. Sở Nguyệt từng thấy hắn ôm một đứa bé cả người toàn là máu lên đút cháo đút thuốc, cũng từng thấy người bị nhiễm ôn dịch nôn lên người hắn, nhưng hắn chẳng thèm cau lấy đầu mày dù chỉ một cái, nàng cũng từng thấy hắn cả đầu đầy bùn đất mà ngồi chồm hổm trên đất ăn cơm cùng với dân tị nạn.

Con người chính là kì lạ như vậy đấy, có lẽ trong lúc tình cờ nào đó, sẽ đột nhiên rung động mãnh liệt với một người nào đó. Sở Nguyệt cũng như vậy.

Nàng từng chạm qua tay của hắn, là trong lúc đỡ đứa bé đang hôn mê trong tay hắn, khoảnh khắc đó đốt cháy vào trong tim, tựa như một chiếc chìa khóa mở ra chốt khóa mù mịt trong lòng.

Nàng nghĩ, nàng thích chỉ là con người của Giang Tuần thôi, bất kể hắn có thân phận gì, cho dù hắn chỉ là cỏ dại trên giang hồ, nàng cũng muốn đi theo hắn, chỉ cần hắn gật đầu, nàng liền vứt bỏ thân phận mà đi theo hắn ngay.

Chỉ đáng tiếc, đợi mãi đợi mãi, lại đợi đến lúc tất cả mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, đợi đến lúc khó khăn qua đi chờ đón ánh bình minh, đợi đến lúc hắn thật sự phải đi thì nàng lại chẳng thể nào nói ra miệng được.

“Nguyệt Nguyệt?” Lâm Chức Yểu đưa tay ra huơ huơ trước mặt nàng, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy, gọi tỷ suốt từ nãy đến giờ.”

Sở Nguyệt hoàn hồn lại, thấy phía sau lưng Chức Yểu có Trần Uyên đi theo, lập tức chỉnh lại thần thái: “Không có gì, ta nghe nói hôm nay mọi người phải đi, nên muốn đích thân xuống bếp làm một bàn ăn, khi nãy đang suy nghĩ xem nên làm món gì thì ngon.”

“Ồ~” Lâm Chức Yểu kéo dài giọng, đưa đầu ra ngoài viện nhìn một cái, thấy Lâm Tu Ngôn đang đứng dưới hành lang, nàng liền nói: “Muội không kén ăn, phu quân của muội cũng vậy, ca ca của muội thì… Tỷ có làm một cái bánh lớn cho huynh ấy, huynh ấy cũng vui vẻ.”

Sở Nguyệt gật đầu, “Vậy tỷ đi trước đây.”

Lâm Chức Yểu đuổi theo: “Muội giúp tỷ.”

Tay nghề của Sở Nguyệt rất khéo, Lâm Chức Yểu chỉ có nước đi canh lửa thôi. Bữa cơm tiễn biệt này rất đơn giản, nhưng lại vô cùng phong phú trong điều kiện như thế này. Trần Uyên còn không biết là lấy được mấy vò rượu từ đâu ra.

Lâm Chức Yểu hào sảng mở nắp vò, rót đầy rượu cho mọi người: “Nào, vì một khởi đầu mới, chúng ta cạn ly.”

Trần Uyên cười nhìn nàng, uống cạn ly rượu trong tay, Lâm Tu Ngôn và Sở Nguyệt cũng không tiện không uống, nên đồng loạt hưởng ứng.

Một vò rượu hơn phân nửa vào trong bụng Lâm Chức Yểu, trên bàn tiệc còn hơn phân nữa, thì nàng đã không ổn, đặt đầu gác lên vai Trần Uyên, lấy ngón tay chọt chọt eo hắn.

Trần Uyên lặng lẽ bắt lấy bàn tay đang nhúc nhích của nàng.

Lâm Chức Yểu lắc lư cái đầu, nhìn có vẻ như là say quá rồi, đầu trượt khỏi vai, bịch một tiếng gục lên trên đùi Trần Uyên.

“Còn chưa đi nữa!” Nàng mở mắt ra, khoa trương mà làm khẩu hình, trong miệng lại bắt đầu nói những lời say: “Vui vẻ! Nào, đầy ly, ta còn muốn uống!”

Trần Uyên gần như là lặng lẽ gật đầu, ôm nàng đứng dậy: “Thật ngại quá, ta đưa nàng ấy ra ngoài cho tỉnh rượu.”

Bàn tay gặp đồ ăn trên bàn của Lâm Tu Ngôn khựng lại: “Đi đi!”

Bước chân Trần Uyên vội vã chạy ra bên ngoài, Lâm Chức Yểu làm gì còn chút ý say nào: “Để ta xuống, ta muốn đi rình lén.”

Bàn tay Trần Uyên không hề nhúc nhích: “Xem gì mà xem, nàng say rồi.”

“Ta,” Lâm Chức Yểu dùng ngón tay cái vẽ vời trên tay mình: “ngàn ly không say.”

“Nàng say rồi.” Trần Uyên rũ mắt nhìn nàng, “Cần phải ngủ một giấc.”

Con ngươi Lâm Chức Yểu chuyển động, đột nhiên choàng lấy cổ hắn, chu môi lên hôn lên môi hắn một cái: “Ái chà, đầu choáng quá, say quá rồi, cần phải có phu quân kề bên.”

Trần Uyên rũ mi, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, ôm người đi về phòng. Hắn đặt nàng lên giường, còn chưa kịp đứng dậy thì cổ đã bị quấn lại.

“Muốn kề bên như thế nào?” Giọng nói của hắn mang theo ý cười.

Rất nhanh hắn liền cười không nổi nữa, bởi vì bàn tay của Lâm Chức Yểu trượt xuống, mở rộng cổ áo hắn ra trượt vào, “Chàng đoán xem.”

……

Khả năng uống rượu của Sở Nguyệt cũng không tốt lắm, mấy ly rượu uống vào, trên mặt đã đỏ rực một mảng.

Thấy hai người vừa đi, nàng liền mở một vò rượu khác ra, lấy một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Lâm Tu Ngôn cau mày lại, đưa tay ra ngăn bàn tay đang rót rượu của nàng: “Đừng uống nữa.”

Sở Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn bàn tay khớp tay rõ ràng của hắn: “Không uống thì có vài lời ta không dám nói!”

Bàn tay của Lâm Tu Ngôn khựng lại, Sở Nguyệt đã mở miệng: “Giang Tuần, ta thích huynh.”

“Muội say rồi.” Lâm Tu Ngôn nói.

Sở Nguyệt lắc đầu: “Ta không say, ta biết ta đang nói gì, ta muốn gả cho huynh.”

Hầu kết của Lâm Tu Ngôn lên xuống, hắn cảm thấy sự mềm mại mà mình đang nắm lấy kia tựa như trở thành một cây sắt nóng, có chút bỏng tay.

Đây có lẽ là lúc phản nghịch nhất trong suốt cuộc đời này của Sở Nguyệt, nàng sợ phải nghe thấy những lời mình không muốn nghe từ trong miệng hắn, nên đột nhiên giật phắt tay ra, tay choàng lấy cổ hắn, ngửa cổ liền hôn lên cánh môi mang theo chút hơi rượu của hắn.

Lâm Tu Ngôn ngỡ ngàng.

Nhịp tim của Sở Nguyệt dường như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đến cả mang tai nàng cũng vang lên tiếng “ầm, ầm”. Nàng không dám ngẩng đầu lên, vì quá ngại ngùng, nên chỉ đành nằm rạp lên bàn, giả vờ say đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra.

Liếm liếm bờ môi ướt át theo bản năng, Lâm Tu Ngôn lúc này mới nhấc tay vén tóc mai che mất hai bên má của nàng ra sau tai, nhìn một hồi lâu.

Hắn thở dài: “Cô nương ngốc.”

Sau này Sở Nguyệt nghĩ, nàng là thật sự say rồi, bởi vì trước khi chia tay, nàng dường như nàng nghe thấy Giang Tuần nói: “Tên ta không phải là Giang Tuần, ta tên là Lâm Tu Ngôn. Nàng… đợi ta.”

Chia xa, chính là một chuyện làm con người rất đau buồn.

Mấy người Lâm Tu Ngôn đi rồi, không hề làm kinh động đến bất kì ai trong Lâm Châu, lúc xe ngựa chầm chậm lăn bánh lên con đường lớn, lại bất chợt nhìn thấy hai bên đường tràn ngập bóng người.

Tri phủ mới nhận chức được người ta nâng trên cáng trúc, thấy xe ngựa đến, một chân què một chân lành mà bước xuống đất.

“Lưu mỗ thay mặt các vị hương thân phụ lão và dân tình đa tạ Giang công tử giúp đỡ.” Ông cúi khom mình một cái thật lớn trước Lâm Tu Ngôn, bách tính sau lưng cũng đồng loạt quỳ xuống.

“Đa tạ ân công.”

Trong lòng Lâm Tu Ngôn run lên, vội vàng đỡ mọi người dậy: “Chỉ một chuyện nhỏ nhoi không đáng để nhắc đến, Giang mỗ chỉ là cố gắng hết sức lực mỏng manh của mình, Lưu đại nhân làm như vậy thực sự khiến cho Giang mỗ ngại ngùng.”

Lưu đại nhân phất tay: “Nên làm mà, nên làm mà. Nếu như không có Giang công tử, thì thiên tai của Lâm Châu tuyệt đối không giải quyết nhanh như vậy được, những bách tính này là tự mình đến, nếu như Giang công tử không nhận, Lưu mỗ và họ thực sự là khó mà yên lòng.”

Nói xong liền phất phất tay, lần này bọn họ không có quỳ, mà đồng loạt khom mình, hốc mắt Lâm Chức Yểu đỏ lên, kéo tay Trần Uyên và Lâm Tu Ngôn đồng loạt cúi mình trả lễ, rồi mới bước lên xe ngựa ra khỏi cổng thành trong ánh mắt luyến tiếc của dân chúng.

Ánh chiều tà kéo bóng người dài ra, mãi cho đến khi xe ngựa đi xa rồi, xa đến mức một chút cũng không còn thấy được trong tầm mắt nữa, Lưu đại nhân mới mang mọi người tản về.

Sở Nguyệt nấp trong góc tường nhón đầu nhìn ra ngoài, không nỡ để hắn đi, cũng không nỡ chia xa.

“Nguyệt Nhi.” Lưu đại nhân cho nha dịch lui hết, vỗ vỗ con gái ở bên cạnh, “Đừng nhìn nữa, người đi xa rồi, chúng ta về thôi.”

Lưu Sở Nguyệt nhắm mắt lại, nhịn lại giọt nước mắt chực trào trong hốc mắt đỏ rực: “Cha…”

Lưu đại nhân thở dài: “Cha biết lòng của con, cha cũng không phải người ngoan cố. Nếu như Giang công tử có lòng, cha cũng không ngăn cản, cũng không có ý định gả con cho một nhà cao cửa rộng nào đó để lót đường cho cha, nhưng mà… Ầy.” Ông kéo dài hơi: “Quên đi con.”

Sống biết bao nhiêu năm nay, Lưu đại nhân đã thành một người tinh anh từ lâu rồi, tâm tư của con gái minh sao ông lại không nhìn ra được chứ, nghĩ lại chỉ sợ Giang Tuần để ý đến thân phận của nàng, nên nàng mới luôn nói với bên ngoài mình tên là Sở Nguyệt.

Nhưng mà con người Giang Tuần này, ông không nhìn ra được, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, một thương nhân thôi, nhưng cao quý là nằm ở phẩm chất cao thượng, chỉ cần hắn để lộ ra một chút tâm tư vậy thôi, Lưu đại nhân cũng sẽ không ngăn cản gì, thậm chí còn vui vẻ mà tác hợp nữa, nếu như có thể giữ hắn lại Lâm Châu, vậy thì thật là tốt quá rồi.

Nhưng mà đến lúc gần đi Giang Tuần cũng không tỏ ý đó, điều này khiến cho Lưu đại nhân có chút tiếc nuối.

Ai ngờ Sở Nguyệt lại cười cười: “Cha, con phải đợi chàng.”

“Đứa bé này!” Lưu đại nhân vuốt vuốt râu: “Sao lại ngoan cố vậy? Người ta cũng đã đi mất rồi, con mà đợi hắn nữa hắn cũng chẳng thể nào quay lại được.”

Lưu Sở Nguyệt mím môi: “Giống cha mà.”

Lưu đại nhân thở dài: “Con đã mười tám tuổi rồi, con đợi được không?”

“Sao lại đợi không được chứ?” Lưu Sở Nguyệt ôm lấy cánh tay cha mình, cười nói: “Đợi thành cô nương già thì cha nuôi con cả đời đi.”

Lưu đại nhân có thể làm gì nữa đây, chỉ đành nuôi tiếp thôi… “Ầy, ta mệnh khổ mà.”

Lưu Sở Nguyệt nhìn về phía cửa thành, bất kể là nàng say, hay là nghe nhầm, nàng cũng mặc kệ.

Nàng phải đợi hắn, đợi không được thì tự mình đi tìm.