Bóng Sói Hú

Chương 72: Ngoại truyện 2: Em nguyện theo gió




Khi Phí Như Phong tới nhà hát “Tra Ngươi Luân” các phóng viên đã tranh cướp được vị trí chụp hình tốt nhất, đây là trường hợp đầu tiên tổng giám đốc Phí thị dẫn vị hôn thê tham gia, các tuần san báo chí và các kênh truyền hình đều xuất toàn lực, cần phải túm được cô bé lọ lem này của Phí thị!

Vì bảo vệ an toàn cho các vị khác, nhà hát “Tra Ngươi Luân” ngoại trừ dốc toàn bộ bảo vệ ra còn mời không ít cảnh sát, nhà hát thậm chí còn dùng các hệ thống thiết bị chống khủng bố tối tân nhất.

Trong rạp hát bố trí thành từng gian phòng màu hồng mang sắc thái tình nhân, trên thảm rải đầy cánh hoa hồng mới mẻ mà sang quý. Tất cả các ngôi sao nổi tiếng nhất đều tới Tuyên thành hiến dâng giọng ca mà ca sĩ chuyên hát nhạc Trung Jopwas cũng sẽ đến biểu diễn “Chuyện tình xưa” vì tổng giám đốc Phí thị và vị hôn thê.

Thời gian biểu diễn sắp đến, một chiếc xe hơi thon dài quý giá chạy đến, xe dừng lại, vài người cao lớn mặc vest đen mở cửa xe, Phí Như Phong bước ra, tây trang màu lam đậm buộc vòng quanh bả vai rộng lớn của hắn, hắn ngẩng đầu thản nhiên quét mắt nhìn quanh, trên mặt lộ ra hơi thở vương giả, sau đó hắn cúi eo, mở cửa xe, ngày đó, vô số máy ảnh chụp được giây phút hắn nâng tay cô rời khỏi xe, ánh mắt hắn – ôn nhu từ tận sâu trong linh hồn.

Ngọn đèn lớn đa giác, trong nháy mắt sáng ngời, như chuyển động ra ảnh của phồn hoa, tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người cô, cô khẽ cười, nụ cười kia đã đủ để người ta cả đời khó quên.

Một trận ánh đèn loang loáng qua đi, các phóng viên đều bị người mặc vest đen mời rời đi.

Phí Như Phong ôm trọn eo cô, nhẹ nhàng nói bên tai: “Anh cảm thấy di cư đến Ả Rập sinh sống là một lựa chọn không tồi.”

Liễu Đình cười nhẹ liếc hắn một cái, ba phần trêu chọc bảy phần thản nhiên.

Phí Như Phong cố dời tầm mắt, đưa cô lên cầu thanh, tiến vào đại sảnh nhà hát, có rất nhiều người bước đến chào hỏi.

Phí Như Phong chỉ vào một người, giới thiệu qua loa: “Thành viên công ty đầu tư.” Hắn chụp được bàn tay vươn ra của Lôi Hạo, nói với Liễu Đình: “Không cần bắt tay, chẳng qua là quen biết qua loa thôi.”

“Xin chào,” Sóng mắt Liễu Đình lưu chuyển, cô mỉm cười gật đầu.

Lôi Hạo liếc Phí Như Phong một cái, “Chị dâu, chị nhanh cử hành hôn lễ với tổng giám đốc đi, mỗi ngày hắn ta đều thì thào lầm bầm kết hôn, kết hôn đó!”

Xôn xao, những người bên cạnh cười to ồn ào.

“Phí tổng giám đốc, nghe nói gần gây ngài phát sinh yêu thích với áo cưới?”

Một người phục vụ nâng hai ly rượu tới, chuẩn bị đưa cho Liễu Đình, người bên cạnh liền ngăn lại: “Không đúng, không đúng, mang cho Phí tổng giám đốc và chị dâu nước trái cây, còn phải đang ấm, mấy thứ rượu cồn này không tốt cho đứa bé.”

Tiếp đến, một người đàn ông trung niên túm lấy tay Phí Như Phong nói, “A Phong, ngày mai cậu đến đây, tôi dạy cho cậu hai chiêu cầu hôn tuyệt diệu.”

Phí Như Phong vui vẻ chịu đựng hết, không trả lời câu gì, Liễu Đình cố giữ vẻ bình tình bên ngoài, đoạn đường từ đại sảnh đến chỗ ngồi sao đi mãi chưa hết vậy? Mặt cô không thể không phát nóng lên được.

Nơi họ ngồi là nơi dễ quan sát sân khấu nhất, sau khi họ ngồi vào chỗ, người ngồi ở vị trí bên cạnh lập tức lên tiếng chào hỏi. Đại sảnh bên dưới vẫn ồn ào như trước, bọn họ không che dấu tham lam nhìn hai người, tay trái Phí Như Phong vờn quanh eo Liễu Đình cùng năm ngón tay phải cô đan vào nhau, cùng nắm chặt.

Phí Như Phong trò chuyện với người ngồi ghế bên cạnh, Liễu Đình lẳng lặng quan sát hắn, mỗi nụ cười, mỗi câu nói, mỗi âm điệu của hắn đều ảnh hưởng đến không khí toàn bộ hội trường, hắn là trung tâm hội trường này.

Liễu Đình quay đầu thưởng thức sự trang hoàng của nhà hát, cột trụ to lớn, trên cột có vẽ những ngôi sao màu vàng, giống như nhà hát ở Đan Mạch, vẻ mặt Liễu Đình chuyển biến, ánh mắt cô nhìn mặt Phí Như Phong thật lâu. Tay kia của cô chậm rãi hướng về mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng chạm đến. Ngón tay thon dài của cô phủ lên mu bàn tay hắn, “Em yêu anh” cô vẽ từng chữ một trên mu bàn tay Phí Như Phong.

Phí Như Phong ngừng nói chuyện, hắn ngồi ở nơi được mọi người chú ý, gần như nắm lấy tay cô, từng nét vẽ của cô làm hắn hưng phấn, tim hắn đập nhanh, giống như mở đầu trò chơi, hắn duỗi tay thoát ra, rời khỏi vỗ về của cô, hắn khuất phục trước sự tra tấn của cô, hơi lùi lại.

Hắn để ý xung quanh, bàn tay tìm đường len vào quần áo cô.

Bỗng nhiên, đèn ảm đạm, dàn nhạc bắt đầu biểu diễn, Liễu Đình nhoài về phía trước, cô chăm chú nhìn nam ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu, Phí Như Phong hừ nhẹ một tiếng, “Nhìn vết bớt trên mặt hắn thật khiến người ta khó chịu!”

Liễu Đình cũng không quay đầu lại mà đáp: “Lan.Gia đều là giọng điệu của tự nhiên, theo truyền thuyết hắn có một đôi tai cá cho nên mới có thể phát ra tiếng hát tuyệt vời đến vậy, bớt trên mặt hắn là dấu tay Thượng Đế đánh dấu lên.”

Liễu Đình cong môi, mấy tấm rèm đỏ xung quanh ghế lô đã bị hạ xuống “xôn xao” tầm mắt bị ngăn chặn, ghế lô đột nhiên trở thành không gian nhỏ hẹp bị bịt kín. Thân thể cô bị trọng lực kéo xuống, cô còn muốn làm rõ lí do gây ra chuyện này thì tay hắn đã túm lấy cằm cô, đôi môi nóng bỏng ấn xuống.

Lưỡi ẩm ấm nóng tiến quân thần tốc, ngang ngược thổi quét qua từng góc trong khoang miệng, đầu lưỡi bị hắn mút chặt, giống như có một nhúm lửa thiêu đốt tàn sát bừa bãi, lan tràn đến tận sâu trong yết hầu, Liễu Đình giãy dụa, đẩy hắn.

Hắn bắt lấy bàn tay mềm mại của cô, đặt lên môi hôn, ngậm lấy từng ngón từng ngón, dùng đầu lưỡi liếm đảo, Liễu Đình thở gấp, cô run rẩy, cô thề không bao giờ đến nơi công khai trước quần chúng với hắn nữa!

Hắn mỉm cười cúi đầu, nghênh đón hơi nóng đánh úp lại, để cô cảm nhận một cách mãnh liệt sức đàn hồi nam tính mà hắn vẫn đè nén, “Liễu Đình…” Giọng nói của hắn như tiếng than nhẹ nhàng của ma quỷ, “Xem Lan. Gia quan trọng hay là anh quan trọng?”

Tay hắn bao lấy ngực cô, cọ xát qua quần áo mỏng manh, thưởng thức hương vị cô, thân thể nóng cháy bị dính chặt, nở rộ từng chút một.

“Anh, đương nhiên là anh quan trọng hơn rồi.” Liễu Đình cắn răng, sao dám nói ra đáp án khác chứ?

Bàn tay Phí Như Phong dừng lại, Liễu Đình hổn hển thở một hơi, cô vừa muốn ngồi dậy thì tay hắn đã áp lên lưng cô, “Nhìn xem em ép anh đến…” Hắn áp lên thái dương cô, môi dán lên môi cô, khóe mắt đuôi mày không chỗ nào không dâm mị, không chỗ nào không ôn nhu, hắn cúi đầu oán giận, “Chỉ hôn em thôi mà cũng có thể bắn ra được.”

Liễu Đình gần như hoa mắt tại chỗ, Phí Như Phong cười, mang theo tình dục nồng nặc, nụ cười tà mị làm Liễu Đình run rẩy.

“Anh điên rồi, anh…” Liễu Đình hung hăng cắn lên cần cổ hắn, trên động mạch chủ, hung hăng gặm một cái, hắn hừ cũng không hừ, hơi thở nóng rực phun vào vành tai Liễu Đình, giọng nói hắn uốn lượn xông vào tai cô, “Anh điên rồi, điên cuồng muốn làm tình với em.” Hắn nâng cô ôm vào ngực. Lỗ tai cô dán vào vị trí trái tim hắn. Tim hắn đang đập như trống trận, thình thịch mãnh liệt khiến đầu Liễu Đình trống rống.

Trong bóng tối, hắn nói khẽ, cúi đầu dụ dỗ đầy mê hoặc: “Anh sẽ tuân thủ quy tắc của em, anh sẽ không đâm vào.”

Đầu lưỡi ướt át lưu luyến bên vành tai và gáy, từ trên xuống dưới không quên chỗ nào, một đường hạ xuống từng nụ hôn ngắn kéo vào trong cổ áo lễ phục của cô, đầu lưỡi ướt át ấm nóng tiến sâu vào khe ngực cô, hắn nhấm nháp từng vân da thịt, hắn muốn ép cô phát điên, đem cô ép chặt trên đùi hắn, một thứ run rẩy khó lòng đè nén tụ tập trong thân thể Liễu Đình, hắn cởi bỏ lễ phục của cô, kéo khóa xuống, cởi móc ra, hai bầu vú của Liễu Đình như tế phẩm dâng lên trước mặt hắn.

“Món khai vị thật tuyệt.” Hắn cởi bỏ áo lót mỏng manh, dùng ngực hắn dán lên, độ ấm nóng bỏng xuyên qua làn da đi vào tận tim phổi, trái tim đập điên cuồng, máu sôi trào chảy đến tứ chi, loại cực nóng sối trào này theo mạch máu chảy đến khắp các ngóc ngách trong cơ thể, gần sát một chút, lại gần hơn, mặc dù đã đem cô ép chặt vào lòng không còn một khe hở nhưng vẫn không đủ, vẫn không đủ được…

Bàn tay Liễu Đình đan lên sau ót Phí Như Phong, mỗi sợi dây thần kinh trong cô đều co rúm, loại kích tích và thống khổ bồi hồi đảo quanh thân thể cô, “Ưm…” Rên ri nỉ non sắp tràn khỏi môi, cô hôn Phí Như Phong, đôi môi nóng cháy uyển chuyển liếm mút. Người đàn ông xấu xa này, ngón tay trượt xuống một tấc lại một tấc, ngón tay âu yếm cái ót, xương cổ, sống lưng rồi vòng eo mềm mại, ngón tay thon dài trêu chọc, chậm rãi mơn man xuống, nụ hôn của hắn bắt đầu dịu lại, như có như không xâm nhập khoang miệng cô, lại nhẹ nhàng liếm mút, khiêu khích liếm qua lợi và hai hàm răng, từ khoang miệng đến đầu ngực đèu là mùi của hắn, nụ hôn lui ra khỏi khoang miệng, đầu lưỡi nóng ẩm lưu luyến quanh xương quai xanh của cô, hôn mút liên tục rơi xuống, khoảnh khắc đáng quý, thân thiết mà dâm mị, nụ hôn hắn ôn nhu như nước, lại cuồng nhiệt như lửa! Đầu ngón tay hắn thăm dò đường cong bộ ngực của cô, đầu lưỡi vẽ lên nơi nhẵn mịn ấy, nhẹ nhàng cắn nuốt, hắn một hơi ngậm lấy bầu ngực cô, mút vào thật sâu, hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi, mỗi khi nhìn cô, hắn đều muốn ôm cô vào lòng, tùy ý vỗ về chơi đùa như vậy, làn da cô tràn ngập dấu hiệu do môi lưỡi hắn tạo ra, xinh đẹp như vậy, lóa mắt như vậy… là hắn, chỉ hắn mới có thể làm được…

Hắn gắng gượng để tay lên khóa kéo.

Đầu ngón tay hắn lướt qua da thịt non mềm của cô, cần cổ Liễu Đình mạnh mẽ ưỡn lên, cô như một con thiên nga ngửa về phía sau, đôi chân thẳng tắp cương lên, hắn giữ chặt cô một cahcs vững vàng, dùng nơi nóng bỏng dâng trào chọc chọc cô, “Nó rất nhớ em.”

Hắn vừa lòng cong cong ngón tay, khoái cảm như tia chớp đánh ngang đầu, hắn lại độc ác rút ra, không cho cô khoái cảm được khoái cảm sâu nhất, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cô, chuyển động trong cô, ấn, nhẹ nhàng rời đi, kéo ra, nghịch ngợm, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay lướt qua điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô, cảm giác được nó run rẩy từng cơn.

Trước mắt Liễu Đình dâng lên sương mù trắng xóa, sau đó liền chìm đắm trong ham muốn mãnh liệt, hắn cầm tay cô, đặt trên lửa nóng của hắn, kim loại lạnh như băng còn chưa làm Liễu Đình rụt tay về thì cây gậy cực nóng đã lọt vào tay cô, ánh mắt hắn bốc lên dục vọng chói mắt, hắn cố ý dẫn dắt bàn tay cô vuốt ve thứ sưng cứng của hắn, hắn liều mạng mút vành tai cô, thì thầm: “Muốn nó,Tiểu Đình, anh biết em thèm nó muốn chết.”

Thứ sưng cứng nóng bỏng run rẩy trong tay cô, Phí Như Phong cúi đầu thở dốc, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống người Liễu Đình, tình dục dâm mị.

Liễu Đình nhíu mi, cô hơi hơi mở mắt, lập tức nghênh đón cảm xúc kịch kiệt hơn, điểm mẫn cảm không ngừng bị tra tấn, kích thích, dư vị sóng trước còn chưa tan thì đợt sóng sau đã ập đến, trào ra khỏi thân thể, sóng nhiệt như lửa dường như muốn đốt cô thành tro, toàn thân cô xụi lơ, không còn chút sức lực để hắn thao túng, dùng toàn lực thủ dâm tiết độc, “Đúng, cứ như vậy, thật là bé ngoan.” Hắn liếm vành tai cô, “ Sau này chỉ có… ở trong tay anh…”

Hắn híp mắt mỉm cười tà ác, sự cao quý lạnh lùng tàn khốc hàng ngày sớm đã biến mất không sót chút gì, còn lại chỉ là một mảnh dục niệm nóng bỏng.

Hắn đâm nhẹ, rút nhanh, vừa lòng nghe tiếng rên rỉ nóng bỏng của cô, vừa mạng vừa sâu đâm vào, đầu óc Liễu Đình trống rỗng, thân thể hắn như lửa, căn bản không chịu sự khống chế của cô, trái tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi chảy dài theo đường cong cơ thể, từng giọt từng giọt, trong mắt đã sắp tràn ra nước, hắn thèm khát tham lam mà si mê nhìn cô chăm chú, “Như… Phong… ưm…. Cho em… ưm…”

Phí Như Phong cắn cằm cô, hôn liếm đôi môi, “Cho em, toàn bộ đều cho em, chúng ta cùng nhau…”

Hắn vói đầu lưỡi vào cổ họng cô, liếm đến tận yết hầu, giống như tần suất đâm rút phía dưới, tiết tấu kết hợp với khoái cảm điên cuồng, sa đọa chìm đắm… Thân thể nhũn ra ướt đẫm, da thịt dính liền, đã không rõ là mồ hôi của ai, vàng tai và tóc mai chạm nhau, nhỏ giọng rên rỉ. Tiếng thở dốc dồn dập mang theo khí nóng thổi vào tai đối phương, độ ấm trong không gian tăng lên, bọn họ nối liền chặt chẽ, cực độ vui sướng, Phí Như Phong run mạnh, chất lỏng đặc sệt phun tung tóe trong tay cô, ý thức Liễu Đình đứt lìa, trên môi tràn ra tiếng khóc cực nhỏ mà thỏa mãn.

Cuối cùng hắn thỏa mãn thở dài, sườn mặt dán lên cọ cọ hai gò má cô, hắn nhìn cô, chỉ một giây sau lại động tình cúi xuống hôn môi, nụ hôn này rất ngắn, cũng rất ôn nhu.

Hắn đỡ cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn bóng, lưu luyến che khuất từng chút một, hắn giúp cô cài lại áo lót, làn da non mềm trắng nõn ửng hồng, Phí Như Phong âu yếm xoa nắn hai bầu ngực một lần lại một lần, cuối cùng mới miễn cưỡng rời ra. Liễu Đình mất hết sức lực, cơ thể nhũn ra tựa vào lòng hắn, mặc hắn xoa vuốt, cô thật sự đã sức cùng lực kiệt, vui sướng đến cực hạn, cảm giác như đã đến tận thế. Đôi môi cô hé mở, ướt át đỏ tươi, vẻ mặt mê man, khiêu chiến sức chịu đựng của Phí Như Phong.

“Tiểu Đình, ngày 16 là thứ 6.” Giọng nói hắn thổi bên tai Liễu Đình, không hề có cảm giác chân thật, “hôn lễ của chúng ta cử hành vào ngày đó.”

Liễu Đình chớp chớp mắt, “Hôn lễ” Ánh mắt cô hoảng hốt, nhộn nhạo tình dục chưa tan nhưng vẫn trước sau như một từ chối, “Chúng ta không thể cử hành hôn lễ vào thứ sáu, ông còn chưa đồng ý mà.”

“Được rồi,” Phí Như Phong thẳng thắng lùi bước, “Ngày 17, ngày cuối tuần rất tốt!”

Cô chuẩn bị lắc đầu, Phí Như Phong thản nhiên nói: “Buổi nhạc hình như đã xong.” Tay hắn kéo kéo rèm che, hoàn toàn không thèm để tâm khóa quần hắn mới kéo một nửa.

Liễu Đình kinh hãi hít mạnh, tiếng hít của cô làm Phí Như Phong mỉm cười, cô vô cùng vui vẻ khi cuối cùng cô cũng hiểu được hậu quả nghiêm trọng thế nào.

“Phí Như Phong, sao anh có thể như vậy được, anh hoàn toàn không cho em lựa chọn!”

Phí Như Phong mỉm cười khêu gợi, “Em yêu, anh sao lại không cho em lựa chọn chứ? Thứ sáu hay là cuối tuần nào?” Hắn ôn nhu lặp lại.

Liễu Đình hận đến nghiến răng: “Anh là người đàn ông không biết xấu hổ nhất mà em từng gặp!”

“Cùng là người đàn ông đời này của em, em yêu.” Hắn nhìn cô chân thành đầy thâm tình, ánh mắt cứng rắn không thể bàn bạc thêm.

Bọn họ nhìn nhau, Liễu Đình chịu thua, “Em không biết là anh gấp cái gì chứ? Toàn thế giới đều biết em chỉ có thể gả cho anh thôi, anh… được rồi, Phí Như Phong, em gả cho anh, em sẽ gả cho anh vào ngày 16, anh vừa lòng rồi chứ?”

Câu trả lời của Liễu Đình làm cho người đàn ông danh môn cao ngạo, một tay che trời này kích động không thôi, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên bóng dáng cô, hắn dùng nụ hôn nói cho cô biết hắn vừa lòng cỡ nào.

Rèm che mở ra, ngọn đèn sáng lên, tất cả đều nhịp nhàng ăn khớp, Liễu Đình miễn cưỡng đứng thẳng dưới sự dìu đỡ của Phí Như Phong, cùng đợi nhóm ca sĩ ra cảm ơn, chỉ huy dàn nhạc vung tay lên, một khúc ca nổi lên, nhạc lên cao rồi ngừng hẳn, mọi người dừng nói chuyện, kỳ quái nhìn lên sân khấu.

“Các vị tiểu thư, tiên sinh.” Phí Thanh Xa xuất hiện trên sân khấu, ông cất cao giọng nói: “Đêm nay, tôi muốn hướng đến các vị bạn già của tôi, tuyên bố một hôn lễ.” Mọi người tập trung về một hướng, vẻ mặt nóng bỏng, “Cháu đích tôn của tôi, Phí Như Phong và Liễu Đình vào ngày 16 là thứ 6 tuần này cử hành hôn lễ, hy vọng mọi người đến đúng giờ, chúng tôi rất hân hạnh đón tiếp các vị đến chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ.”

Liễu Đình không tin được: “Xấu xa, anh đã lập mưu từ trước đúng không?”

“Cũng là vậy.” Phí Như Phong gật đầu, tầm mắt hắn chuyển đến gương mặt Liễu Đình, “Em nên cảm thấy may mắn là anh kiên trì được đến giờ, em biết không, anh thậm chí còn muốn làm em hôn mê, trực tiếp đưa vào lễ đường luôn.”

Liễu Đình thử đùa: “Lúc đó anh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.”

“Không, anh sẽ trở thành tin đồn hoàn mỹ, mọi người sẽ nhìn thấy một người đàn ông gấp gáp muốn làm chồng.”

Liễu Đình hít sâu một hơi, hiểu rằng hắn không hề nói giỡn, hắn muốn làm thật, không cần biết thế nào, ngày 16 cô đều phải gả cho hắn, cô hiểu rõ khát vọng của hắn dành cho cô từ lâu nhưng loại thẳng thắng này của hắn vẫn dọa cô nhảy dựng.

“Tôi biết tâm trạng mọi người cũng như tôi bây giờ,” chủ tịch Tuyên thành đi lên sân khấu, “nổi nhạc lên! Tuyên bố hôn sự này đã làm các vị tiên sinh độc thân ở đây được giải thoát, vô cùng vui vẻ thoát khỏi bóng ma của anh ấy, chướng ngại mà anh ấy dựng lên cho các vị tiên sinh đã được xóa bỏ.” Lời nói của ông như khơi dậy sự hưởng ứng của mọi người, tiếng hoan hô, tiếng cười hòa cùng giai điệu nhạc…

Tại thời khắc kích động lòng người này, trước mắt Lôi Hạo hiện lên một đôi mắt hạnh đen nhánh trong suốt như thủy tinh, trong nháy mắt cô bao phủ cả đám người.

Gió thổi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi trai gái trên hàng hế, “Phí Như Phong,” Trong không khí đột nhiên bùng lên sát khí tàn nhẫn…

TOÀN VĂN HOÀN