Nhà họ Giang.. đêm dày đặc.
Tối nay Đường Bảo Như mất ngủ, bà vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo, hơi thở mà bà cảm thấy buổi trưa nay ạnh giống như thổi từ đỉnh đầu đến tận cuối cái xương cốt của bà, cho dù sau đó bà lập tức ra ngoài mặt trời chiếu khắp người, nhưng bà vẫn cảm thấy rùng mình từng trận, rất quái dị, Ôn Nguyệt này nhất định phải chết, sau khi giải quyết Phí thị, cô ta nhất định phải biến mất.
Ánh mắt Giang Bách Vinh nhìn cô ta, giống như thấm vào tận tim gan bà, loại lửa thiêu xương cốt tủy này lại bắt đầu thiêu đốt thần kinh bà, bà cúi đầu rên rỉ, trong bóng đêm làm long tơ người ta dựng đứng,
Cô ta phải chết thế nào? Lột toàn bộ da mặt cô ta ra, để cô ta máu thịt mơ hồ hiện ra trước mặt Giang Bách Vinh, để kiếp này Giang Bách Vinh không dám nghĩ đến gương mặt kia nữa, Giang Bách Vinh…
Nghĩ đến một khắc Giang Bách VInh nhìn thi thể nát vụn của cô ta, Đường Bảo Như cảm giác minh đạt đến cao trào. Bà thỏa mãn ngủ, chỉ một lát quần áo bà đã ướt nhẹp. Từ nhỏ đến lớn vẫn thế, thể chất như lửa, hơi nóng một chút chăn sẽ dính đầy mồ hôi, hôm nay dường như chăn hơi dầy.
Cửa cạch một cái bị đẩy ra, một bàn tay lạnh lẽo lau mồ hôi trên trán bà, lanh lẽo thoải mái đến vậy, “Chị Như, chị lại ra mồ hôi “ . Giọng nói trong veo êm ái.
Đường Bảo Như cả kinh bât dậy từ giấc mơ, trong phòng không có ai, sau đó ánh mắt bà như bị kéo về cánh của, cánh cửa vẫn vốn đóng kín trước khi ngủ giờ đây đang rộng mở, giống như cái miệng đen lòm mở lớn, lập tức sẽ có thứ gì đó vô cùng khủng bố trào ra,
“Kẹt..kẹt..kẹt “ Tiếng động thong thả lại gần.
“ Aaaaaaaaaaa” Đường Bảo Như hét chói tai đến khàn cả giọng, tiếng hét khủng bố của bà quanh quẩn khắp tòa nhà Giang gia, đinh tai nhức óc.
“ Phu nhân, phu nhân “ Thím Trương liều mạng lay bà, ánh mắt Đường Bảo Như dường như không thấy thím, đẩy thím Trương ra. Lực đẩy mạnh đến nỗi làm thím Trương lăn mạnh ra ngoài, bà chạy đến căn phòng thứ hai, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay cầm lấy nắm cửa, vặn ..vặn, không được, trên nắm tay thừa ra thêm một bàn tay. Tầm mắt Đường Bảo Như vẫn đen kịt như cũ.
“ Bà phát đên cái gì ? “ Tiếng gầm nhẹ truyền đến bên tai Đường Bảo Như nghe giọng nói đó, như nghe tiếng trời.
“ Bách Vinh “ Bà nhào vào lòng ông.
Giang Bách Vinh đẩy bà ra, giống như đẩy thứ rác rưởi, “ bà đang sợ, bà sợ Tiểu Nghi? Cô ấy là chị em tốt của bà, bà từng nói tình nguyện chết vì cô ấy “ Ánh mắt Giang Bách Vinh lợi hại như chim ưng . “ Bà có việc nói dối tôi !”
“ Sợ, tôi không sợ gì cả, tôi sợ cái gì ! “ Đường Bảo Như hoảng loạn trả lời, bà lảo đảo đến bên quầy rượu, cầm lấy một chai, rượu chớp lên, không ngừng chảy ra trên tay bà, bà vất vả lắm mới đưa nó lên miệng được, uống một ngụm, bà cố gắng trấn tĩnh .
“ Tôi mơ thấy ác mộng, tôi mơ không thấy Tiểu Nghi, cho nên mới đến xem “
“ Tôi vẫn canh ở cửa phòng cô ấy, cô ấy ở bên trong “ Giang Bách Vinh si ngốc nhìn cánh cửa, giống như có thể nhìn xuyên qua cửa để thấy người phụ nữ ông yêu nhất.
Lòng Đường Bảo Như giống như đang bị lửa địa ngục thiêu đốt.
Ngày hôm sau bệnh cũ của Đường Bảo Như phát tác, tim đau thắt tới mức dường như không thể thở nổi. Phạm Nhất Minh bị gọi đến .
“ Thuốc tôi cho bà đâu ? Bà có uống đúng giờ không ? “ Phạm Nhất Minh nhíu chặt mày, nhìn sắc mặt tàn lụi của Đường Bảo Như.
Đường Bảo Như xua tay “ Bệnh cũ thôi, tôi không gọi ông đến đây vì cái này “ Giọng nói của bà giống như bị xé rách.
“ Cổ họng bà sao lại thế này ? “ Phạm Nhất Mịnh thất bại nhing bà . “ Tôi giũ gìn nhiều năm như thế cho bà, sao bà không chữa khỏi được chứ ? “ Giọng nói Phạm Nhất Minh vô cùng bất đắc dĩ.
Ông nhìn cặp mắt to tràn đầy tơ máu kia đã từng sáng ngời, ông đã nhìn bà từng bước từng bước từ cô gái xinh đẹp kiêu ngạo rơi từ trên mây xuống cuộc sống trần gian.
“ Bệnh của tôi tôi hiểu rõ, tôi đã nói với ông tôi phải bệnh cả đời, cho dù là trong địa ngục , tôi cũng sẽ như vậy ! “ Đường Bảo Như khò khề thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì kích động.
“ Bà không thể kích động “ Phạm Nhất Minh quen việc lấy ra kim châm cứu cắm vào cơ thể bà, ông vừa chậm rãi châm vừa nhẹ giọng nói “ Bà không cần lo lắng quá, tối qua tôi đã liên hệ với Tiểu Nặc, tất cả đều tốt, từ khi tin tức thành lập tập đoàn mới từ trong nước truyền ra, kế hoạch bên kia đã có cơ hội xoay chuyển, cổ phiếu tập đoàn Thịnh Thế vẫn tiếp tục tăng, cổ phiếu Phí Thị bắt đầu giảm giá, hơn nữa đại vương dầu mỏ đã tới Tuyên Thành, phỏng đoán ban đầu là cổ phiếu Phí Thị hạ giá có quan hệ với ông ta. “
Ông rút kim châm ra, cảm xúc của Đường Bảo Như đã dần ổn định “ Nhất Minh tôi muốn ông đến Hưu Sĩ Đốn “
“ Bà muốn tôi đón Tiểu Nặc về ? “
“ Không, dẫn nó đi, đi thât xa, không cần quan tâm tới Phí Thị hay kế hoạch gì nữa, vĩnh viễn cũng đừng để nó quay trở về “
“ Tinh thần bà không tốt lắm, ngủ một giấc đi, tôi sẽ đi đón Tiểu Nặc về” . Phạm Nhất Minh nghĩ đầu óc bà đã không tỉnh táo nữa rồi.
“ Tôi không nói mê sảng “ Đường Bảo Như túm tay Phạm Nhất Minh, ánh mắt tràn ngập hy vọng, “ Dẫn nó đi, Nhất Minh, tôi chỉ có một đứa con này”
Phạm Nhất Minh không chịu nổi hy vọng của bà, không cần biết 20 năm trước ông giúp bà làm chuyện tội ác tày trời kia hay là giờ phút này bà muốn hắn đi.
“ Tôi đồng ý với bà, nhưng bà phải nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi không thể cứ thế mà ném bà ở lại đây ! “
“ Cô ta đã trở lại, cô ta đã trở lại, tôi cảm giác được. “
Móng tay Đường Bảo Như bấm sâu vào da thịt Phạm Nhất Minh.
“ Ai ? “
“ Giang Nghi ! “
“ Bà điên rồi !” Phạm Nhất Minh đau đớn gỡ tay bà ra, thịt hắn đều bị cắt ra, máu đỏ rỉ ra, Phạm Nhất Minh cảm thấy ghê tởm.
“ Tôi không điên “. Ánh mắt Đường Bảo Như dại ra, nhưng giọng điệu bà vẫn rõ ràng.
“Tôi không sợ, tôi có thể giết cô ta một lần thì cũng có thể giết cô ta lần thứ hai, quỷ hồn lấy mạng ư? Tôi sẽ dùng roi trên trời đánh cho cô ta hồn phi phách tán. Nếu là ngậm oan đến báo thù ? Tôi sẽ dùng nguyền rủa của Tu La đưa cô ta phong ấn vào địa ngục ! Tôi không sợ, tôi có gì phải sợ ! Giang Bách Vinh là của tôi, của tôi ! “ Bà thì thào nói nhỏ khi ngủ thiếp đi.
Phạm Nhất Minh kéo chăn giúp bà, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán bà rồi khẽ thở dài. Đi ra khỏi phòng hắn nghe đám người làm khe khẽ nói với nhau
“Thím Trương, cuối cùng hôm qua thím nhìn thấy cái gì ? “ Cô Đỗ ở phòng bếp hỏi
“ Nhìn cái gì, lúc tôi lên lầu, suýt chút nữa thì hồn cũng bay luôn, phu nhân ngồi trên giường luôn mồm la hét, cái sắc mặt kia không phải của con người mà! “
Phạm Nhất Minh dẫm mạnh chân lập tức giọng nói biến mất.
“ Bác sĩ Phạm, ngài xem cho phu nhân xong rồi ? “ Thím Trương chạy tới, trên tay còn bưng theo chén nước, “ Ngài mệt mỏi rồi phải không, nghỉ ngơi uống chén nước đã. “ Phạm Nhất Minh y thuật tốt tính tình cũng tốt, đúng là rất được lòng người.
“ Thím Trương, đây là thuốc tôi lấy cho bà, chuyện chữa bệnh đau thắt lưng của bà, nhớ rõ một ngày uống ba lần, phải uống hết 10 ngày nhớ chưa ? “
“ Nhớ, đã nhớ, thật sự là bác sĩ Phạm, thât sự phiền ông quá” Thím Trương cảm động.
“ Thím Trương, gần đây thần kinh phu nhân hơi suy nhược, bà nhớ chú ý bà ấy nhiều hơn, không có việc gì bận thì nhớ đua bà ấy đi dạo, buổi tối thì cố gắng đừng để bà ấy một mình , được chứ ? “ Phạm Nhất Minh nhắc nhở.
“ Được , bác sĩ Phạm ông yên tâm đi, tôi sẽ giữ phu nhân, buổi tối tôi sẽ kê giuuwongf ngủ ở cửa, ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân mà “ Thím Trương cũng khá là không ngoan.
“ Cám ơn bà, Thím Trương “
“ Không cần khách sáo, đấy là trách nhiệm của tôi mà, bác sĩ Phạm đi thong thả”
Phạm Nhất Minh đi ra khỏi tòa nhà Giang gia, quay đầu nhìn lại, tòa nhà to lớn nguy nga này, tối tăm vắng vẻ, giống như một phần mộ cực lớn, nhưng trong phần mộ này chẩng ai nguyện ý đi ra, mà bản thân mình lại vẫn đi vào trong đó, khó mà rời đi.
Ông nên đưa Tiểu Nặc trở lại, có lẽ thấy con mình, bà ấy sẽ chuyển biến tốt lên. Phạm Nhất Minh lại thở dài.
Bến tàu phía Tây của Tuyên Thành, tiếng người ồn áo, tiếng còi vang ngắn ngủi, rất nhiều tiếng nói, tất cả đều là Bye của tiếng Anh và gặp lại của tiếng Trung.