Bóng Sói Hú

Chương 33




Hôm nay là sinh nhật em, ngày 28 tháng 2, Như Phong, em đã tròn 25 tuổi.” Tôi mỉm cười nói.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi run rẩy của tôi, nhấm nháp hương vị nước mắt của tôi, hắn bao dung bi thương mà tôi phát ra, vòng tay hắn bảo vệ tôi, ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu.

Sinh nhật tôi chính là ngày giỗ của mẹ.

“Cùng em trải qua sinh nhật đi, Như Phong, đây là lần đầu tiên sau mười năm em muốn trải qua ngày sinh nhật, rốt cục em đã làm được, Như Phong, rốt cục em cũng có thể nói với mẹ,” thân thể tôi hơi run rẩy: “em muốn nói với bà --- em thật hạnh phúc, đây là ngày hạnh phúc nhất của em!”

Vòng tay hắn siết chặt tôi thêm một chút, bờ môi hắn đặt lên giọt nước mắt trên hai má tôi, “Em cái đồ ngốc này, đây chẳng qua chỉ là một trong những ngày hạnh phúc của em thôi, anh sẽ bên em, cho dù dùng thời gian của cả cuộc đời anh, anh cũng sẽ cho cuộc sống của em càng nhiều hạnh phúc hơn.” Miệng hắn phả ra khí nóng như dòng nước ấm vây lấy tôi. Hắn kéo tôi đứng dậy “Sinh nhật phải có cảnh tượng của sinh nhật, chúng ta đi mua bánh kem mừng sinh nhật!” Hắn hào hứng nói.

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từng giọt mưa lớn nặng nề đập lên cánh cửa thủy tinh, thời tiết này, tôi lắc đầu, “Có anh cùng em là tốt rồi, có bánh kem hay không cũng không phải điều quan trọng!”

Ánh mắt hắn càng nhiều điểm sang hơn, “Không được!” Hắn túm lấy hai khuỷu tay tôi, “Đúng là ra ngoài trong thời tiết này mới có thể ngửi thấy mùi thơm mát của hoa huân y thảo hòa vào trong mưa.” Người đàn ông này, có thể lập tức biến thành nhà thơ!

Hắn mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi cửa, chúng tôi tới cửa hàng bán bánh ngọt, người đàn ông này mua bánh kem xong còn vơ một đống lớn đồ ngọt, không có giá trị gì, Lê bọc đường, mứt táo, bánh phủ nước chua, bánh phủ cà phê bơ, bánh bọc chocolate, hạnh nhân đường, kẹo đường hình que…

“Như Phong, đồ ngọt ăn dễ dẫn sâu đến,” Vị giác của tôi nảy lên cảm giác ngọt ngấy.

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái rồi bật cười: “Vậy đúng lúc, anh đang muốn dẫn em đến!”

Hắn quanh co mắt tôi là sâu! Tôi vừa tức giận vừa buồn cười. Thật vất vả, cuối cùng Phí thiếu gia cũng mua xong đồ ngọt, trời càng mưa lớn hơn, dòng nước như thác đổ từ trên trời trút xuống, chúng tôi chạy như bay đến bãi để xe, tôi đang muốn mở cửa xe, hắn đã nắm lấy tôi, hung hăng ôm tôi vào lòng, đến tận khi xương cốt tôi đều muốn khảm lên ngực hắn, tim chúng tôi đập như sấm trong mưa, hắn buông tôi ra nói rõ ràng: “Anh muốn em nhớ kỹ, trong sinh nhật của em, khi tất cả mọi người đang vội vã chạy đi tránh mưa, chỉ có em hạnh phúc được người đàn ông của em ôm vào lòng!”

Mưa rơi đầy hai má tôi.

“Anh muốn ra ngoài xử lý chút công việc.” Năm giờ sáng cuối tuần Phí Như Phong nói với tôi như vậy.

“Bao lâu?” Tôi quấn quýt lấy hắn, “Lúc anh không ở đây em thật cô đơn.” Tôi dài giọng nói, câu nói của tôi nhận lại được nụ hôn của hắn, “Em có biết anh không muốn rời em cỡ nào không bảo bối?” Hắn nói nhỏ: “Hai giờ, cùng lắm là ba giờ thôi!” Ngón tay hắn vuốt nhẹ mái tóc bóng loáng của tôi, ngón cái lưu luyến trên vành tai tôi.

Tôi cẩn thận giấu kỹ nụ cười trộm của mình, người đàn ông này thần bí như vậy, tự cho là mình đã giấu kỹ không một khe hở, không ngờ rằng tôi đã biết được, không phải hắn đi làm việc gì cả, hắn đi sắp xếp một nghi thức kết hôn kiểu Đan Mạch. Trong lúc vô tình tôi đã nghe được hắn điện thoại, nhưng mà chuyện này cũng không làm giảm đi sự vui sướng ngọt ngào quanh quẩn trong trái tim tôi. Tôi buông đôi tay đang quấn quanh hông hắn ra, lưu luyến nhìn hắn mở cửa.

Ánh nắng ngoài phòng lập tức đâm vào, tôi không nhịn được mà nhắm chặt mắt kêu lên “Như Phong”

Hắn dừng chân lại, lộ ra nụ cười mê người với tôi “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.” Hắn nói, ánh mặt trời rơi tên người hắn, vầng sáng chói lòa bọc lấy thân thể thon dài duyên dáng của hắn, hắn giống như đã hòa vào ánh mặt trời.

Tôi ngơ ngẩn nửa ngày, hắn rời đi làm căn phòng lập tức trở nên trống rỗng, tôi hơi phát lạnh, tôi hít vào một hơi thật sâu, Liễu Đình, mày là một người phụ nữ kiên cường độc lập cơ mà! Tôi tự khuyến khích mình. Nửa giờ sau, tôi tắm rửa ở bồn tắm lớn bằng cẩm thạch xong, thay một bộ quần áo màu xanh nhạt, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn hôm nay, gió nhẹ theo cửa sổ luồn vào phất phơ mang đến hơi thở ấm áp, hôm hay thời tiết thật không tồi, quyết định cùng Phí Như Phong ăn cơm dã ngoại trên bãi cỏ trước nhà đi.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sau lưng có khí lạnh nhàn nhạt.

“Vị khách không mời mà đến, nếu đã đến liền mời ngồi cùng dùng cơm với tôi được chư?” Tôi nhẹ nhàng nói.

Phía sau truyền đến tiếng răng nanh nghiến vào nhau: “Một vị khách bị cô đưa vào địa ngục, cô có thể mời cơm sao?”

Tôi xoay người vô cùng, vô cùng thong thả, động tác rất chậm, cẩn thận không để đối phương cảm thấy bị uy hiếp. Giang Nặc, thân hình hắn đen tối như nhà giam bao phủ lấy tôi.

Tôi vô cùng bình tĩnh, chưa cần nói đến chuyện Phí Như Phong sẽ trở về rất nhanh mà chỉ là tôi thì đối phó với mình hắn cũng đã đủ rồi, tin rằng hắn cũng không có rất nhiều người đi cùng vì như vậy sẽ rút dây động rừng, làm cho Như Phong biết được.

Ánh mắt hắn hẹp dài như mắt độc xà: “Cô rất giỏi, Liễu Đình, thế mà có thể đánh bại La Rochelle, thật sự muốn tiến dần từng bước ư!”

“Anh vội tới đây là để đưa lễ vật kết hôn ư?” Tôi không muốn cùng hắn đấu tiếp, tuy tôi biết rõ ràng La Rochelle có thể hiểu biết những chuyện sau lưng tôi, hắn nhất định cũng có thể biết!

Mặt hắn sưng lên, “Hải Tình tiểu thư, cô cho là trên đời này không ai có thể kiềm giữ được cô sao!”

Rất rõ ràng nửa năm nay hắn đã học được không ít điều.

“Giang Nặc, đừng gây chuyện với tôi, tôi không muốn hủy hoại anh, anh tốt nhất cách xa tôi một chút!” Tôi nhẹ giọng nói.

“Nhưng tôi muốn hủy hoại cô!” Hắn rít gào!

Tôi cầm hoa trên bàn cơm hướng về phía hắn đóa hoa bay ra, hắn rên lên một tiếng. Hoa đương nhiên không thể làm người ta bị thương, sợi tơ lấy mệnh chỉ là trong chuyện võ hiệp ngày xưa mà thôi. Chân chính làm hắn bị thương là ly rượu, hoa chỉ là phân tán sự chú ý của hắn mà thôi! Máu chảy từ trên trán của hắn xuống, uốn lượn trên mặt hắn.

“Đây chính là cảnh cáo!” Tôi cảnh cáo hắn.

Hắn nở nụ cười, tươi cười kết hợp với dòng máu, làm tăng lên vài phần khủng bố, trong không khí truyền đến mùi hương như có như không.

“Với những chuyện cô đã trải qua, thuốc mê và thuốc gây tê bình thường không có tác dụng với cô, mà tôi lại căn bản không thể đến gần cô chích thuốc, cô thật sự có thể không cần sợ hãi!”

Cảnh giác trong tim tôi dâng lên, hắn quá chắc chắn.

“Đã quá muộn, Liễu Đình, cái bẫy này đã bắt đầu từ rất lâu rồi!”

Tôi hoảng sợ phát hiện, sức lực trong cơ thể tôi, trong tứ chi tôi chậm rãi bị rút đi, tê dại lan tràn toàn thân tôi, mọi suy nghĩ và vẻ mặt đều ngưng kế lại, lạnh lẽo tràn ngập từ đáy lòng khiến tôi mất đi năng lực tự hỏi trong thời gian ngắm, đầu óc tôi chỉ còn lại một câu hỏi “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Cơ thể tôi hoàn toàn tê dại, cả đầu lưỡi cũng cứng ngắc, nhưng ý thức của tôi vẫn tỉnh táo. Giang Nặc đưa tôi ném lên một chiếc xe, không bao lâu sau tôi lại lên một con thuyền, thuyền rời đi, lên thuyền rời thuyền rồi lại lên thuyền, không biết qua bao nhiều lần và bao nhiêu thời gian, làm cho lòng tôi càng ngày càng chìm xuống, hành động của Giang Nặc đều cho thấy một sự thật, đây là hành động đã trải qua suy tính kín đáu, mà hành động thế này dĩ nhiên không phải một người như hắn có thể làm ra, không cần nghĩ cũng biết!

Rốt cục tôi bị người ôm lên mặt đất, sau đó bị đặt lên một chiếc giường, một đôi tay lành lạnh bắt đầu mở nút áo của tôi, miệng tôi truyền đến mùi máu tanh, mồ hôi ròng ròng trên thái dương.

Bàn tay dừng lại một chút, lại tiếp tục động tác. Vài phút sau toàn thân tôi đã trần như nhộng, ngược lại lòng tôi dần bình tĩnh xuống, vì hắn chỉ đơn thuần là cởi quần áo tôi chứ không có hành động nào khác, nhẫn trên tay, trâm cài tóc, châm nhọn dấu trên tay chân, thuốc bột trên đùi, toàn bộ đều bị lấy xuống, hắn đang soát sạch tôi! Những đồ vật không nhiều lắm của tôi bị hắn lột sạch sẽ, hắn cho tôi mặc một bộ quần áo khác, hai tay túm lấy tay tôi bẻ ngược về sau, còng tay lạnh lẽo khóa tay tôi vào đầu giường.

Một dòng nước lạnh thấm vào cổ họng tôi, tứ chi tê dại dần dần khôi phục, thị giác tan rã dần dần tụ lại.

Một bóng người đang cúi xuống, hình dáng mờ tối của hắn lọt vào tầm mắt chưa khôi phục hoàn toàn của tôi, ánh mắt tôi gần như vỡ ra, thần trí lập tức từ trong sương mù mà tỉnh táo lại, chỗ cực nóng trên ngực càng rõ ràng, tôi không ngừng thở dốc, mỗi lần thở đều giống như nuốt vào một cái đinh, đem lục phủ ngũ tạng của tôi gim chặt lại!

“Xem ra cậu thật sự dọa cô ta nhảy dựng!” Giọng nói tràn đầy ác ý của Giang Nặc truyền tới, tôi không nghe thấy tiếng đẩy cửa của hắn, toàn bộ tâm trí tôi đều đặt vào người đàn ông trước mặt, vẫn tao nhã như cũ, vẫn những đường cong trong sáng, chỉ là màu đen dày đặc trong đáy mắt, thật sự là đen đến dọa người, là người đàn ông ôn hòa thong dong trước kia biến mất không còn bóng dáng!

“Ngọc hàm thiền.” Giọng nói của tôi như lọt vào giấc mộng.

Hắn cầm lấy ngọc hàm thiền, để vào lòng bàn tay tôi, tay hắn cùng tay tôi nắm chặt lấy: “Tôi nói rồi, thế gian này không có hai khối ngọc hoàn toàn giống nhau, thuộc về tôi chỉ có khối này, không kể sang hay hèn đều chỉ là liếc mắt thành duyên phận, cho nên nó đối với tôi là độc nhất vô nhị, tôi vô cùng yêu thương quý trọng duyên phận này!” Tay hắn dùng sức, ngọc hàm thiền vỡ vụn trong tay tôi, một trận cảm giác lạnh lẽo chảy qua cơ thể tôi, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng, còn có cảm giác mơ hồ không thể chống đỡ nổi, lúc ấy tôi nghĩ rằng trái tim lạnh lẽo của mình đã nhìn nhầm.

Nụ cười của hắn ôn hòa ung dung, “Đúng, độc ở ngay trong ngọc hàm thiền, nó gọi là ---- Nước mắt ngọc, nếu không có chất xúc tác, nó sẽ ở trong cơ thể cô cả đời cũng sẽ không xảy ra việc gì, nhưng chỉ cần gặp hỗn hợp mùi tử cận, độc tố sẽ phân giải trong cơ thể cô, toàn thân cô sẽ tê dại, mất đi thị giác, hoàn toàn không thể động đậym ngay cả đầu lưỡi.” Hắn vô cùng kiên nhẫn mà giải thích với thôi.

“Vì sao?” Một vấn đề không hề có ý nghĩa nhưng không thể không hỏi, hắn vuốt ve mạch máu trên tay, vô cùng chăm chủ, tôi đã nghĩ là cả đời tôi sẽ không thể nghe được câu trả lời trong miệng hắn.

“Tôi có một vị hôn thê, dáng vẻ rất đẹp, giống như là một con thú nhỏ, tràn đầy kích tình, đối với cái gì cô ấy cũng đều rất ngạc nhiên, cái gì cũng muốn, đặc biệt là người hay là vật có tính khiêu chiến, sẽ không buông tay, 3 năm trước, cô ấy nói cô ấy đã yêu một người, cô ấy giải trừ hôn ước với tôi.” Ôn Trạch chậm rãi thong thả đi đến cửa sổ, hắn nhìn ra xa xa, giọng nói không có một chút dao động, “Sau đó cô ấy nhảy từ tòa nhà 20 tầng xuống nhảy xuống, chết không toàn thây!” Hắn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trong suốt giống thủy tinh, “Người phụ nữ yêu vẻ bề ngoài giống như cô ấy mà lại có thể làm cho chính mình máu thịt hỗn độn, hoàn toàn thay đổi, khờ đến mức làm người ta bật cười.” Miệng hắn hướng về phía trước khẽ cười, đúng là cười, đáy lòng tôi dâng lên sự lạnh lẽo.

Không cần phải hỏi, người đàn ông đã làm vị hôn thê của hắn yêu mà lại tự sát chính là --- Phí Như Phong.

“Tôi bắt đầu thử thách cô, từ lúc cô vừa xuất hiện bên Phí Như Phong, tôi đã bắt đầu chú ý đến cô, tôi nghiên cứu cô một cách chính xác, tôi thậm chí thành lập một đoàn bác sỹ tâm lý, cho nên tôi vô cùng rõ ràng mục tiêu của mình, rất rõ ràng cô khao khát cái gì!”

Tôi khát vọng ấm áp, hắn cho tôi ấm áp, tôi khát vọng sự trân trọng của anh cả, hắn liền cho tôi một hình tượng đại ca, tính toán tỉ mỉ, toàn lực phóng ra, chỉ vì lấy được sự tin tưởng của tôi, hắn thật sự hao hổn tâm sức, không hề giữ lại chút lực nào.

Ba ba ba, Giang Nặc đứng một bên vỗ tay, “Lợi hại, lợi hại, nếu cậu không tìm đến tôi, tôi vẫn nghĩ là cậu thật sự thích cô ta cơ đấy, mới đầu tôi còn tưởng chuyện này là một cái bẫy, nhưng mà bây giờ tôi hoàn toàn rõ ràng, Ôn Trạch, Giang Nặc tôi tiêu hóa được cậu!” Hắn cười đến càn rỡ.

Ôn Trạch không chú ý đến hắn, chỉ nhìn tôi “Nếu không phải cô thật sự yêu Phí Như Phong, tôi cũng sẽ không để ý mà chơi cùng cô cả đời, đáng tiếc, cô lại lựa chọn hắn, tình thế cũng chỉ có thể trở nên như vậy!” Hắn chậm rãi nói, nói xong liền đi ra khỏi cửa, hắn để lại tôi trong này với một con chó điên.