Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 106: Chương 106





Người đời nói bà ta được hưởng vinh hoa phú quý, đằng sau có Liên vương che chở, ngay cả hoàng thượng cũng không dám động, còn điều gì không thỏa mãn còn tham lam không biết điểm dừng.
Nhưng nào có ai hiểu bà cũng chỉ muốn có một người yêu thương thôi mà?
Vừa chua xót vừa nực cười, thế nhưng đối diện trước ánh mắt người mình yêu lâu nay, thái phi không thể từ chối được.
Dẫn dắt thái tử ngồi lên ngôi vị là một chuyện, còn sau này gã có ngồi vững được hay không là một chuyện khác.
Thái phi yêu tiên hoàng, nhưng cũng rất hận tiên hoàng.
Tiên hoàng chết rồi, không ngờ rằng khi đó bà ta lại cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng thứ tình cảm giày vò con người này cũng đã kết thúc.
Đối với bà ta là chấm dứt, nhưng đối với hai huynh đệ Tần Sở mới chỉ là bắt đầu.
Thái phi quá coi thường Tần Sở, cứ nghĩ gã vẫn là đứa trẻ non nớt năm xưa, không ngờ rằng một khi Tần Sở lên ngôi muốn kéo xuống không còn dễ dàng nữa.
Tần Sở đã không còn là đứa nhỏ hiền lành ôn nhu, chỉ biết cắm đầu vào đánh đàn.

Tuy bề ngoài luôn giữ nụ cười hòa nhã nhưng sâu trong lòng là một con quỷ đội lốt, ra tay lạnh lùng quyết đoán, một đường kéo hết người về phe của mình.

Ngay cả việc lợi dụng hậu cung để củng cố quyền thế gã cũng không từ.
Thái phi luôn âm thầm quan sát chọn cuộc sống an phận thủ thường chờ cơ hội ra tay, nếu không có ai đập vỡ bức tường mỏng manh này thì ba người họ vẫn luôn giữ vẻ mặt theo khuôn khổ lễ nghi vốn có.
Nhưng bà ta biết rất rõ, hai huynh đệ Tần Thời chưa từng buông bỏ xuống mối thù năm xưa.
"Hoàng thượng." Phùng tổng quản dập mạnh đầu xuống đất: "Những lời nô tài nói đều là sự thật, năm đó thái phi làm việc cẩn thận, những người liên quan đều bị bà ta bí mật diệt khẩu không để lại một chút manh mối nào, càng không để lại chứng cứ, chỉ có nô tài năm đó đang hầu hạ bên cạnh hoàng thượng mới giữ được một mạng.

Hành động của thái phi trời biết, đất biết, ngay cả vong linh trên trời của tiên hoàng cũng biết rất rõ, họ đều có thể làm chứng!"
Từ đầu đến cuối thái phi luôn giữ bộ dạng bình thản, Phùng tổng quản nhắm mắt lại che đi vẻ đau xót bên trong: "Thái phi, ơn cứu mạng của người lão nô này đã dùng cả nửa đời để báo đáp, nay cũng đã đến lúc kết thúc rồi."
Cả đời này ông đã làm sai, cũng không muốn nhìn thái phi cứ tiếp tục lún sâu như vậy nữa, Phùng tổng quản nói ra mọi chuyện không trái với lương tâm, nhưng phản bội chủ nhân vẫn là bất trung bất nghĩa.
Rầm.
Tiếng động lớn phá nát không gian vốn nặng nề trong triều, tất cả mọi người đều thẫn thờ trong chốc lát, một lúc sau tiếng hét của A Phúc thất thanh kêu lên như xé nát tâm can: "Nghĩa phụ!!!"
Phùng tổng quản ngã gục xuống đất, máu từ trên đầu chảy ướt xuống rơi cả vào trong mắt, A Phúc nửa chạy nửa bò đỡ lấy thân thể đã mềm nhũn của Phùng tổng quản lên, người ông đã cạn kiệt sức lực, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể há ra rồi khép vào ngay cả một chữ cũng không thốt lên nổi.
Bàn tay từ từ trượt xuống bên người.

Phùng tổng tự sát, ông lấy cái chết của mình chứng minh những lời nói kia là sự thật.
Tần Sở nhắm mắt lại thở dài, sai người mang thi thể của Phùng tổng quản cùng A Phúc ra ngoài.
Dù sao thì gã cũng đã hứa với Phùng tổng quản tha mạng cho A Phúc một mạng, gã sẽ không nuốt lời.


"Ha ha...!Chết rồi!"
Tiếng cười vang lên nghe thật chói tai, tiếng cười của thái phi như một tiếng trống vang dội đánh thẳng vào trong tâm trí người đang có mặt ở đây, ai cũng tò mò quay mặt về phía bà ta, không hiểu sao đến nước này rồi vẫn có thể cười.
Thái phi điên cuồng cười lớn, cười quằn quại đến mức ngay cả nước mắt tràn ra, loạng choạng bước sang một bên.
"Chết thật là hay!"
Thái phi lau nước trên khóe mắt nhìn về Tần Thời điên cuồng hỏi: "Các ngươi nghĩ chỉ như vậy là xong rồi? Còn lâu!"
Vừa dứt lời cẩm y vệ đứng trong sảnh đột nhiên rút kiếm ra đồng loạt lao về phía Tần Thời, hắn vội vàng đẩy Từ Á Ngôn sang một bên.


Những người trong sảnh bị dọa sợ hoảng hốt chạy tán loạn.
Trong triều ngoài trừ cẩm y vệ ra không ai được phép mang binh khí vào, Tần Thời tay không đoạt lấy kiếm từ một kẻ trà trộn chống trả, nhưng đột nhiên hướng kiếm từ tên mặt sẹo đổi hướng, không phải là hướng về phía Tần Thời mà lao thẳng về phía Tần Sở!
"...Tử Lan!"
Tiếng hét thất thanh của Từ Á Ngôn như cào xé vào trong tâm trí hắn, Tần Thời nhìn xuống mũi kiếm đâm trên bụng mình, máu bắt đầu từ miệng vết thương tràn ra.
Hóa ra mũi kiếm đó không hướng về phía Tần Sở, chỉ là kẻ kia đánh lừa hắn mà thôi.
Tần Thời nhịn đau dùng chút sức lực còn lại một đường cứa đứt cổ gã mặt sẹo, lúc này hắn mới loạng choạng ngã xuống.
Từ Á Ngôn không quản nguy hiểm đánh ngã vài tên ở gần chạy về phía Tần Thời, người bên phía thái phi rất ít, hơn nữa còn là trong hoàng cung, chẳng mấy chốc đã bị binh lính khống chế.
Trong lúc hỗn loạn có một tiếng pháo hiệu bị người ta đốt lên.
Đứng trước cổng thành nhìn thấy pháo hiệu giao hẹn được bắn ra, Liên vương hít lấy một hơi thuốc ánh mắt không kiềm chế được vui mừng phất tay ra lệnh: "Hạ lệnh xuống dưới, lập tức đem binh xông vào thành!"
Thái phi bị binh lính giữ chặt nhưng vẫn không ngừng dãy dụa cười điên loạn: "Cho dù bản cung có chết cũng phải kéo các ngươi xuống địa ngục, Tần Thời, Tần Sở, sớm muộn gì thiên hạ này cũng không thuộc về họ Tần các ngươi nữa!"
"Lôi bà ta ra ngoài nhốt kĩ lại!" Tần Sở tức giận quát ầm lên, thấy thái giám đã chạy đi một lúc lâu mà vẫn không thấy ai quay lại, gã lo lắng hỏi lại lần nữa: "Tại sao ngự y còn chưa đến?!"
"Đến rồi, đến rồi." Thái giám chạy vã mồ hôi tách đám người ra hốt hoảng nói: "Hoàng thượng, ngự y đến rồi!"
Ngự y nhìn thấy Tần Sở còn muốn hành lễ, nhưng nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của gã không dám chậm trễ thêm ngồi gục xuống quan sát vết thương của Tần Thời.


Ngự y vừa cẩn thận cầm máu vừa dùng vạt áo lau mồ hôi trên mặt, như chỉ sợ mình lỡ tay một chút sẽ bị Tần Sở lấy mạng.
Trên bụng Tần Thời toàn là máu, Từ Á Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn hắn bị thương nặng như vậy, hoảng sợ đến mức tay run cầm cập, nhưng y không khóc chỉ để Tần Thời dựa vào người mình rồi ôm chặt lấy hắn không ngừng nói: "Không sao đâu Tử Lan, thái y đến rồi, ngươi sẽ không sao hết."
Tần Thời rất muốn an ủi y một câu thế nhưng vừa thử cử động, cơn đau đã kéo đến khiến hắn nhíu chặt mày lại, trên trán đổ đầy mồ hôi, Tần Thời cười gượng an ủi: "Ừ, ta không sao hết, Niệm nhi không cần lo lắng, ta còn phải đưa ngươi đi ngao du thiên hạ, ba năm sinh hai đứa, chuyện lớn còn chưa làm sao có thể chết."
Từ Á Ngôn giận giữ nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi được không, ta làm sao sinh được con."
Tần Thời đáp: "Chỉ cần bản vương nỗ lực không gì là không thể."
Ngự y ngồi ngay bên cạnh dở khóc dở cười, cũng không biết bình thường hai vị này giao tiếp với nhau thế nào, nhưng nhờ có Từ Á Ngôn liên tục bắt chuyện cảm giác căng thẳng của ngự y cũng giảm bớt, thuận lợi nhổ thanh kiếm ra ngoài.
Cũng may thân thủ của Tần Thời tốt, thanh kiếm này chỉ đâm vào một bên sườn không đâm vào chỗ hiểm, tuy chảy hơi nhiều máu nhưng cũng không đến nỗi quá nặng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian vết thương lành lại là khỏi.
Tần Sở chưa kịp thở phào thì thống lĩnh bên ngoài lao vào lớn tiếng hô lên: "Cấp báo! Cấp báo!"
Có lẽ hôm nay là một ngày không thuận lợi, vừa nhìn sắc mặt của thống lĩnh đã biết chắc chắn có chuyện nghiêm trọng, quả nhiên không ngoài dự đoán, thống lĩnh hoảng hốt nói: "Bẩm hoàng thượng, Liên vương đã đem quân công phá cổng thành, đội quân của họ trang bị đầy đủ nếu không có tiếp viện chỉ e chúng ta không chống đỡ nổi!"
Tần Sở bình tĩnh hỏi lại: "Liên vương mang theo bao nhiêu binh lính?"
Thống lĩnh đáp: "...Tầm ba mươi vạn."
Văn võ bá quan quay lại nhìn nhau hít sâu một hơi.
Hiện tại binh lính trong kinh thành còn chưa đến mười vạn!.