Lý Nhã Tranh cùng bạn mình buôn chuyện đến khuya, lúc đó cô mới thấy đói bụng, cũng chút tại hồi tối cô ăn ít quá.
Lý Nhã Tranh phải chắc chắn nhiều lần Trần Phong đã ngủ say vù bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ đêm, cô lén lút ra khỏi phòng.
Mục tiêu bây giờ của cô là nhà bếp, nhưng xuống nhà bếp đau có dễ, nhà rộng trang trí mọi thứ đều đắt chỗ nào cũng thấy đồ xịn, cô mò tìm mãi vẫn không thấy công tắc điện, cô phải mò mẫn mãi mới xuống được nhà bếp mà đụng phải đồ vật phải n lần.
Lý Nhã Tranh than thở mở tủ lạnh cao hơn mình gấp nhiều lần, mở ra cô choáng váng khi thấy một chiếc tủ lạnh to như vậy mà chỉ toàn thức uống, chai lọ đủ thứ mà không có một thứ gì ăn được, đang mò mẫn tìm thứ gì có thể ăn được thì có tiếng nói ở phía sau.
— Em đang tìm gì vậy ?
Đèn nhà bếp bỗng sáng lên, Trần Phong xuất hiện sau lưng làm cho Lý Nhã Tranh đang chăm chú tìm thức ăn thì giật mình.
Quay người lại thì thấy anh đang mặc bộ quần áo ngủ hình như cũng vừa từ phòng ra.
Lý Nhã Tranh lúng túng không biết phải trả lời làm sao nên trả lời thật.
— Em đang tìm thức ăn khuya ?
Lý Nhã Tranh lén lút nhìn tay anh, cô tưởng anh cũng đói bụng và đã tìm được một thứ gì đó ăn được.
Nhưng khi nhìn thấy trên tay anh là bông băng, thuốc sát trùng.
— Anh bị sao thế ?- Cô hỏi.
— Bông thuốc.- Anh nói ngắn gọn rồi ngồi xuống bàn và xắn tay áo lên.
Trên tay anh là đầy những vết thương, Lý Nhã Tranh nghĩ lại lúc đụng xe cô chưa hỏi anh có bị thương không, thấy vậy cô lại thấy có lỗi với anh nên đã quyết định bù đắp tội lỗi.
— Để em giúp anh bôi thuốc !- Cô tiến lại.
— Không cần em giúp.- Trần Phong nói thế nhưng trong lòng lại muốn cô giúp.
— Em đã nói em giúp rồi mà, đưa tay đây !- Cô cướp lấy thuốc bông băng trong tay anh.
Trong phòng bếp bây giờ chỉ có hai người, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người.
Bàn tay cô cầm lấy tay anh hơi nóng truyền đến làm cho Trần Phong không cảm thấy đau nữa.
— Đau không? Bị thương như vậy mà không nói cho em một tiếng, lỡ bị uốn ván thì sao ?- Cô vừa bôi thuốc vừa lẩm bẩm.
— Em đang lo cho anh ?- Trần Phong nhìn cô nói.
— Không lo cho anh thì lo cho ai !- Lý Nhã Tranh buộc miệng nói.
— Xin lỗi vì khi chiều đã nôn vào áo anh còn cắn anh nữa !- Lý Nhã Tranh nói nhỏ
— Anh không để ý đến chuyện đó ! Trần Phong đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
Đang lúc hai người yên tĩnh không ai nói chuyện thì lại có một tiếng động làm cho bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ.
— Em đói bụng...- Lý Nhã Tranh đỏ mặt với tài nhỏ giọng nhất có thể.
Cô tưởng anh sẽ mắng cô vì buổi tối không chịu ăn cơm bây giờ bảo đói nhưng khi nhìn lên đã thấy anh đưa cho một gói mì.
Cô nhìn thấy gói mì mà vui vẻ nhưng rồi lại nhìn lại thấy có một gói vậy thì cô và anh ai ăn ai nhịn.
— Em nấu lên mà ăn, anh không đói.
— Thật sao ?
Sự hồn nhiên của cô lại làm cho anh đỏ mặt né đi nếu không anh lại vồ lấy cô mất.
Lý Nhã Tranh nấu lên nhưng cô không muốn ăn một mình nên cô lục lọi một lúc thì được một miếng thịt bò và một ít rau sống, nên cô đã nấu thịt bò và rau với mì cho dù hai người ăn.
Thấy anh chuẩn bị lên phòng cô nắm tay anh lại nói.
— Ở lại ăn với em, anh chắc cũng đói rồi, em ăn một mình không hết.
Lý Nhã Tranh bưng ra hai bát mì đủ hai người ăn, Trần Phong cũng ngồi xuống ăn cùng cô.
— Anh thấy thế nào, ngon không?- Lý Nhã Tranh nhen nhóm hy vọng.
— Ăn cũng được, nay em theo thím Hai học nấu ăn, học đến lúc nào đủ năm món thì nấu cho anh ăn.
Ăn xong hai người đi về phòng, vừa đến cửa phòng cô quay sang chúc anh ngủ ngon Trần Phong không nói gì cả chỉ đi vào phòng nhưng vừa đóng cửa lại anh đã ngồi bệt xuống sàn miệng còn nói nhỏ “ Mình phải nhịn đến lúc nào nữa đây ! ”
Lý Nhã Tranh cũng không để ý vào phòng cái đã nằm xuống giường ngủ luôn.
Sáng hôm sau
Hôm nay Lý Nhã Tranh ngủ dậy sớm hơn, mọi khi nhưng cũng là người ngủ dậy cuối cùng, bước xuống nhà đã thấy Trần Phong ngồi bên bàn ăn chờ cô dậy ăn, bên cạnh là thư ký Kim đang chờ anh, thấy vậy cô cũng mời thư ký Kim cùng ăn.
— Thư ký Kim, cậu cũng ngồi xuống đây ăn cùng hai chúng tôi.
— Không cần tôi đã ăn sáng rồi !-Thư ký Kim khua tay từ chối.
— Cô ấy bảo cậu ngồi xuống thì cậu ngồi đi hay muốn trừ lương.- Trần Phong lên tiếng.
Thư ký Kim đành phải ngồi xuống ăn cùng, trên bàn ăn toàn những thứ mà cô thích và rất bổ, Trần Phong còn bảo thím Hai phải nấu những món mà cô thích ăn vì cô rất kén ăn những thứ mà cô không ăn được.
Lý Nhã Tranh không biết anh nói với thím Hai làm những món mà cô thích nên cô luôn cám ơn trong lòng vì lại có một người hiểu cô đến vậy.