Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân

Chương 17: 17: Lại Mặt





Lý Nhã Tranh vừa ngủ dậy đã thấy Trần Phong nằm bên cô liền hét lên, nhưng khi bố mẹ muốn vào phòng cô lại nói một câu làm cho ai cũng hiểu lầm cô, xuống nhà cô cũng trả lời câu hỏi của mọi người một cách gọn lẹ không suy nghĩ câu vừa rồi mình nói có phù hợp không.
— Ahhhh !! Biết thế chọn bộ váy cưới rộng vòng eo một chút, mặc bộ váy eo chật làm cho mình đau eo chết đi được.

-Cô thở dài phàn nàn trong bếp.
Lúc đi ra cô đã cầm một quả táo ăn, thím Hai thấy thế liền lò lắng hỏi :
— Thiếu phu nhân người ăn thế thì ốm mất và nếu Trần phu nhân thấy thiếu phu nhân ăn như vậy sẽ trách phạt thím mất.
— Không sao đâu thím, cháu ăn cũng quen rồi với dạo này cháu thấy mình béo lên thì phải.

-Cô vừa nói vừa đi ra ngoài với quả táo trên tay.
— Con dâu, con ăn như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, để nên bảo thím Hai hầm gà cho con ăn.

-Trần phu nhân nói
— Không sao đâu mẹ, con ăn quen rồi mẹ, với lại con cũng không ăn quen buổi sáng ăn nhiều.
— Được rồi, nhưng trưa con phải ăn đầy đủ nha.
— Vâng mẹ...

— Trần Phong con phải chăm sóc tốt cho con dâu của mẹ cho tốt vào.

-Trần phu nhân dặn dò Trần Phong
— Mẹ...!mẹ định đi đâu sao ? -Lý Nhã Tranh hỏi.
— Mẹ phải về bệnh viện bây giờ.
— Mẹ bị làm sao ? -Lý Nhã Tranh ngơ ngác hỏi.
— Mẹ bị bệnh, nên phải thường xuyên khám nên phải ở bệnh viện, thôi nhà mẹ đi đây.
— Vậy mẹ đi...
Mọi người đều chào Trần phu nhân.
— Vậy còn bố mẹ, sao lại mang hành lý ra đây vậy ! -Lý Nhã Tranh hỏi bố mẹ cô.
— Bố mẹ phải về rồi vì ở nhà đang còn rất nhiều việc cần bố mẹ giải quyết.

Bà Lý nói
Lý Nhã Tranh cảm thấy hơi quyến luyến, chưa muốn bố mẹ về ngay.
— Bố mẹ ở lại thêm vài ngày đi.

-Lý Nhã Tranh van nài.
— Lấy chồng rồi mà còn quyến luyến bố mẹ à.-Bà Lý cười
— Không phải...Con chỉ muốn bố mẹ ở lại chơi vài hôm nữa thôi.

-Lý Nhã Tranh tỏ vẻ xấu hổ
Lúc này ông Lý đứng cạnh lặng im bỗng lên tiếng :
— Tranh Tranh à, con không cần quyến luyến bố mẹ, dù sao mấy hôm nữa hai đứa phải về nhà mà !
— Mấy hôm nữa phải về nhà sao? -Lý Nhã Tranh ngẩn người hỏi lại.
— Ôi cái con bé ngốc này, kết hôn rồi nên quên luôn nhà mẹ.

Còn quên rồi cũng phải “ Lại mặt " mà ! -Bà Lý cười.

Lại mặt ?
Lần này không chỉ là mình Lý Nhã Tranh ngơ ngác mà Trần Phong cũng ngẩn ngơ.
Thấy cả hai đều ngẩn ngơ không hiểu “Lại mặt"
là gì nên bà Lý đành phải giải thích :
— “ Lại mặt " là phong tục hôn lễ của hán, đôi vợ chồng mới cưới sau ba ngày con rể phải mang lễ vật theo cô dâu về nhà mẹ, thăm hỏi bố mẹ và họ hàng nhà mình.
“ Lại mặt " ở quê nhà Lý Nhã Tranh rất được xem trọng, nên mọi họ hàng sẽ chờ để xem mặt con rể, chuyện quan trọng như vậy mà Lý Nhã Tranh lại quên và còn Trần Phong thì ngơ ngẩn, nhưng thế nào thì vẫn phải phải đi, ai bảo hai người đã kết hôn chứ ?
Thế là sau ba ngày sau khi tổ chức đám cưới, Lý Nhã Tranh đưa Trần Phong về nhà mình.
Trên xe, Lý Nhã Tranh nhấp nha nhấp nhổm, cô nghĩ ngợi rồi nói với Trần Phong :
— Hay là chúng ta bắt xe khách nhé ?
Trần Phong không đáp nhưng nhìn ánh mắt đó Lý Nhã Tranh cũng hiểu “ Đường đường là một tổng tài cao thượng sao có thể ngồi xe khách "
Lý Nhã Tranh lại kiến nghị :
— Hay là...!ngồi tàu hỏa ?
Trần Phong tỏ ra không vui :
— Em ghét ngồi xe anh thế à ?
— Không phải, không phải.

-Lý Nhã Tranh lắc đầu lia lịa
Không phải Lý Nhã Tranh chê tay nghề lái xe của anh, mà vấn đề là do chiếc xe, xe cao cấp như vậy mà đậu ở khu nhà cô sẽ kiến cho người ta bàn ra tán vào !
Khu nhà Lý Nhã Tranh, ngày nào cũng có một đám bà mẹ xúm xít lại với nhau buôn chuyện của người khác, nếu thấy chiếc xe này đảm bảo kéo cô lại hỏi những chuyện vớ vẩn, rồi lại cùng nhau nói chuyện của cô, biết cô lấy chồng đại gia thì đến lúc ly hôn chẳng phải mất mặt lắm sao ?
Lý Nhã Tranh càng suy nghĩ càng cảm thấy không nên ngồi xe anh về nhà.

— Em không thể ngồi xe lâu được, sẽ say xe mất !
— Say xe ? Trước kia sao không thấy em nói đến ? -Trần Phong cau mày.
— Đó là vì...!trước kia em không ngồi ôtô nhiều nên gặp ôtô là em say.
— Được rồi ! -Trần Phong gật đầu.
Lý Nhã Tranh bỗng vui lên, nhưng chưa vui được bao lâu thì cô đã mất vui còn ngơ người ra luôn khi nghe câu nói của anh : “ Chúng ta đi máy bay.

"
Bay từ thành phố A đến thành phố J, ngồi tau điện chưa mất hai tiếng đồng hồ, thế mà đi máy bay...
Thế là Lý Nhã Tranh lần đầu tiên ngồi máy bay, cũng là chuyến bay ngắn nhất mà cô từng biết, mới lên máy bay chưa đến mười phút đã hạ cánh thực sự là choáng.
Chuyện còn làm cô choáng hơn là khi vừa xuống máy bay một chiếc xe màu đen chói loà, nổi nhất cái sân bay.
Lần này thì Lý Nhã Tranh nhận ra hãng của chiếc xe — Ferrari !
“ Trời ơi, biết thế đã đi chiếc xe kia rồi, bây giờ đi chiếc xe phiên bản giới hạn này về thì không chỉ những cô bác xung quanh bàn tán mà ngay cả lũ chó mèo cũng bàn tán.

" Lý Nhã Tranh hối hận nói trong lòng.