Bóng Ma

Chương 9




Tống Thường Thường điền số báo danh xong, đang định tìm bút chì để điền số thứ tự thì đề thi đã được phát. Trình độ tiếng Anh của Tống Thường Thường rất bình thường, nhất là phần nghe, khi nhận được đề thi Tống Thường Thường bắt đầu xem đề phần nghe trước, bỏ phiếu điền đáp án qua một bên.

Khi phần nghe kết thúc, Tống Thường Thường làm phần trắc nghiệm luôn. Cô có thói quen làm hết tất cả các câu xong mới tô phiếu điền đáp án, lúc còn chưa tới ba mươi phút nữa là hết giờ thi, Tống Thường Thường đoán bừa làm nốt câu đọc hiểu cuối cùng.

Tống Thường Thường liếc nhìn đề viết, chuẩn bị điền đáp án trắc nghiệm vào phiếu đáp án trước. Lấy bút chì trong túi bút ra, ấn mấy lần mà ngòi bút không nhô ra, cô ấy dùng sức ấn thêm mấy lần nữa vẫn không thấy ngòi bút đâu. Cô ấy đổ hết đồ trong túi bút ra, bới lên bới xuống vẫn không tìm thấy hộp đựng ngòi, Tống Thường Thường đổ mồ hôi lạnh.

Tống Thường Thường nhìn giáo viên đi qua đi lại trên bục giảng, quay đầu lén lút nhìn Ôn Huyền đang tập trung xem bài thi, há miệng không nói ra lời.

Cô lại lấy bút chì ra ấn mạnh thêm mấy lần, đầu bút vẫn rỗng tuếch. Cô nhìn Ôn Huyền thêm lần nữa, cậu ấy vẫn đang đọc đề, Tống Thường Thường muốn mượn bút của cậu ấy nhưng sợ mở miệng nói bị giáo viên hiểu nhầm thành gian lận, nhất thời không còn tâm tư làm phần viết nữa.

Thật ra cách đơn giản nhất vào lúc này là giơ tay lên báo với giáo viên để giáo viên hỗ trợ tìm bút hoặc ngòi bút cho nhưng Tống Thường Thường không dám. Cô không dám đối diện với câu hỏi của giáo viên, tại sao trước khi thi không chuẩn bị cho tốt. Cô cũng sợ đối mặt với tình trạng lúng túng khi không ai muốn cho cô mượn bút.

Khi Tống Thường Thường ngơ ngác nhìn bài thi không động đậy, trong đầu rối rắm mình phải làm sao, trước mặt cô bỗng xuất hiện một bàn tay thon dài, đặt một cái bút chì trên mặt bàn cô rồi rụt về. Tống Thường Thường lấy lại tinh thần lập tức quay đầu nhìn Ôn Huyền, Ôn Huyền vẫn nhìn đề thi làm bài như thường, cứ như không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

Tống Thường Thường cầm bút trên bàn lên, nhanh chóng điền phiếu đáp án. Tô phiếu xong thì còn chưa tới mười lăm phút, cô nhìn đề phần viết, không làm dàn ý gì cả, cứ thế viết thẳng vào bài luôn, cuối cùng trước khi chuông kêu ngoáy được tròn tám mươi chữ.

“Được rồi, bây giờ dừng bút! Không được châu đầu ghé tai thì thầm gì hết, bạn ngồi hàng cuối cùng thu bài để lên bục giảng, nhanh lên!”

“Các bạn khác ngồi yên, nếu ai dùng bút bị bắt thì hủy kết quả kỳ thi này luôn!”

Khi bài thi được nộp đủ hết lên, giáo viên giám thị ở trên bục giảng kiểm tra lại số lượng bài, Tống Thường Thường trả lại bút cho Ôn Huyền. Cô định cảm ơn Ôn Huyền nhưng đối diện với ánh mắt không gợn sóng của cậu ấy, cô lại không biết mở miệng thế nào. Trong lúc Tống Thường Thường đang rối rắm làm thế nào để nói cảm ơn thì giáo viên trên bục giảng thông báo có thể rời khỏi phòng. Ôn Huyền liếc nhìn Tống Thường Thường, ném thẳng bút vào túi rồi quay người đi ra khỏi phòng học.

“Tống Thường Thường, cậu làm gì thế!” Lý Tử Nhiên thi cùng địa điểm với Tống Thường Thường vỗ vai Tống Thường Thường từ phía sau rồi hỏi.

Tống Thường Thường vẫn nhìn theo bóng lưng Ôn Huyền với vẻ ngạc nhiên, vội quay đầu lại khoát tay: “Hả, không có gì.”

Lý Tử Nhiên nhìn theo tầm mắt Tống Thường Thường, ôm tay cô: “Thế đi thôi.”

Tống Thường Thường là một cô gái không có cảm giác tồn tại quá mạnh. Cô thường xuất hiện gần Lý Tử Nhiên, nghiễm nhiên trở thành tùy tùng của Lý Tử Nhiên. Nhưng kẻ tùy tùng này không được Lý Tử Nhiên xem trọng, ít nói, không giúp đỡ được gì cả. Nếu không phải vì kỳ thi lần này chia phòng, Chu Tinh Tinh và mấy người khác không cùng phòng Lý Tử Nhiên thì cô ta sẽ không chủ động tới khoác tay Tống Thường Thường cùng đi với nhau.

Hai hôm sau khi kỳ thi tháng kết thúc, thành tích các môn đã có. Môn đầu tiên là ngữ văn, vừa khéo là môn của giáo viên chủ nhiệm.

“Lần này bình quân môn văn của lớp chúng ta đứng thứ hai toàn khối, bạn được điểm cao nhất ở lớp 8/4, chênh lệch chưa tới một điểm, tức là hơn điểm một câu trắc nghiệm, học thuộc lòng thơ cổ. Cô tin rằng thực lực của lớp ta không chỉ có từng này. Giáo viên bộ môn sẽ thông báo kết quả mấy môn khác, cô nói về tổng điểm...”

Thành tích của Tống Thường Thường dưới trung bình, cả lớp có năm mươi người, xếp hạng tổng điểm trong kỳ thi lần này của cô ấy là ba mươi ba, đây là thành tích không tốt lắm nhưng sẽ không phải nhận sự quan tâm quá mức của giáo viên.

Giờ tự học trưa hôm đó, có một học sinh chạy vào lớp hô lên: “Này, điểm xếp hạng top năm toàn khối được dán ở bảng thông báo kìa, các cậu có muốn đi xem không.”

Tống Thường Thường nhìn thấy Trần Khả Ý bị mấy người kéo xuống tầng. Tống Thường Thường không có hứng thú gì với mấy cái này, cũng có thể nói là những chuyện này vốn không liên quan gì tới cô hết, nhớ tới ngón tay thon dài cầm bút chì của thiếu niên ngày hôm qua, cô vẫn đi theo xuống dưới.

Vừa mới xuống lầu, không có nhiều người đứng trước bảng thông báo, hầu như đều là học sinh lớp 8/3, có lẽ các lớp khác vẫn chưa nhận được tin tức. Bạn cùng lớp vây quanh danh sách lớp 8, Tống Thường Thường không cầm lòng được đi tới chỗ danh sách lớp 9, xếp hạng đầu trên bảng danh sách đỏ thẫm viết tên Ôn Huyền.

Trong kỳ thi lần này, Lý Tử Nhiên xếp thứ mười trong lớp, nghe tin có danh sách top năm mươi cũng xuống góp vui, nhìn thấy Tống Thường Thường ngây người đứng trước bảng danh sách lớp chín, cô ta gọi: “Tống Thường Thường, cậu đứng đó làm gì thế?”

Tống Thường Thường nghe thấy giọng Lý Tử Nhiên thì ngạc nhiên: “Tớ... Tớ xuống xem bảng xếp hạng.”

Lý Tử Nhiên cau mày nhìn Tống Thường Thường, bĩu môi: “Có gì đáng xem đâu chứ, làm gì có tên cậu.”

Tống Thường Thường bị chặn họng không nói được gì, cô cũng không thể nói rằng cô tới xem danh sách lớp chín xem có tên Ôn Huyền hay không, còn muốn thử vận may xem có gặp được Ôn Huyền không, như thế thì cô có thể thuận tiện nói cảm ơn.

Lý Tử Nhiên nhìn qua danh sách mà Tống Thường Thường vừa xem, bồi thêm một câu: “Hừ, còn nhìn danh sách lớp chín nữa chứ, ở đó có người cậu quen à?”

Tống Thường Thường không thể để Lý Tử Nhiên liên tưởng tới Ôn Huyền được, ai biết Lý Tử Nhiên biết điều đó sẽ cười nhạo cô thế nào. Cô vội vàng xua tay nói, “Chỗ lớp tám đông quá, tớ xem bừa thôi.”

“Lần này Trần Khả Ý lại đứng nhất khối.” Lúc này có học sinh lớp khác tới xem, nhìn thấy bảng xếp hạng thì cảm khái.

Tống Thường Thường bị đẩy về phía sau, nghĩ lúc này dù Ôn Huyền tới thì đây cũng không phải lúc nói cảm ơn, vì thế cô lên tầng luôn.

Kỳ thi tháng kết thúc được mấy hôm thì đại hội thể dục thể thao tới.

Vào tiết sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm Lâm Mẫn Tiệp cầm kẹp tài liệu và micro của mình vào: “Tiết hôm nay chúng ta thảo luận về hội thao.”

Vừa nghe tới hội thao, lớp học ầm ĩ hết cả lên, đám người bên dưới hỏi mọi thứ trên đời.

“Cô ơi, đại hội thể dục thể thao được nghỉ mấy ngày ạ?”

“Cô ơi, có phải không tham gia thi đấu thì không cần đến trường phải không cô?”

Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy thì bật micro lên, vỗ bàn giáo viên hô yên lặng: “Một số người nào đó chú ý vào, đừng tưởng rằng em không tham gia là có thể không tới trường. Ai cũng là một thành viên của lớp, các bạn khác đổ mồ hôi trên sân thi đấu, em không ở cạnh phất cờ reo hò cổ vũ cho bạn mà còn không muốn đến trường, có biết vinh dự tập thể là gì không hả.”

Có mấy người không quan tâm có được nghỉ học hay không mà quan tâm thứ khác: “Cô ơi, hội thao không có bài tập đúng không ạ?”

Lý Mẫn Tiệp đứng trên bục giảng bật cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không vui vẻ ngọt ngào chút nào: “Năm ngoái các em cũng tham gia rồi đó. Sáng tham gia hội thao, không gây ảnh hưởng gì tới việc các em về nhà làm bài tập.”

Lần này đám người bên dưới càng ầm ĩ hơn, các bạn xung quanh than trách nhà trường không có tính người, nói là bài tập chứ thật ra sẽ tận mấy đề thi lận.

Lâm Mẫn Tiệp cầm thước bản trên bục giảng gõ mạnh bảng đen mấy lần: “Đừng nói chuyện phiếm nữa, chúng ta mau chóng nói vào chuyện chính đi. Trong tiết này phải xác định danh sách tạm thời những bạn tham gia thi đấu cho cô. Đây là chuyện thi đấu, lớp phó thể dục tổ chức, sau tiết này nộp danh sách tạm thời lên văn phòng, trong tuần này phải đăng ký cho xong, mỗi môn thi đấu phải có ít nhất một người tham gia.” Cô ấy nói xong thì giao kẹp tài liệu cho lớp phó thể dục rồi đi mất.

Môn chạy cự li ngắn chọn ra ứng cử viên rất nhanh, về cơ bản thì năm ngoái ai tham gia năm nay vẫn là người đó. Nhưng nhảy cao, nhảy dây, chạy vượt rào yêu cầu có kỹ thuật, nhất là với tổ nữ, gần như không có ai đăng ký.

“Không có ai chủ động đăng ký thì chúng ta cần đề cử.” Lớp phó thể dục thấy mấy môn thi đấu đều không có ai chủ động đăng ký thì muốn mọi người tiến cử xem thế nào.

“Năm ngoái ai tham gia, năm nay vẫn vậy chứ.”

“Hay là ai cao, ai chân dài thì tham gia đi, nhảy một cái cho qua là được.”

“Cậu nói hay như thế sao không tự tham gia đi.” Một số người năm ngoái bị ép tham gia rồi bị ê mặt hoặc những người chỉ có chiều cao chứ không có tế bào vận động vội vàng phản đối.

“Yên lặng, thế thì chúng ta đề cử mấy người rồi bỏ phiếu biểu quyết.”

Chu Tinh Tinh ở tổ bên cạnh nói với Lý Tử Nhiên: “Này, Tử Nhiên, tớ cảm thấy cậu có thể đăng ký nhảy cao đó. Năm ngoái tớ xem rồi, con gái gần như chẳng cần nhảy, cậu cao thế này, nhảy bừa một cái cũng tốt hơn người khác.”

Bạn cùng bàn Lý Tử Nhiên nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy, Lý Tử Nhiên, cậu được đó.”

Người xung quanh nghe vậy thì ồn ào theo: “Tôi bầu Lý Tử Nhiên một phiếu.”

Tống Thường Thường không tham gia vào cuộc thảo luận, thể dục của cô cũng chẳng đáng nhắc tới y như kết quả học tập vậy, đăng ký môn thi đấu nào cũng không đủ khả năng. Cô kéo cửa sổ ra để gió mát mùa thu thổi bay tóc mình, nghĩ Ôn Huyền có tham gia thi đấu không nhỉ.

Sau kỳ thi tháng, cô ấy luôn vô thức nghĩ tới Ôn Huyền nhưng lớp chín và lớp tám không học cùng một tòa nhà, từ lúc thi tháng xong, cô chưa từng gặp lại cậu ấy.

“Giữa thời tiết cuối thu trong lành, trời xanh mây trắng này, chúng ta gặp nhau ở thế giới ngập tràn sắc vàng, gặp gỡ khi mùa thu hoạch tới...” Trong loa phát thanh, hai MC nam nữ đọc phần mở màn với cảm xúc dâng trào mãnh liệt, theo âm nhạc hào hứng sôi động, từng đội ngũ xếp hàng ngay ngắn, các thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi ra sân với ý chí chiến đấu sục sôi.

Nhưng đến lúc xếp hàng chuẩn bị cho các lãnh đạo phát biểu thì cảm xúc ấy héo rũ ngay tức khắc, phần khó vượt qua nhất trong mỗi buổi lễ luôn là nghe người khác phát biểu.

Tống Thường Thường nhìn qua phía lớp chín, tìm Ôn Huyền theo thói quen. Nhưng chiều cao cô ở mức giữa, xếp hàng ở giữa hàng luôn, hơn nữa cô ở lớp 8/2, cách khối lớp chín ít nhất bốn lớp, cách nhiều lớp quá, cô chỉ có thể nhìn thấy đống đầu người nhốn nháo.

Thật ra cô cũng biết sẽ không nhìn thấy, khoảng thời gian này vào tiết thể dục buổi sáng, hầu như cô luôn không khống chế được nhìn về phía bên đó nhưng đều không nhìn thấy người cô muốn thấy.

Môn thi đầu tiên là chạy một trăm mét, những học sinh không tham gia thi đấu như Tống Thường Thường đều được sắp xếp làm việc hậu cần, ví dụ như dựng trại, nói thẳng ra là kê bàn ghế và giơ biểu ngữ. Còn có việc đi theo một thí sinh nào đó, cùng đi lấy số báo danh, chuẩn bị đồ uống, vân vân.

Tống Thường Thường đi cùng một bạn nữ, tên là Trần Phi Phi, giống y như tên, cô bạn này chạy nhanh như bay vậy, rất nhanh luôn.

Khi tiếng súng lệnh vang lên, Tống Thường Thường đứng ở vạch đích chờ đợi nhìn mấy người cách mình một trăm mét nhanh chóng áp sáp tới, mới qua mấy hơi thở, người đã vọt tới trước mặt, phá bỏ dây đỏ ở đích.

Tống Thường Thường cầm bình nước đi tới chỗ Trần Phi Phi: “Trần Phi Phi...”, cô còn chưa nói hết câu đã bị mấy bạn cùng lớp đẩy ra sau.

“Phi Phi, cậu đứng đầu của nhóm đó, cậu giỏi quá đi.”

“Quá tuyệt, tớ thấy cậu vượt qua bạn thứ hai nhiều lắm luôn.”

“Ai da, các cậu đừng nói nữa, cậu có muốn uống nước không? Ơ, nước đâu? Sao không ai lấy nước cho cậu? Người đi cùng cậu đâu rồi?”

Lúc này Tống Thường Thường mới tìm được cơ hội cầm nước chen lên trước: “Nước đây.”

Một người đứng cạnh đó lấy nước, đưa cho Trần Phi Phi: “Phi Phi, uống ngụm nước đi, uống từ từ thôi.”

Nhóm thi tiếp theo sắp bắt đầu, mấy người bị giáo viên đuổi vào sân cỏ ở giữa, sự chú ý của đám người chuyển từ Trần Phi Phi sang người khác.

“Lớp mình còn ai tham gia thi một trăm mét sao?”

“À, chắc là nhóm nam đấy, thế thì chúng ta ở đây đợi rồi cổ vũ vậy.”

“Tớ muốn tới điểm xuất phát để cổ vũ.”

“Cũng được, mình đi thôi.”

Tống Thường Thường vẫn chờ bên cạnh Trần Phi Phi, nhìn bạn học đi xa không nói gì. Cô và Trần Phi Phi không thân thiết gì, cũng không phải một người giỏi phá vỡ im lặng, như sáng nay cô vốn chuyển bàn với bạn khác, sau đó bị lớp phó thể dục kéo tới đi cùng Trần Phi Phi.

“Thường Thường, sao cậu lại ở đây, Tử Nhiên sắp thi nhảy cao rồi, chúng ta đi cổ vũ cậu ấy đi.” Chu Tinh Tinh nhìn thấy Tống Thường Thường và Trần Phi Phi đứng cạnh nhau thì muốn kéo người đi cổ vũ cho Lý Tử Nhiên.

Tống Thường Thường không quên thân phận lúc này của mình, nhìn qua Trần Phi Phi. Trần Phi Phi gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đi xem thi nhảy cao đi.”

Họ đi tới sân nhảy cao, nó đã bị một vòng người vây quanh rồi, không có nhiều bạn nữ tham gia nhảy cao, tổng cộng có tám người nhưng người đến xem thi đấu thì không ít.

Nữ nhảy cao bắt đầu từ mức một mét, ngoại trừ bạn cùng khối tới cổ vũ, còn có các khối khác tới xem cuộc vui.

“Cố lên! Cố lên! Lý Tử Nhiên!” Chu Tinh Tinh và mấy người khác vẫy cờ đỏ trong tay cổ vũ cho Lý Tử Nhiên sắp ra thi đấu.

Lý Tử Nhiên đứng ở vạch xuất phát, hít sâu mấy lần, xông lên trước được hai bước thì phanh gấp lại, xấu hổ cười với trọng tài: “Thầy ơi, em xin lỗi, em thử lại lần nữa.”