Bóng Ma

Chương 14




Vào lúc Lý Tử Nhiên đang bất an không yên, Tống Thường Thường đã chờ được Trần Khả Ý đến. Sau khi Trần Khả Ý về đến nhà thì lại lo lắng, cô ở trong nhà xem hết thế giới anime, nằm trên giường một lúc, cuối cùng không yên tâm lại mặc áo khoác vào rồi lén lẻn vào trong trường.

Đúng như cô nghĩ, Tống Thường Thường vẫn ở chỗ này. Trần Khả Ý tiến lại gần hỏi: “Tống Thường Thường, sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Tớ… Tớ đang chờ người.” Tống Thường Thường cúi đầu trả lời.

Trần Khả Ý nhìn dáng vẻ này của Tống Thường Thường, trong đầu nghĩ rõ ràng mình cao hơn Tống Thường Thường, vậy Tống Thường Thường đang cúi đầu nói là nói chuyện với ai. Trần Khả Ý nghĩ lại nhớ ra trước đó cô ấy đã nói mấy lần mà đối phương vẫn như cũ thì tức giận không có chỗ xả: “Cậu đã chờ hơn hai tiếng rồi đấy, người ta sẽ không tới đâu.” Rồi lại nhìn dáng vẻ như cô dâu nhỏ của cô bạn thì, trong lòng thoáng dịu đi một chút, “Cậu cũng nên về nhà đi.”

Tống Thường Thường không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tại sao cậu trở lại?”

Trần Khả Ý tức giận nói: “Về nhà phát hiện mất đồ, quay lại tìm.”

Tống Thường Thường nói: “Là cái gì thế, tớ tìm cùng cậu.”

Trần Khả Ý xua xua tay: “Không cần đâu, tớ tìm được rồi. Cậu mau về nhà đi.”

Tống Thường Thường đứng tại chỗ đáp lại một tiếng “Ừm” nhưng không có vẻ gì là sẽ di chuyển.

“Vậy đi nào, đừng có đứng như trời trồng ở đây nữa.” Trần Khả Ý kéo thẳng Tống Thường Thường đi về phía cổng trường, đến ngã ba đường mới buông tay ra, rồi vẫy vẫy tay nói: “Bái Bai”.

Trần Khả Ý quay đầu nhìn lại bóng lưng của Tống Thường Thường nơi ngã ba đường, thầm nghĩ mình đã tạo nghiệt gì thế này.

Lý Tử Nhiên vẫn còn đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng đèn trong phòng Tống Thường Thường sáng lên, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thứ hai đầu tuần, Trần Khả Ý vừa bước vào cửa lớp đã nhìn thấy Tống Thường Thường mặt mày ủ rũ đứng bên cửa sổ tổ bốn mới nhớ ra mình còn một đồ “của nợ” này chưa giải quyết được. Cô tranh thủ thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết chạy vù ra phía sau tòa nhà ký túc xá của giáo viên, cô muốn là người có thể xem được thư tỏ tình của Tống Thường Thường trước, sau đó sẽ trực tiếp viết một bức thư từ chối, chấm dứt mối tình ngang trái. Nhưng kết quả lại là khi cô vừa mở hộp thư ra, bên trong đã trống rỗng.

Trần Như Ý đoán có thể là Tống Thường Thường đã nản lòng, nên hôm nay hoặc hôm qua đã lấy bức thư tỏ tình đi. Dựa theo chiều hướng phát triển của tình hình hiện tại, Trần Khả Ý nghĩ cô cũng chỉ có thể viết một bức thư bảo cô ấy tập trung vào việc học hành và tạm thời đừng liên lạc nữa rồi trực tiếp nhét vào ngăn bàn Tống Thường Thường, tâm tư này của Tống Thường Thường cũng theo đó mà bị chặt đứt.

Đến khi Ôn Huyền thi tuyển sinh cấp ba xong, sau này hai người sẽ khó có cơ hội gặp lại nhau nữa, cũng sẽ không có cơ hội đối chứng. Chẳng qua cô thật sự không hiểu tại sao Tống Thường Thường có thể thích Ôn Huyền một cách đột ngột như vậy, hai người bọn họ thậm chí còn chưa từng gặp nhau, sự yêu thích này thật sự quá mơ hồ khó hiểu.

Ban đầu Trần Khả Ý định tối nay sau khi về nhà viết thư rồi ngày mai sẽ đưa cho Tống Thường Thường, nhưng kế hoạch của cô không bắt kịp được với thay đổi khôn lường, việc một lần dũng cảm khác xa với thường ngày của Tống Thường Thường trực tiếp làm rối loạn nhịp điệu của Trần Khả Ý.

Ngày hôm sau, buổi trưa sau khi tan học Trần Khả Ý dự định sẽ lê la đến phía cuối đặt bức thư vào ngăn bàn Tống Thường Thường, nhưng ngày hôm đó người ngồi sau bàn Tống Thường Thường cứ ngồi lỳ ở đó không nhúc nhích, nếu cô cứ thế đi qua thả bức thư vào thì cũng quá trắng trợn rồi.

“Tạ Chấn, sao cậu còn chưa đi ăn cơm?” Có một số bạn học nhà ở xa buổi trưa sẽ không về nhà, bình thường bọn họ đều sẽ cùng nhau đi qua quán cơm ăn cơm, Tạ Chấn là một trong số đó.

“Một lát sẽ có người mang cơm cho mình, bây giờ không muốn ăn.”

Trần Khả Ý thấy buổi trưa không có cơ hội để bỏ thư, chỉ có thể xem hôm nay sau khi tan học thế nào rồi tìm cơ hội thôi.

Hiện tại Trần Khả Ý chỉ cảm thấy bản thân ở không đi tìm chuyện để làm, tự tìm cho mình một của nợ to đùng này, nói thế nào cũng là một phiền phức không dễ giải quyết.

Buổi chiều vừa tan học một cái, Trần Khả Ý vẫn còn đang tranh thủ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thì đã thấy Tống Thường Thường lao ra khỏi cửa lớp nhanh như một cơn gió. Thần kinh nhạy cảm của Trần Khả Ý cảm thấy có gì đó không ổn, bỏ cặp sách xuống rồi lập tức chạy theo ra ngoài.

Đến khi Trần Khả Ý đuổi theo đến cổng trường, cô nhìn thấy Tống Thường Thường đang chặn trước mặt Ôn Huyền. Lúc này trong lòng Trần Khả Ý chỉ có vô số từ “Đờ Mờ” vang lên, cô đã lường trước được cảnh tượng này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Trần Khả Ý vội vàng tìm một chỗ nấp ở gần để nghe rõ xem hai người đang nói gì, bây giờ cô chỉ muốn trực tiếp chen vào giữa hai người bọn họ, kéo Tống Thường Thường đi, rồi thừa nhận những bức thư đó đều là mình viết, thuận tiện vạch trần hành vi của đám Lý Tử Nhiên, từ đó cũng tránh được xảy ra một vài việc xấu.

Ôn Huyền sửng sốt nhìn nữ sinh trước mặt: “Bạn học, em là?”

Tống Thường Thường vốn đang cúi đầu chợt ngẩng đầu lên: “Anh không biết em à?”

Ôn Huyền lúng túng cười nói: “Tôi nhớ là tôi không quen em, em tìm tôi có chuyện gì không?”

Tống Thường Thường nghe được câu trả lời này của Ôn Huyền thì như chết lặng. Ban đầu cô ấy chỉ muốn hỏi Ôn Huyền tại sao sau khi tỏ tình thì biến mất, là do bức thư cô ấy viết có gì không ổn hay là anh hối hận rồi. Cô hy vọng anh có thể nói rõ ràng chuyện này, nhưng tuyệt đối không thể ngờ tới đối phương sẽ cho cô ấy một câu trả lời rằng anh không hề biết mình.

Tống Thường Thường lẩm bẩm: “Em… Sao anh không biết em được chứ?”

Ôn Huyền không nghĩ quá nhiều, làm xong bài thi buổi chiều cậu ấy chỉ muốn về nhà ăn cơm: “Nhưng tôi thật sự không quen em. Bạn học à, nếu em không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

“Chờ chút đã.” Trong tình huống gấp rút Tống Thường Thường kéo tay áo Ôn Huyền: “Em có thể xem vở của anh một cái không?”

Ôn Huyền bắt đầu mất kiên nhẫn, nóng lòng muốn thoát khỏi người trước mặt này, cậu ấy gắt giọng nói: “Vở gì?”

Tống Thường Thường không ngờ Ôn Huyền dịu dàng ân cần trong ấn tượng của mình lại sẽ có lúc nói chuyện với giọng điệu hung dữ như vậy, cô ấy lí nhí: “Vở nào cũng được.” Ôn Huyền thò tay vào trong cặp sách lấy đại ra một quyển vở toán, đưa cho Tống Thường Thường.

Tống Thường Thường mở sách toán ra, ngay ở trang thứ hai, hai chữ Ôn Huyền được viết một cách bay bổng, hoàn toàn khác với nét chữ đề ở cuối những bức thư cô ấy nhận được. Tống Thường Thường cúi thấp đầu, trong lòng dâng lên từng đợt cảm xúc, có xấu hổ, có buồn tủi, có tức giận, những cảm xúc này ập tới khiến cô ấy không kìm được nước mắt.

“Xin lỗi anh, đã làm phiền anh rồi.” Tống Thường Thường cúi đầu trả lại vở cho Ôn Huyền, xoay người chạy đi.

Trần Khả Ý đang trốn ở một góc nhìn trộm thấy Tống Thường Thường không lấy những bức thư trước đó ra để đối chất với Ôn Huyền thì thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Tống Thường Thường thì cô cảm thấy hơi khó chịu, tự hỏi bản thân có nên tìm cơ hội nói rõ ràng với Tống Thường Thường không.

“Nhìn lén đủ chưa?”

Trần Khả Ý bị câu hỏi bất thình lình này của Ôn Huyền dọa cho sợ run người: “Hả? Hù chết em rồi.”

“Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, em phản ứng lớn như vậy rõ ràng là đã làm quá nhiều chuyện trái lương tâm.”

“Cút!” Trần Khả Ý trợn mắt với cậu ấy một cái, xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Tống Thường Thường lau nước mắt chạy về nhà, ngay cả cơm cũng không ăn, cứ thế nhốt mình trong phòng một mình.

Mẹ Tống ở dưới lầu gọi một tiếng: “Con một mình trốn trong phòng làm gì thế? Nhanh xuống ăn cơm đi, một lúc nữa nguội hết.”

Tống Thường Thường không nghe, một mình nằm sấp trên giường khóc thút thít. Có thế nào cô cũng không ngờ được, Ôn Huyền thư qua lời lại với cô mấy tháng này là giả. Mà đứa ngốc như cô không hề hay biết gì, còn chạy đến trước mặt Ôn Huyền thật, muốn đối chất chuyện tỏ tình không nhận được hồi đáp, nhưng câu trả lời cô nhận được lại là không quen biết.

Nếu như chỗ thư này không phải do Ôn Huyền viết, vậy thì là ai viết chứ?

Lý Soái, chắc chắn Lý Soái biết. Ngày mai phải đi hỏi Lý Soái xem sao.

Sự tức giận vì bị lừa dối như tiếp cho Tống Thường Thường thêm dũng khí, sau khi tan học cô ngăn Lý Soái lại: “Lý Soái, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Lý Soái bị dáng vẻ nổi giận đùng đùng không giống thường ngày này của Tống Thường Thường dọa sợ: “Chuyện gì?”

Tống Thường Thường liếc nhìn bạn học trong lớp còn chưa đi hết, cố nén cơn tức giận rồi nói: “Đi xuống dưới lầu nói chuyện.”

Mặt dù Lý Soái không hiểu gì nhưng vẫn đi theo xuống dưới lầu, hai người đi đến chỗ bồn hoa: “Lý Soái, cậu nói thật đi, những bức thư kia là do ai viết.”

“Thư gì cơ?” Lý Soái càng bối rối, cậu ta đã quên béng mất chuyện một tuần trước mình đi đưa thư hộ.

“Là mấy bức thư cậu nói là của Ôn Huyền viết đấy.”

Lúc này Lý Soái mới hiểu, hóa ra là chuyện Lý Tử Nhiên giả làm Ôn Huyền viết thư bị lộ tẩy, nội dung bức thư như thế nào cậu ta cũng không biết được bao nhiêu sao có thể thừa nhận được: “Tôi nói thư đó là Ôn Huyền viết lúc nào chứ?”

Tống Thường Thường không giỏi ăn nói trực tiếp bị lời này làm cho sặc: “Vậy… Những bức thư đó là do ai viết?”

Lý Soái tiếp tục vòng vo với Tống Thường Thường: “Trong thư không nói là ai viết à?”

Tống Thường Thường nhớ lại cảm giác nhục nhã ngày hôm qua khi đối chất chuyện bày tỏ với Ôn Huyền, cất cao giọng hỏi với giọng đứt quãng: “Cậu đừng vòng vo với tôi, những bức thư đó rốt cuộc là do ai viết, đùa giỡn tôi vui lắm à? Tôi biết là không phải Ôn Huyền viết rồi.”

Lý Soái nghĩ lại chuyện hai ngày trước Lý Tử Nhiên nói Tống Thường Thường viết thư tỏ tình với Ôn Huyền, trong đầu nghĩ chuyện này cũng không thể ầm ĩ trước mặt Ôn Huyền được, nếu không lớn chuyện rồi sau này cậu ta cũng khó đối diện với anh em. Tống Thường Thường này bình thường nhút nhát, cậu ta khích Tống Thường Thường một chút, sau đó sẽ tìm Lý Tử Nhiên bàn bạc xem chuyện này nên giải quyết thế này.

“Cậu nói không phải Ôn Huyền thì không phải Ôn Huyền, có muốn tôi kéo cậu đến trước mặt Ôn Huyền hỏi một chút không, hỏi xem những bức thư này rốt cuộc có phải là cậu ấy viết hay không.”

Hiển nhiên Tống Thường Thường vừa nghe đã bắt đầu bối rối, cảnh tượng lúng túng như ngày hôm qua cô không bao giờ muốn trải qua một lần nữa. Cô nghĩ trong tay Lý Soái còn có những bức thư của cô viết kia, nếu như những bức thư đó bị công khai, cô sẽ không có mặt mũi tiếp tục ở lại ngôi trường này nữa.

Tống Thường Thường muốn lùi một bước, xòe tay ra nói: “Vậy cậu trả lại thư cho tôi, tôi không quan tâm là ai viết nữa.”

“Đã nói là thư đó do Ôn Huyền viết, sao tôi có mấy bức thư đó được, một lát nữa tôi còn có việc, mai lại nói tiếp.” Những bức thư này đều đang ở trong tay Lý Tử Nhiên, Lý Soái nói xong không chờ Tống Thường Thường đáp lại đã nhanh chóng chạy đi.

Lý Soái trên đường về nhà gửi tin nhắn cho Lý Tử Nhiên, hỏi rốt cuộc cô ta đã viết gì trong thư, sao mà Tống Thường Thường lại kích động như vậy, với lại bây giờ Tống Thường Thường đã phát hiện thư này không phải do Ôn Huyền viết rồi. Và cuối cùng dặn dò chuyện này nhất định không thể làm lớn chuyện ầm ĩ trước mặt Ôn Huyền, nếu không cậu ta sẽ rất khó kết thúc chuyện này.

Lý Tử Nhiên trả lời lại chuyện này để cho cô ta giải quyết, chuyện sau đó Lý Soái không cần phải quan tâm.

Ngày hôm sau, Lý Tử Nhiên đến trước bàn của Tống Thường Thường rồi kéo cô đi ra cầu thang.

“Thường Thường, tớ có biết chuyện đám Lý Soái giả làm Ôn Huyền viết thư, tớ không thể ngờ được những bức thư đó không phải do Ôn Huyền viết. Lúc đầu tớ đã cảm thấy có hơi kỳ lạ rồi, khi đó đáng lẽ ra tớ phải ngăn cản cậu trả lời thư.”

“Nhưng mà, cậu nói xem đã lâu như vậy rồi không viết thư, học kỳ này tại sao cậu lại viết thư cho anh ấy, bây giờ mới làm cho chuyện lúng túng như vậy…” Tống Thường Thường nghe Lý Tử Nhiên nói, cô luôn có cảm giác lời giải thích của Lý Tử Nhiên có chút kỳ lạ, nhưng cô lại không biết kỳ lạ chỗ nào.

Lý Tử Nhiên trách móc Lý Soái rồi lại oán trách Tống Thường Thường xong, tổng kết lại: “Những bức thư đó, tớ đã giúp cậu đòi lại rồi, nhưng Lý Soái không chịu đưa.”

Tống Thường Thường lập tức trở nên sốt ruột, nói ra vấn đề cô quan tâm nhất: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có khi nào bọn họ sẽ đưa những bức thư đó cho Ôn Huyền xem không?”

Lý Tử Nhiên không ngờ điều Tống Thường Thường sợ nhất lại là nội dung bức thư bị Ôn Huyền biết được: “Chuyện này tớ sẽ khuyên bọn họ, tớ nói nếu cậu ta làm như vậy tớ sẽ lập tức chia tay cậu ta.”

“Vậy chỗ thư đó không trả lại cho tớ sao?”

“Có thể trả lại cho cậu, nhưng bọn họ có một điều kiện. Anh ấy nói, chỉ cần học kỳ này cậu phụ trách chi phí đi quán nét của anh ấy thì qua học kỳ này anh ấy sẽ trả lại thư cho cậu.”

Khi Lý Tử Nhiên nói cần phải có tiền, Tống Thường Thường không quá ngạc nhiên. Trong mắt cô, đám Lý Soái là bọn côn đồ cắc ké, cô cũng đã bắt gặp cảnh bọn họ trấn lột tiền nam sinh trong lớp, rồi sai vặt mấy nam sinh ngồi hàng ghế trước đi làm chân chạy vặt cho bọn họ. Có lẽ ngay từ đầu mục đích của bọn họ là muốn vòi tiền, mà cô lại quá dại dột đã chui đầu vào rọ.

“Cậu ta muốn tớ đưa cho cậu ta bao nhiêu tiền?”

Lý Tử Nhiên bấm ngón tay: “Tính luôn cả cuối tuần thì một tuần năm mươi tệ á.”

Tống Thường Thường đang hoảng loạn không nghe ra được giọng điệu khác thường của Lý Tử Nhiên: “Tớ không có nhiều tiền như vậy. Năm mươi tệ là quá nhiều, cậu có thể nói với Lý Soái một chút giúp tớ không.”

“Chuyện này tới nói với anh ấy rồi, tiền mừng tuổi của cậu còn chứ?”

Tống Thường Thường không trả lời, nhíu mày đau khổ nói: “Tớ… để tớ suy nghĩ một chút.”